logo
REVIEW>> SAO HÔM NAM TÂY TẠNG
sao-hom-nam-tay-tang
Tìm truyện
Donate

SAO HÔM NAM TÂY TẠNG

Tác giả:

Cảnh Phong

Reviewer:

AI_Diên Vĩ

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 60

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 62

Giới thiệu:

Hứa Nam Hành tới Tây Tạng giảng dạy tình nguyện một năm.

Cậu ấm tới từ thủ đô chưa bao giờ được nhìn thấy bầu trời đẹp tới vậy. Anh thích nhất là buổi chiều tà, bầu trời lúc chạng vạng, và cả Sao Hôm trên nền trời xanh thẳm của cao nguyên Nam Tây Tạng.

Thầy Hứa cao ráo tuấn tú, cầm sách giáo khoa, đứng đó ngước nhìn sao trời, gió nhẹ mây trôi, ngân hà lấp lánh.

Phương Thức Du đứng cách đó không xa, ánh mắt sáng rực chăm chú nhìn anh.

Phương Thức Du cảm thấy có lẽ đây chính là công tử vô song.

Thật ra, lúc thầy Hứa ngẩng đầu ngắm sao, cũng muốn cảm thán đôi chút bằng thi từ ca phú.

Nhưng mà đành chịu thôi, anh dạy môn toán học, văn chương như tờ giấy mỏng.

Chỉ bèn thở dài một câu: “Ôi, cái cổ của tôi.”

+

Phương Thức Du: “…”

Sao Hôm trên cao nguyên Nam Tây Tạng ngủ yên theo làn gió.

***

Môi trường sống và cách giáo dục của cha mẹ định hình nên tính cách con người.

Hứa Nam Hành sinh ra đã chẳng thiếu thứ gì, lại được ba mẹ hết sức yêu thương. Anh là quý tử thực thụ, thích gì làm nấy. Bởi vậy, khi Hứa Nam Hành kiên quyết không theo nghiệp gia đình mà muốn trở thành một giáo viên Toán, ba mẹ cũng thuận theo ý anh.

Hứa Nam Hành thi đỗ vào một trường khá tốt, cũng cố gắng hòa nhập với mọi người mà không phô trương gia thế. Rồi bỗng gia cảnh anh lộ ra, mọi người đều cho rằng anh dựa hơi gia đình, dùng tiền và quyền mà vượt qua kỳ đánh giá giảng dạy tình nguyện.

Hứa Nam Hành trẻ tuổi chưa gặp quá nhiều sóng gió, tức tới mức đầu bốc khói. Anh khăn gói bắt đầu một năm giảng dạy tình nguyện tại Tây Tạng, mang theo sự bực tức và không cam lòng muốn chứng minh bản thân.

Chiếc Mercedes G63 trở thành chiến mã giúp Hứa Nam Hành vượt ngàn cây số từ Bắc Kinh đến Lhasa, nơi cao nguyên khí hậu vô cùng khắc nghiệt.

Giữa đường đi, anh tình cờ gặp Phương Thức Du, một bác sĩ tình nguyện xin đi nhờ xe. Dưới ánh Sao Hôm, đây là gương mặt duy nhất mà Hứa Nam Hành thấy ưa nhìn trong nhiều tháng qua. Bởi vậy, anh đã đồng ý.

Khi đặt chân đến vùng đất tuy cằn cỗi nhưng vô cùng hùng vĩ ở Tây Tạng, dù Hứa Nam Hành đã mường tượng được hành trình này sẽ chẳng dễ dàng gì nhưng khoảng cách giữa tưởng tượng và thực tế vẫn còn rất lớn.

Mọi người đều rất niềm nở với giáo viên tình nguyện mới. Những học sinh ở đây cũng rất tôn trọng anh nhưng nền tảng của các em còn khá yếu. Hoàn cảnh học tập không tốt, thời gian học tập bị giới hạn vì nhiều em còn phải dành thời gian phụ giúp gia đình.

Nhưng nếu không gắng sức học, các em sẽ chẳng thể thay đổi vận mệnh của mình, mãi mãi ở lại vùng đất nắng gió này như một vòng luẩn quẩn. Bởi vậy, Hứa Nam Hành gắng sức thực hiện lí tưởng của mình, cố gắng giao thật nhiều đề, dành phần lớn thời gian của mình để theo sát các em. Giáo viên cũng sẽ phân công thay nhau đến nhà học sinh để giúp đỡ các công việc trong gia đình.

Trong quá trình ấy, anh được Phương Thức Du giúp đỡ khá nhiều. Tuổi tác hai người khá tương đương nhau nhưng cảm giác bác sĩ Phương đáng tin cậy hơn sự lông bông, hài hước của Hứa Nam Hành nhiều. Họ đấu võ mồm không ngơi nghỉ, khi có việc cần thì sẵn sàng hỗ trợ nhau.

Hai người dần thân thiết hơn, đôi khi Hứa Nam Hành còn thấy Phương Thức Du đối xử với anh hơi bị tốt quá. Tới khi Phương Thức Du cùng đoàn bác sĩ tình nguyện đi đến ngôi làng sạt lở để hỗ trợ cứu hộ suốt sáu ngày không có tin tức gì, Hứa Nam Hành vô cùng nóng ruột và nhận ra tình cảm của bản thân.

Anh thầm cảm thấy may mắn vì đã mang theo chiếc G63 này, có thể di chuyển được trên đoạn đường hiểm trở để tìm Phương Thức Du. Tới nơi, khi ánh mắt chạm nhau, họ đã có nụ hôn đầu tiên giữa núi đồi Tây Tạng.

***

Một năm ở Tây Tạng đã khiến Hứa Nam Hành trưởng thành hơn rất nhiều. Anh chấp nhận sự bất công và vô vọng của thế giới này, nhận thức được sự nhỏ bé của bản thân. Những điều anh làm chỉ là hữu hạn, phần nhiều còn phụ thuộc vào chính bản thân học sinh và gia đình.

Nhưng trong khả năng của mình, Hứa Nam Hành vẫn cố gắng hết sức. Anh tài trợ đồng phục cho toàn bộ học sinh và một số đồ dùng khác. Anh tận dụng thời gian để các em học được nhiều hơn, nên có khi cả lớp vừa hỗ trợ gia đình một bạn học chăn bò và ngựa, vừa cùng học thuộc thơ cổ.

Đó là một khung cảnh vừa trữ tình vừa hài hước. Thầy giáo tới từ thủ đô lại ngồi trên lưng ngựa hết sức phóng khoáng, vừa cưỡi vừa kiểm tra học sinh đọc bài.

Người thầy đẹp trai nhưng nghiêm khắc, tai thính mắt tinh nhận ra được từng từ học sinh đọc sai khiến bác sĩ Phương đi qua thấy được cũng phải toát mồ hôi hột.

Cứ như vậy, dưới bầu trời trong vắt không một áng mây của Tây Tạng, giọng đọc  “Thứ Bắc Cố Sơn Hạ” của Vương Loan vang lên đều đều. Các em nhìn trời mà học thuộc thơ, thậm chí còn chẳng có sách để xem.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cũng đến ngày Hứa Nam Hành phải rời mảnh đất này.

Tây Tạng đã giúp anh tìm lại sự bình yên cho chính mình.

Tây Tạng dù cũng ồn ào đó, nhưng khác biệt hoàn toàn với tiếng người xe ở Bắc Kinh. Trong những giây phút thảnh thơi hiếm hoi, Hứa Nam Hành sẽ nghe thấy tiếng sói hú, miệng nhai miếng thịt bò Yak đậm đà, đôi khi còn thấy chim ưng xé toạc bầu trời, tiếng kêu kền kền từ thinh không.

Những âm thanh hỗn độn ấy lại khiến lòng anh bình yên đến lạ.

Trở lại Bắc Kinh, chuyện tình của Hứa Nam Hành và Phương Thức Du vẫn tiếp tục viết sang trang mới, và tương lai của họ còn chặng đường rất dài phía trước.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Aan

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN