logo
REVIEW>> RẤT KHÓ THEO ĐUỔI CÔ ẤY
rat-kho-theo-duoi-co-ay
Tìm truyện
Donate

RẤT KHÓ THEO ĐUỔI CÔ ẤY

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 144

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1682

Giới thiệu:

[Nam chính lạnh lùng x nữ chính còn lạnh lùng hơn]

[Thiên kim thật và giả đều là cô gái độc lập tự chủ, đôi bên tán thưởng nhau, đều sẽ có cuộc sống rạng rỡ mỹ mãn]

Năm năm trước, một câu “Quả nhiên vô vị, chỉ thường thôi” của Lục Hoài Nghiên khiến trái tim thiếu nữ của Giang Sắt chôn vùi trong buổi lễ trưởng thành tuổi mười tám.

Đêm đó, Giang Sắt âm thầm ước: Nguyện quãng đời còn lại có người tiên y nộ mã (*), đè anh ta xuống đất hung hăng giày vò.

(*) Tiên y nộ mã: là một cách miêu tả hình ảnh mạnh mẽ, phóng khoáng và hào nhoáng, thường được dùng để ca ngợi hoặc tán dương ai đó có phong cách sống tự do, đầy sức sống và oai hùng.

Năm năm sau, trong một đêm, Giang Sắt từ danh viện thế gia Bắc Thành trở thành thiên kim giả có gia cảnh nghèo khó.

Cô mất đi thân phận danh viện, rời khỏi Bắc Thành, từ đây tự lực cánh sinh.

Những thứ này, cô đều vui vẻ đón nhận.

Một chút tiếc nuối duy nhất là lúc sinh thời sợ không được nhìn cảnh Lục Hoài Nghiên bị người ta ấn mặt xuống đất hung hăng giày vò.

Sau đó…

Vị Thái tử gia Lục thị tự phụ tự giữ, tàn nhẫn đ ộc á c kia không cẩn thận biết được chút tiếc nuối nhỏ này của Giang Sắt.

Người đàn ông biết rõ cô gái này có thù tất báo thế nào, xách Giang Sắt ra khỏi ổ chăn, nâng chân trái của cô dán lên mặt, thong thả ung dung nói: “Nào, tận tình giày vò.”

Giang Sắt: …

*

Khi Giang Sắt đi theo sau anh gọi anh là “anh Hoài Nghiên”, Lục Hoài Nghiên căn bản chưa từng để ý đến cô gái này.

Sau đó Lục Hoài Nghiên phát hiện, muốn dỗ cô gọi lại một tiếng “anh Hoài Nghiên”, con mẹ nó, rất khó…

[Sàn kịch nhỏ]

Một ngày nào đó, tin đính hôn của Lục Hoài Nghiên và tiểu công chúa nhà họ Quan lan truyền nhanh chóng.

Giang Sắt gửi tin nhắn cho anh: Hẹn gặp lại.

Đêm đó, Lục Hoài Nghiên chạy tới sân bay chặn người.

Giang Sắt cười khẽ: “Lục Hoài Nghiên, tôi không chạm vào vật có chủ. Chia tay vui vẻ đi.”

Lục Hoài Nghiên nắm cổ tay cô, cắn răng nói: “Sao? Đến cả đồ của em mà em cũng không chạm vào?”

Không bao lâu, một tin trên Weibo của chủ tịch Lục thị lên hot search.

#Không đính hôn, không liên hôn, tổ tông nhà tôi khó dỗ còn khó hầu hạ. Tôi đang trong quá trình theo đuổi# @ Nửa Giang Sắt Sắt Nửa Giang Hồng

Lập ý: Hãy yêu lấy bản thân, mong dốc hết sức cứu vớt bản thân ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

***

Lễ thành niên ngày đó của Giang Sắt, giông tố không dứt.

Thật khiến người ta phiền lòng khó chịu.

Giang Sắt rất ghét kiểu thời tiết như hôm nay. Bởi vì, nó gợi lại ký ức thống khổ mà cô muốn quên đi nhất, cũng là cái dằm cắm sâu nơi ngực, lúc nào cũng nhức nhối máu chảy đầm đìa.

Ngay từ khi còn thơ bé, Giang Sắt đã nhận được sự giáo dục vô cùng lạnh lùng và nghiêm khắc từ gia đình. Ở nơi ấy, cô bé con Sắt Sắt phải học cách trở thành một tiểu thư danh viện không những xinh đẹp, tao nhã mà còn phải ưu tú nổi bật và thể hiện là người có giáo dưỡng tốt. Cô chính là viên minh châu sáng ngời của Sầm gia, là món quà trang trí mang giá trị đặc biệt trong thế giới hào môn của bố mẹ Sầm.

Những năm tháng ấy, cho dù Giang Sắt có chịu thương tổn hay uất ức khổ sở nào, họ đều làm ngơ không quan tâm. Cái họ để ý chính là bộ mặt gia tộc, cái nhìn của những nhân vật quyền lực trên thương trường chính trường, những lời xì xầm bàn tán của mọi người xung quanh.

Thế nên, Giang Sắt luôn phải tự mình đối mặt với hết thảy mọi thứ. Ngay từ ban đầu cô vốn dĩ đã hiểu hết biết hết, nhưng đi đến đoạn đường hôm nay, vẫn là từng bước kiên định đầy gian nan.

Vì vậy, Giang Sắt so với ai khác đều thông minh lạnh lùng tàn nhẫn hơn cả. Cô có thể ẩn nhẫn bắt ép bản thân phải làm điều mình không thích, chịu sự chán ghét cuồn cuộn nơi vòm họng để nói chuyện với từng người, đè nén những bạo nộ cuồng điên trong lòng thành nụ cười ưu nhã minh diễm.

Giang Sắt vẫn là đang chờ đợi, chờ đợi bản thân trưởng thành, chờ đợi đôi cánh mình đủ cứng cáp để có thể vút bay lên bầu trời rộng lớn, chờ đợi dùng nanh vuốt sắc nhọn xé toang những bộ mặt giả dối nơi đây. Và hơn hết, là tìm lại sự thật về vụ việc xảy ra cách đây hai năm cô gặp phải, đưa kẻ đó từ trong bóng tối bước ra ánh sáng, người đã dùng sự tàn ác dơ bẩn của mình, giam hãm trái tim và linh hồn cô, ném cô xuống vực sâu tuyệt vọng ấy.

Giang Sắt vẫn luôn giữ bản thân tỉnh táo và lý trí trước rất nhiều chuyện xảy ra. Thế nhưng, một cô bé chỉ mới tròn 18 tuổi, tâm tư vẫn luôn bị cảm xúc chi phối. Vậy nên, trong lễ thành niên năm ấy, cô thật sự muốn một lần để tình cảm lấn át tất cả. Bởi vì, Lục Hoài Nghiên, cái tên này cô dường như đã giấu thật sâu trong lòng rồi.

Thế nhưng, lời thổ lộ còn chưa kịp trao, mộng tưởng đã bị hiện thực đánh cho vỡ nát tan tành. Giang Sắt bên ngoài cánh cửa, nghe rõ từng lời Lục Hoài Nghiên nói về bản thân. Hoá ra, trong mắt anh, cô nhạt nhẽo vô vị và tầm thường đến thế

Tình yêu, ở giây phút này, tựa như cơn giông tố bên ngoài cửa sổ, theo hạt mưa rơi xuống, vỡ tan thành trăm ngàn mảnh. Trái tim cũng theo đó, mà chìm xuống thật sâu, chôn vùi mãi mãi.

Từ đó, Giang Sắt không còn đặt tâm tư vào Lục Hoài Nghiên nữa, cô thuận theo gia đình, đính ước với Phó gia, vẫn là tiểu thư danh viện cao nhã ưu quý khiến ai ai cũng ngước nhìn ngưỡng mộ.

Nhưng rồi, năm năm sau, vụ án tráo đổi trẻ sơ sinh nhiều năm trước được lật lại. Mà Giang Sắt, chính là một trong những đứa bé ấy. Thoáng chốc, Bắc Thành nổ tung tin tức chấn động. Tiểu thư danh viện Sầm gia là thiên kim giả, vốn dĩ phải mang họ Giang, sống nơi Đồng Thành gia cảnh bình dân.

Mọi người đều chờ xem, Giang Sắt sẽ phải đối diện với những điều này như thế nào. Mất đi tất cả, xem cô sẽ phải ra sao. Công chúa trên cao, nay hạ phàm thành lọ lem nghèo khó chốn ven đường. Thật đáng chờ mong.

Thế nhưng, hình như ai cũng quên mất rằng, Giang Sắt từ trước đến nay, chưa từng bởi vì mang họ Sầm mà đứng được ở nơi kia. Cô chính là luôn xinh đẹp thông minh, khí chất và tài giỏi như thế. Cho dù là ở đâu, cô đều có thể tỏa sáng rạng rỡ bằng chính năng lực của mình.

Vậy nên, Giang Sắt vui vẻ chấp nhận không hề lưu luyến hay níu kéo. Thậm chí cô còn cắt đứt tất cả với thế giới hào môn nơi Bắc Thành này, tuyệt tình rời đi.

Trở về với gia đình ruột tại Đồng Thành, Giang Sắt không mang theo nhiều hy vọng xa vời. Mùa đông, cả thành phố chìm trong cơn mưa bụi Giang Nam, đến không khí cũng ngập tràn mùi ẩm ướt khó chịu. Thế nhưng, Giang Sắt đã không biết rằng, chờ đợi cô là toàn bộ sự ấm áp sẽ bao phủ lên trái tim cô độc lạnh giá bao năm nay.

Căn nhà nhỏ nằm trong hẻm Lê Viên, bố mẹ vì cô mà dọn căn phòng mới, cửa sổ bên ngoài là khung cảnh một cây hồng đầy quả cô rất thích. Chị gái dù bận rộn nơi đoàn phim, vẫn tranh thủ quay về đón cô, giọng nói và nụ cười trong cơn mưa còn xinh đẹp dịu dàng hơn cả cầu vồng. Thêm một cậu em trai tuổi mới lớn, bên ngoài mạnh miệng hung dữ bên trong lại quan tâm tinh tế cô vô cùng.

Giang Sắt cứ ngỡ mình đang nằm mơ, đến mùa mưa cô chán ghét cũng phá lệ tươi mát mềm mại. Hoá ra, khi nhận được sự yêu thương chân thành, có bao nhiêu vui vẻ và hạnh phúc kia chứ. Giang Sắt muốn nắm giữ những giây phút bình yên bên gia đình, cũng không muốn bố mẹ hay chị gái em trai vì lo lắng cho cô mà đau lòng hay rơi nước mắt.

Lần đầu tiên trong đời, Giang Sắt cảm nhận được, trong vòng tay của người thân, cô có thể mềm yếu không cần mạnh mẽ, có thể khóc mà không cần kìm nén, có thể được bảo vệ và chở che mà không cần đánh đổi bằng bất cứ điều kiện gì.

Giang Sắt, chính là một mảnh ghép mà bấy lâu nay họ đánh mất. Cô trở về rồi, sẽ dành tất cả những gì trân quý nhất cho cô, bù đắp lại hết thảy quãng thời gian cô ở nơi Bắc Thành kia. Bởi vì, họ nhận ra, nơi ấy với cô, chỉ chất chứa những thương tổn và uất ức.

Những tưởng rằng, Giang Sắt sẽ không gặp lại những người quen cũ ở Đồng Thành xa xôi này nữa, đặc biệt là vị thái tử gia tập đoàn Lục thị Lục Hoài Nghiên kia.

Thế nhưng, dường như ông trời đang muốn trêu đùa thì phải. Lần nào, Giang Sắt và Lục Hoài Nghiên gặp nhau, đều là trong những hoàn cảnh kỳ lạ.

Nếu nói về mối quan hệ của cả hai, có thể xem là thanh mai trúc mã, lúc nhỏ cô bé Sắt Sắt luôn chạy đến Lục gia chơi, còn luôn theo sau đuôi Lục Hoài Nghiên, giọng nói ngọt ngào như tơ, “Anh Hoài Nghiên ơi”. Vậy mà càng lớn lên, lại càng xa cách nhau.

Lục Hoài Nghiên vì những biến cố trong gia đình mà tâm tính vô cùng lạnh nhạt vô tình. Anh đối với người khác luôn là một bộ lạnh lùng khó đoán, tâm tư thâm trầm. Anh không ngần ngại tính kế với tất cả những người xung quanh, đưa họ vào chiếc bẫy mình giăng ra và g iết c hết họ trong đó đầy tàn nhẫn. Dường như, trái tim của anh còn băng giá hơn cả tuyết lạnh mùa đông.

Thế nên, cảm nhận của Lục Hoài Nghiên về Giang Sắt từ bé đến khi trưởng thành chỉ là những hình ảnh mờ nhạt. Một cô nàng chuẩn tiểu thư danh viện, nhạt nhẽo vô vị, không hề có sức hút hay ấn tượng gì với anh. Kể cả việc thân phận thiên kim thật giả và những gì liên quan đến cô, anh đều không quan tâm.

Thế nhưng, khi gặp lại Giang Sắt, Lục Hoài Nghiên nhận ra mình đã đánh giá sai về cô mất rồi. Hoá ra trước kia, những gì mà anh thấy chỉ là dáng vẻ cô muốn để cho mọi người nhìn mà thôi. Bây giờ, cô mới thật sự là Giang Sắt, là chính mình.

Và khoảnh khắc khi Lục Hoài Nghiên bước vào hậu viện phía sau quán bar Vong Xuyên, nhìn thấy Giang Sắt ngồi trên chiếc xích đu kia, lặng lặng dưới ánh trăng tròn, trái tim liền lỡ một nhịp. Cô gái nhỏ, thật cô độc, cũng thật lạnh lẽo.

Dường như, cô đã trải qua rất nhiều thương tổn mới có thể khoác lên mình sự xa cách không cách nào chạm tới ấy. Lục Hoài Nghiên bỗng cảm thấy đau lòng, muốn xoa nhẹ mái tóc cô, chạm nhẹ đôi môi mềm, muốn dùng cả quãng đời còn lại của mình, chở che cho cô.

Nhưng, Giang Sắt của năm 25 tuổi, không còn là Giang Sắt của năm 16 tuổi khi ấy, trong những khoảnh khắc nguy hiểm nhất, chỉ có thể cố gắng chịu đựng và tìm cách thoát khỏi bọn bắt cóc kia, cũng không còn là Giang Sắt của năm 18 tuổi đêm đó, đem một mảnh tâm tư mà đặt lên hy vọng vào đối phương.

Cô bây giờ, có thể từ Bắc Thành đến Đồng Thành, từng bước truy lại những kẻ hãm hại cô năm đó, từ trong bóng tối lần mò sợi dây sự thật bí ẩn cất giấu đằng sau. Đem kẻ ẩn mình kia ra ngoài, hung hăng giày xéo hắn, bắt hắn phải chịu tội trước Pháp luật. Và, cũng là để giải thoát cho trái tim cùng linh hồn cô, khi mỗi đêm đều là cơn ác mộng tràn về, bủa vây ký ức, bóp nghẹt hơi thở nơi cuống họng.

Sự thật, cho dù có bị che giấu như thế nào, đều sẽ để lại manh mối.

Bí mật, cho dù có bị chôn vùi như thế nào, đều sẽ để lại kẻ hở.

Giang Sắt tin rằng, mình sẽ làm được.

Khi bên cạnh Giang Sắt không chỉ là những người thân yêu tin tưởng trong gia đình mà còn là một người đàn ông mang tên Lục Hoài Nghiên.

Người nguyện sẽ yêu thương, trân trọng và bảo vệ cho cô cả đời này.

Cho dù cô ở đâu, anh đều sẽ tìm thấy.

Tựa như nhiều năm về trước, trong đêm mưa nặng hạt, khi bóng tối bủa vây nơi hiểm nguy gần kề, là anh đã đến, ôm cô vào lòng, giọng nói trầm ổn bên tai, “Có anh ở đây, em đừng sợ, anh đến đưa em về nhà.”.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Trúc - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN