logo
REVIEW>> RẤT MUỐN HÔN ANH
rat-muon-hon-anh
Tìm truyện
Donate

RẤT MUỐN HÔN ANH

Độ dài: 74

Tình trạng: Đang edit

Lượt xem: 785

Giới thiệu:

[1] Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Giang Nghiên sở hữu gương mặt lạnh lùng tuấn tú, thời đại học từng bá chiếm cái danh hot boy trường bốn năm liền, là nam sinh đào hoa nhất học viện cảnh sát, nơi mà tỉ lệ nam nữ chênh nhau 1:100.

Nhưng anh miệng độc, phạm vi ba mét xung quanh anh không có nữ sinh nào dám bước tới. Thế nên, mọi người kháo nhau rằng anh lãnh cảm.

Ai mà ngờ được có một ngày Giang Nghiên xin nghỉ phép kết hôn, cưới em gái “nhà bên”.(*)

(*)Chính xác hơn sẽ là từ “thế giao”, ý chỉ cưới con gái bên gia đình nhà Giang Nghiên đã quen thân rất nhiều đời.

Sau khi kết hôn, Giang Nghiên lại vùi đầu vào công việc, điều tra vụ án mười ngày nửa tháng không về nhà.

Mọi người lại thi nhau phỏng đoán, nói hôn nhân kiểu kết thân hai bên gia đình tình cảm không mặn nồng, mà bọn họ cũng chưa được gặp vợ sếp.

[2] Hôm đó, Giang Nghiên vừa đặt chân về cục cảnh sát sau một tuần đi điều tra thì giây sau bị một cô gái đè lên vách tường.

Người đi qua thầm nghĩ, đúng là cô gái nhỏ chưa trải sự đời, muốn bị ăn đánh…

“Anh cảnh sát ơi, em muốn báo án.” Cô gái mấp máy môi, nói: “Chồng em mất tích.”

Giang Nghiên nhíu mày: “Hửm?”

“Giang Nghiên, nam, cao 1m87, trắng trẻo đẹp trai, có cơ bụng sáu múi. Anh ấy đã một tuần chưa về rồi…” Cô giật nhẹ ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Em nhớ anh ấy lắm.”

Sau đó, mọi người trông thấy vị cảnh sát trẻ tuổi thờ ơ, vô tình có tiếng lặng lẽ giấu bên tay bị thương ra sau lưng, cúi đầu nhìn người con gái phía trước, giọng dịu dàng đến mức có thể khiến người ta c hết chìm: “Bà Giang, anh biết rồi.”

[3] Hồi mới gặp, thái độ của Giang Nghiên cực kỳ qua loa: “Đừng xem hôn ước là thật.”

Về sau, anh dịu dàng thủ thỉ bên tai cô, dụ nói: “Ngoan, gọi chồng đi.”

***

Đầu thu, thành phố Kinh Châu mưa liên miên.

Lúc Cố An bước xuống ra ga tàu trời đã sẩm tối. Cô vốn sinh ra và lớn lên ở Giang Nam, mấy tháng trước anh trai Cố Trinh của cô chuyển công tác từ biên giới Tây Nam đến đội điều tra hình sự thành phố Kinh Châu định cư. Sau khi cha mẹ ly hôn, hai anh em một người theo cha, một người theo mẹ. Bây giờ Cố Trinh đã ổn định, chuyện đầu tiên làm là đón cô về bên anh.

Cố An sinh ra trong một gia đình không mấy hòa hợp, lúc cô được chín tuổi thì ba mẹ ly hôn, cô và anh trai mỗi người một ngả. Khi bé, cô sống với ông bà ngoại, sau khi ông bà ngoại qua đời, cô được nhà cậu nhận nuôi, nhưng mục đích của họ là số tiền nuôi dưỡng được chu cấp hàng tháng.

Vậy nên rất lâu rồi Cố An không biết cảm giác có nhà để về là thế nào. Còn cha mẹ vẫn sống hạnh phúc với tổ ấm mới. Cho đến khi 16 tuổi, cô được anh trai Cố Trinh đón về, cuối cùng cô cũng có một nơi để gọi là nhà.

Cố An tuy không có một gia đình trọn vẹn nhưng bù lại cô có một người anh vô cùng tuyệt vời. Anh trai lớn hơn cô 7 tuổi, ở độ tuổi này của anh những chàng trai khác còn đang đổ mồ hôi trên sân bóng, tận hưởng tuổi thanh xuân, nhưng anh lại suốt ngày lao vào làm việc, tăng ca, dành dụm tiền mua nhà, để có thể đón cô về, vì cô mà trở thành phụ huynh sớm trước mười mấy năm.

Cố An hào hứng chuyển đến sống với anh trai, chẳng ngờ chuyến đi này cô còn tìm thấy định mệnh của cuộc đời mình.

Định mệnh của Cố An chính là Giang Nghiên.

Giang Nghiên xuất trong gia đình vô cùng danh giá. Nhà họ Giang nhiều đời phục vụ quân đội, mặc dù đến đời cha anh đổi sang làm kinh doanh, nhưng vẫn giữ được cả danh vọng địa vị. Giang Nghiên là thiếu gia sống trong nhung lụa từ nhỏ.

Lần đầu tiên Cố An gặp Giang Nghiên, cô vừa đặt chân đến một thành phố xa lạ bị kẻ xấu b ắt c óc, trời mưa tầm tã, ga tàu vắng lạnh, vào giây phút cô tuyệt vọng nhất thì Giang Nghiên xuất hiện. Anh không che dù, dáng người cao ngất, thân như tùng trúc, mày kiếm mắt sáng, da trắng tóc đen, áo khoác gió màu đen, cổ áo dựng đứng đến cằm.

Hai người vô tình chạm mắt nhau. Đèn xanh bật lên, anh bước chân dài đến chỗ cô. Tiếng tim đập và tiếng bước chân đan xen nhau, mỗi một hình ảnh như thước phim quay chậm của cuộc thoát c hết trong gang tấc.

Sau khi thoát khỏi tay kẻ b ắt c óc, Cố An run rẩy báo cảnh sát, chỉ là chưa đợi cô nói xong chàng trai phía đối diện đã rút ra một chiếc còng sắt sáng loáng, dứt khoát khóa cổ tay tên lừa đảo. Cùng lúc đó, cô nghe được giọng nói của anh, trầm thấp nhưng dễ nghe, mang theo chút cảm giác lạnh lùng: “Cảnh sát.”

Có lẽ ngay từ giây phút này, Giang Nghiên đã khiến Cố An rung động rồi.

Lần thứ hai Cố An gặp Giang Nghiên là ở nhà của anh trai cô. Người ta nói duyên phận là thứ vô cùng kỳ diệu. Hóa ra anh là bạn thân của Cố Trinh, là đồng đội từng cùng nhau vào sinh ra tử.

Mười sáu tuổi, Cố An có nhà để về, cũng có người để trong tim.

Nếu nói Giang Nghiên là ánh dương của Cố An thì đối với Giang Nghiên Cố An chính là tất thảy dịu dàng, là hy vọng, là cả tương lai của anh.

Giang Nghiên chưa từng sợ điều gì. Cho dù là bị b ắt c óc khi còn nhỏ, hay là một mình đấu s úng với tên t ội p hạm bị truy nã trong khi chỉ còn vài viên đạn. Cho dù là khi viên đạn bắn vào cửa sổ xe, suýt chút nữa sượt qua thái dương của anh. Cho dù là ngay khi vừa tốt nghiệp trường cảnh sát, anh xông pha thâm nhập nằm vùng trong băng đảng t ội p hạm, anh cũng chưa từng thấy sợ.

Mãi đến khi gặp Cố An, anh nhận ra hóa ra trên đời cũng có thứ khiến anh thấy sợ hãi, anh sợ nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt khóc, sợ cô đau lòng, sợ cô tủi thân. Anh cũng nhận ra không biết từ khi nào, anh đã yêu cô rồi. Tình cảm đấy sâu đậm đến mức anh nguyện hy sinh vì cô.

Mình cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ tình cảm của Giang Nghiên dành cho cố An. Phải yêu nhiều đến thế nào mới có thể can tâm c hết vì đối phương như vậy?

Cố Trinh bị điều đi biên giới Tây Bắc, đây là nhiệm vụ mà mọi người đều biết là rất khó để trở về. Chỉ vì không muốn Cố An mất đi người thân duy nhất này mà Giang Nghiên xin điều chuyển thay anh.

Hơn hai mươi năm cuộc đời Giang Nghiên chưa bao giờ e ngại cái c hết. Anh lớn lên bên ông nội, ông nội anh mang binh đánh giặc cả đời, đã không mặn mà với sống chết, c âu cửa miệng hay nói nhất là, “Ai sợ c hết, người đó c hết trước.”

Thế nhưng khi đứng giữa ranh giới sinh tử trong mưa b om bão đ ạn, từ “c hết” ngày xưa đọng ở miệng không quan trọng trở nên thực tế hơn, anh mới phát hiện mình sợ. Sợ sẽ không còn được gặp cô gái nhỏ của anh. Dưới ánh nắng trên núi, mặt mày cô đẹp tựa tranh vẽ, gương mặt non nớt nghiêm nghị nói: “Cầu cho anh và anh trai vạn sự bình an, mọi sự như ý!”

Trong bài thơ “Had I not seen the Sun” của Dickinson có mấy câu thế này:

“Nếu như chưa từng nhìn thấy mặt trời,

Tôi đã có thể chịu đựng được bóng tối.”

Giang Nghiên trao cho Cố An sự dịu dàng tốt đẹp, sưởi ấm trái tim tổn thương bao năm của cô. Còn cô là nơi mềm mại, là hy vọng cuộc đời này của anh. Cuộc đời này còn gì may mắn hơn là chuyện trong những năm tháng trẻ tuổi bồng bột lại gặp được chân ái cuộc đời, sau đó cùng người vượt qua bão giông để đi tới cuối con đường?

Đây là một câu chuyện khá hay và đáng đọc. Mặc dù mô típ truyện không mới nhưng bù lại văn phong của tác giả rất tốt, miêu tả tâm lí nhân vật cũng vô cùng tỉ mỉ. Truyện không dài, không nhiều những mâu thuẫn bất ngờ nhưng nội dung được trau chuốt khiến người đọc cảm thấy rất xúc động. Ngoài ra truyện còn một chút sạn nhỏ nhưng không ảnh hưởng lắm đến nội dung.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: La Stella

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN