logo
REVIEW>> SA VÀO TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT CỦA CHÚNG TA
sa-vao-tinh-yeu-cuong-nhiet-cua-chung-ta
Tìm truyện
Donate

SA VÀO TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT CỦA CHÚNG TA

Reviewer:

Độ dài: 106

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 5182

Mùa hè cuối cùng của cấp ba, vừa kết thúc kỳ thi Đại học, Từ Chi tình cờ bắt gặp Trần Lộ Chu khi cậu đang mâu thuẫn với mẹ cậu.

Mùa hè Khánh Nghi nóng nực, tiếng ve kêu ồn ào ngày đêm không dứt, tựa như những cơn sóng ngầm dưới đáy lòng Từ Chi, vẫn luôn quấy quá không yên dù vẻ ngoài cô có tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ đến thế nào. Giữa mùa hè ấy, cô gặp Trần Lộ Chu – cậu thiếu niên đẹp trai đến không tưởng, cũng lạnh lùng hờ hững như que kem mát lành ai ai cũng ao ước. Nhưng với Từ Chi, điều cô quan tâm không phải cậu, mà là mẹ cậu.

Mẹ của Từ Chi mới mất vài năm trước, cô không hề được nhìn thấy bà lần cuối. Sự áy náy và mập mờ đó làm cô có một suy nghĩ điên cuồng khi thoáng thấy mẹ của Trần Lộ Chu. Chất giọng quá giống nhau, những câu cửa miệng cũng na ná, chiếc váy hoa nhỏ bà mặc cũng khiến cô nhớ đến mẹ mình… Chẳng phải có một bộ phim cũ xưa kể về câu chuyện như vậy sao, người phụ nữ bỏ chồng bỏ con để sống một cuộc đời mới, một thân phận mới… Chỉ là một ý nghĩ hoang đường, nhưng Từ Chi không thể nào xóa bỏ.

Mùa hè cuối cùng của cấp ba, vừa kết thúc kỳ thi Đại học không mấy suôn sẻ, Trần Lộ Chu gặp được Từ Chi. Cô gái có vẻ đẹp sạch sẽ mát lành, tựa như em gái nhà bên, làm đáy lòng cậu nhớ nhung không dứt. Dù nghe nói rằng cô đã có bạn trai, dù cô tiếp cận cậu quá thẳng thừng nhưng lại chẳng rõ ý đồ, dù cậu nghĩ mình sắp trở thành người thứ ba… nhưng cậu vẫn chẳng thể nào ‘lãnh khốc vô tình’ như với vô số đóa hoa đào đã lẩn quẩn quanh cậu suốt thời phổ thông.

Trần Lộ Chu là con nuôi. Cậu vẫn nhớ đến những tháng ngày ở viện mồ côi, vẫn giữ thói quen khắc tên lên mọi thứ mà mình sở hữu. Cậu vẫn nhớ đến lý do mình được nhận nuôi, là để mang “bát tự lớn” tới che chở cho đứa em trai ốm yếu với “bát tự nhỏ” là con ruột của cha mẹ. Công bằng mà nói, cha mẹ nuôi đối xử với cậu rất tốt, cậu lớn lên trong nhung lụa, được bao quanh bởi tình thương và cậu biết mình phải biết ơn vì điều đó.

Vậy nên khi cha nuôi muốn đuổi cậu đi du học, đưa cậu tới một ngôi trường hạng ba hạng bét, để tránh cậu trở nên quá xuất sắc rồi tranh giành gia sản với em trai, cậu cam chịu. Cậu không cam lòng, nhưng cậu cam chịu. Ở tuổi 18, thực chất ai có thể làm gì để tránh sự sắp đặt của gia đình đây?

Trần Lộ Chu gặp Từ Chi giữa mùa hè như thế, rơi vào tình yêu với cô giữa những mối lo nghĩ quẩn quanh như vậy. Chỉ qua vài lần tiếp xúc, Từ Chi nhận ra cậu là con nuôi, Từ Chi tin tưởng vô điều kiện mà đứng về phía cậu, Từ Chi thấu hiểu sự lãng mạn và cuồng nhiệt từ sâu thẳm trong tâm hồn cậu. Hiển nhiên là cậu thích cô đến không thể nào chối cãi, chỉ là, quen nhau sao? Rồi khi cậu đi, ai sẽ là người lau những giọt nước mắt của cô? Ai sẽ xoa dịu nỗi nhớ hằn sâu trong trái tim cô và cả trong lòng cậu? Người thiếu niên trẻ tuổi dù ấp ủ hoài bão lớn đến đâu, cũng phải nhớ đến thực tế, đến vị trí hiện tại của mình, đến tương lai là thứ xa xăm ngoài tầm với.

Ai biết được, Từ Chi lạnh lùng vô tâm kia, lại nói sẽ chỉ chơi bời với cậu thôi, coi như một kỷ niệm mùa hè trước khi lên Đại học. Ai chơi ai còn chưa biết đâu, Trần Lộ Chu nghiến răng thầm nghĩ. Thế là trong hai tháng mùa hè giữa tiếng ve inh ỏi của Khánh Nghi năm ấy, có hai thiếu niên thiếu nữ cuồng nhiệt lao vào nhau, trao đổi vô số nụ hôn, tìm tòi những tiếp xúc thân thể. Nhưng họ vẫn luôn cẩn thận canh giữ trái tim mình và đếm ngược cho tới ngày chia xa.

“Cuộc sống chưa bao giờ có hoa nở khắp nơi, có chim hót hương hoa khắp chốn. Chẳng qua chỉ là một chùm hoa thơm, một mạt cỏ thơm ngát, một vầng mặt trời nóng bỏng, cộng thêm một chút nước mưa dễ chịu, đây chính là cuộc sống. Mưa luôn sẽ rơi và trời cũng luôn sẽ nắng.”

Từ Chi và Trần Lộ Chu 18 tuổi, nhưng những bóng đen trong cuộc sống đã khiến cả hai người không còn một chút hồn nhiên. Cô hiểu và cậu hiểu, không có đường đời bằng phẳng, không có tình yêu tuyệt đối êm đềm, không có bữa trưa miễn phí và chẳng thể nào có một mùa hè kéo dài mãi mãi.

Nhưng dù có che giấu thế nào, giả bộ thế nào đi nữa, tình yêu họ dành cho nhau là thật, sự cuồng nhiệt và chân thành cũng không hề giả dối. Liệu cuộc đời có để tình cảm đó mang họ về bên nhau? Liệu mùa hè cuối cùng năm cấp ba ấy có thể trở thành những mùa hè thời đại học, rồi cho tới mãi mãi về sau?

“Chỉ cần Khánh Nghi mưa vẫn còn rơi, chó nhỏ còn vẫy đuôi, thì vĩnh viễn còn có người thích cậu.”

Vết đen trong lòng Trần Lộ Chu hiển nhiên như thế, nhưng còn bóng tối trong tâm hồn Từ Chi, khi cô đã quá thành thục giấu đi, thậm chí bản thân còn chẳng dám đối diện, liệu cô có thể nào tin tưởng vào tình yêu, dựa dẫm vào một ai đó? Cảm xúc chỉ là điều thừa thãi, Từ Chi đã học được điều này rất lâu rồi. Liệu tình yêu cuồng nhiệt của bọn họ có thể phá vỡ bức tường cô dựng lên trong lòng, thắp sáng cho những đêm đen chẳng có ánh trăng cũng không có ngọn đèn?

“Dù ánh trăng tròn hay không tròn, cũng không ảnh hưởng, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu.”*

***

Đã khá lâu rồi Nhĩ Đông Thố Tử mới ra tác phẩm mới và phải nói rằng Thỏ không hề làm mình thất vọng. Vẫn là bút lực cứng cáp, văn phong dịu dàng, cốt truyện có nét buồn nhưng từng chi tiết lại cực kỳ hài hước sâu xa, nhân vật nam nữ chính đều rất đáng yêu, làm mình không thể không nhớ lại cảm giác ngày xưa khi đọc “Bí mật nơi góc tối”.

Mình không phải là fan của thể loại thanh xuân vườn trường, nhưng yếu tố “vườn trường” ở đây không đi vào quá sâu, mà chủ yếu là về cuộc sống, về gia đình, về bạn bè, và về những suy nghĩ ẩn sâu trong tâm hồn của hai bạn trẻ, nên ai giống mình thì cứ yên tâm ạ. Truyện rất đáng đọc, mọi người đừng ngần ngại nhảy hố nhé.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Thư Quân

“ “* Trích dẫn từ bản convert

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN