logo
REVIEW>> QUÝ CÔ HOẠT NGÔN
quy-co-hoat-ngon
Tìm truyện
Donate

QUÝ CÔ HOẠT NGÔN

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 144

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 69

Giới thiệu:

Em sống trong một ngõ hẻm.

Em ngồi trong lòng anh.

Em ôm giấc mộng làm nữ hiệp.

Em đi nhầm vào giang hồ yên ả của anh.

“Người đời chỉ trích em, phỉ báng em, xa lánh em, coi em là dị loại, nhưng em mãi mãi là em, em hãy cứ sống theo ý muốn của mình, không cần thay đổi vì bất cứ ai. Anh vĩnh viễn tin tưởng em, bảo vệ em, chiến đấu cùng em, anh yêu em.” – Will

***

Khi nhắc tới quý cô Lư Mễ, người ta sẽ nghĩ ngay tới mấy từ: bộc trực, ngang ngạnh, ngông nghênh, không biết sợ là gì.

Mà đúng là như thế thật.

Nếu “tự do” có nghĩa là “trên đời không có giới hạn gì”, thì có lẽ quý cô Lư Mễ đã khoác “chiến bào” dấu yêu mà đánh lên đến tận cung trăng rồi.

Lư Mễ không sợ gì cả, không, nói một cách chính xác nhất thì phải là: Bẩm sinh Lư Mễ đã không biết sợ là gì rồi.

Cô sinh ra trong một gia đình bình thường, bình thường tới mức chưa đủ tiêu chuẩn để được xếp vào tầng lớp trung lưu nữa. Tuổi thơ của Lư Mễ gắn liền với căn nhà nhỏ ọp ẹp khuất trong con hẻm nhỏ tồi tàn. Tuy điều kiện sống chẳng mấy khá khẩm, nhưng bù lại, cô có một gia đình cực kỳ hạnh phúc, các thành viên trong đại gia đình lúc nào cũng yêu thương nhau, nhiệt tình tương trợ nhau mỗi lúc cần.

Ngoài tinh thần đoàn kết, tính tình đôn hậu, luôn chân thành đối đãi với mọi người ra, người nhà họ Lư còn mang trong mình một đặc điểm nữa rất dễ nhận diện khác nữa, đó là ai cũng có “máu liều”.

Cũng nhờ cái “máu liều” ấy mà cả gia đình Lư Mễ mới bắt được cơ hội “đổi đời”, rời khỏi con hẻm u tối kia, chính thức bước chân vào “giới nhà giàu”.

Nhưng Lư Mễ lại lựa chọn tiếp tục sống trong ngôi nhà cũ kỹ ấy… Vì cô không nỡ rời đi, cô không nỡ rời khỏi nơi đã gắn bó với cả tuổi thơ dữ dội của mình.

Với đứa trẻ khác thì thôi không nói, nhưng còn với Lư Mễ thì chắc chắn là, mỗi thời khắc cô sống trên đời này đã đủ để được xem là “dữ dội” rồi.

Từ thuở lọt lòng là tính tình của cô đã ngang ngạnh, nóng nảy hơn hẳn người khác rồi. Khi còn bé thì là “ngựa non háu đá”, khi đã lớn thì lại trở thành “ngựa hoang”, chẳng có thứ dây cương nào có thể trói buộc nổi cô cả.

Trong thế giới của quý cô Lư Mễ, gần như là hai chữ “yên tĩnh” chẳng hề tồn tại.

Lúc nào xung quanh cô cũng ồn ào, chẳng có lấy một phút yên tĩnh thật sự. Thời niên thiếu cô ôm giấc mộng làm người trong giang hồ, làm nữ hiệp ngày ngày xách đoản đao đi khắp đất trời. Nhưng rồi, khi trưởng thành, cô nhận ra rằng, ôm đao theo thì không thể chen chúc trong khoang tàu điện ngầm, đi khắp đất trời chỉ rước thêm mệt vào người mà thôi.

Tuy vậy, giấc mộng làm nữ hiệp của cô cũng vẫn chưa một lần nguôi ngoai. Vì sự thẳng thắn, bộc trực, và cả cái “máu anh hùng” thích “bênh vực kẻ yếu” vẫn luôn cháy bỏng trong Lư Mễ cô.

Lư Mễ chỉ làm những gì cô thích, chỉ quan tâm đến những chuyện khiến cô vui vẻ mà thôi. Về phần người khác nghĩ gì về cô ấy à? – Cô không quan tâm, đó là chuyện của họ.

Cũng bởi vì Lư Mễ luôn dùng thái độ bất cần như thế để nhìn đời, nên ai thích cô, yêu cô thì sẽ thích cực kỳ thích, yêu cực kỳ yêu. Trái lại, người nào đã ghét cô rồi thì sẽ ghét đến vô cùng vô tận.

Nhưng, dù là bên có thiện cảm hay ác cảm với cô, thì ai cũng phải công nhận là miệng lưỡi của cô rất ác liệt, chẳng chịu thua kém  ai bao giờ. Đã nhiều lần gặp rắc rối vì những phát ngôn thiếu chín chắn của mình rồi, ấy vậy mà cuối cùng “quý cô không biết sợ là gì” này vẫn “chứng nào tật nấy”, vẫn chẳng thể sửa được cái tật “miệng nhanh hơn não” của mình.

Mãi cho đến lần một lần “vạ miệng” tiêu biểu nọ… cũng chính vì cái thói “mồm mép tép nhảy” của mình, Lư Mễ đã vô tình chọc vào anh sếp mới đến công ty nhậm chức ngày đầu.

Kể từ đây, cuộc sống của nữ hiệp Lư Mễ đã hoàn toàn rẽ sang trang mới.

Khi ấy cô chỉ “vô tình” biến anh thành “nhân vật chính” trong lời bông đùa của mình mà thôi, chứ cô chẳng thể ngờ là vị sếp mới đến này lại “khó xơi” đến nhường ấy…

“Hôm nay sếp mới của chị tới nhậm chức đó. Chị đã nghe ngóng xem anh ta là người thế nào chưa?” Thượng Chi Đào hỏi.

“Mặc kệ anh ta là người thế nào! Chỉ cần là nam, còn sống thì chị chẳng thèm sợ anh ta. Cùng lắm thì ngủ với anh ta thôi.” Lư Mễ hùng hồn đáp.

Đồ Minh chính là anh sếp mới nhậm chức ở Lăng Mỹ, cũng đồng thời là người đàn ông “khó xơi” theo như lời Lư Mễ nói.

Thật ra, anh không phải kiểu sếp quái gở trái tính trái nết, cũng không hề cứng nhắc hay cổ hủ gì. Mà trái lại, gần như anh luôn mang đến cho cấp dưới cảm giác rằng anh là một người sếp hiền hòa, đáng tin cậy, không chỉ có thế, mọi người còn nói với nhau là “chỉ cần theo anh thì sẽ không phải lo là không có cơm ăn”.

Có lẽ vì hai người là hai mẫu người hoàn toàn trái ngược nhau, nên trong thời gian đầu, hễ gặp nhau là lại “chí choé”… Mà thật ra, cũng chỉ có mỗi mình Lư Mễ “chí chóe” với anh thôi, chứ trong lòng anh, cô cũng chẳng khác gì những nhân viên bình thường khác cả.

Đồ Minh sinh ra trong một gia đình trí thức, người ta hay gọi nôm na là gia đình “căn chính miêu hồng” [*]. Người nào trong nhà anh cũng có xuất thân danh giá, toát lên khí chất uyên bác của bậc trí thức.

Có lẽ vì trưởng thành trong một gia đình có truyền thống hiếu học như thế, nên Đồ Minh của bây giờ mới có dáng vẻ giống “ông đồ già” theo như lời Lư Mễ nói thế này.

Từ ánh nhìn đầu tiên, ai cũng dám khẳng định rằng, Đồ Minh khác hoàn toàn so với những gã đàn ông khác, vì anh là người đàng hoàng chính trực, chí công vô tư. Còn nếu đào sâu vào con người anh thì sẽ thấy rằng, anh biết rõ đâu là giới hạn, biết ẩn nhẫn, biết kiềm chế bản thân.

“Cuộc sống về đêm của anh rất có quy luật, chạy bộ một tiếng, đọc sách một tiếng, mười một giờ tắt đèn đi ngủ. Nhiều năm qua, nó đã thành quy trình bất biến, ngoại trừ những hôm có xã giao, nhưng cũng cực kỳ ít. Trong thời đại sôi động ồn ào này, anh nhạt nhẽo đến mức không giống người hiện đại.

Nhưng anh vẫn có sở thích riêng, cuối tuần anh sẽ đi đánh quần vợt hoặc leo núi, anh cũng tham gia một vài câu lạc bộ đọc sách.

Vòng quan hệ xã hội của anh rất đơn giản, cuộc sống bình bình không có gợn sóng nào. Trong trái tim cũng có một nơi mềm yếu trao cho những đứa bé ở trại trẻ mồ côi.

Lư Mễ thì lại khác…”

Cô thích ồn ào náo nhiệt, thích tụ tập, thích đến quán bar “dẩy đầm” cùng hội chị em thân thiết, thích gặp gỡ và kết giao thêm bè bạn.

Lư Mễ bất mãn vì anh sếp “khó tính” mới đến; Đồ Minh không hài lòng vì thái độ của cô nhân viên này qua loa quá, chẳng hề có ý chí cầu tiến trong công việc. Lư Mễ chẳng ưa cái vẻ đạo mạo, chẳng khác gì “lưu manh giả danh trí thức” kia của anh; Đồ Minh một lòng muốn “uốn nắn” lại thái độ làm việc đầy bất cần của cô.

Lư Mễ thấy anh chẳng khác nào một ông thầy đồ già, còn Đồ Minh, vừa nhìn thấy cô thì lại nghĩ đến hình ảnh “ngựa hoang đứt cương”.

Chính vì thế, nên dù có nói Đồ Minh và Lư Mễ chẳng khác gì người của hai thế giới thì cũng chẳng có gì là sai cả.

Quả thật, nếu ngày ấy Đồ Minh không vô tình nghe thấy cái câu “ngủ với sếp” kia, nếu hai người không vô tình là cấp trên – cấp dưới của nhau, thì e là, đến cả khả năng hai “đường thẳng” này “giao nhau” ở một nơi nào đó… còn chẳng có nữa là.

Mà, sự đời cứ thích trớ trêu, cứ thích giương “cung tên tình yêu” lên, nhắm vào hai kẻ đối nghịch nhau như thế mà bắn đấy.

“Em hận bản thân là một người sợ cô đơn, nhưng lại phải lòng một linh hồn tự do vị kỷ…”

Trong bộ phim “Thư tình” mà Lư Mễ thích có một câu thoại như thế. Nhưng khi đặt vào quan hệ yêu đương giữa cô và Đồ Minh, dường như người luôn phải lo được lo mất, người chẳng thể yên lòng được… đã trở thành Đồ Minh.

Đồ Minh là một người cực kỳ nguyên tắc, nguyên tắc đến mức tưởng như là bảo thủ, thế nên anh luôn nghiêm túc trong mọi việc anh làm, kể cả là trong chuyện tình cảm cũng thế.

Chính vì thái độ nghiêm túc này, anh đã cân nhắc vô số lần trước ngày đưa ra quyết định bắt đầu yêu đương với Lư Mễ.

Yêu đương với cô có thể là một “tệp đính kèm”, là khả năng có thể phát sinh sau một mối quan hệ thể xác chóng vánh, hoặc cũng có thể là hai chữ này chẳng mấy quan trọng.

Nhưng với Đồ Minh thì lại khác, anh luôn giữ thái độ nghiêm túc, chưa một lần qua loa với tình yêu này.

Vì anh biết mình không có nhiều kinh nghiệm, cũng không phải là một tay yêu đương giỏi. Cái mác “đã ly hôn” tuy không thể khiến anh đứng ở vị thế thấp hèn hơn trong cuộc tình này, nhưng chính cái quá khứ đổ vỡ ấy đã tiếp thêm dũng khí, để anh nỗ lực nhiều hơn nữa… Vì anh không muốn quá khứ ấy lặp lại thêm bất kỳ một lần nào, vì anh muốn được nắm tay người con gái này đi đến cuối đời.

“Khi nhìn thấy trái tim nóng bỏng của Lư Mễ thêm một lần nữa, anh không nhịn được mà nhìn cô nhiều hơn một lần.

Một lần ấy cực kỳ tuyệt diệu.

Anh đã từng đấu tranh trong mấy đêm liền, lúc đối mặt với cô cũng tránh né, sợ hãi, cũng từng có một dạo anh cảm thấy bọn họ sẽ không có kết quả.

Quá trình đưa ra quyết định rất khó khăn, thật sự rất khó, nhưng một khi đã quyết định rồi thì anh sẽ không dễ dàng thay đổi.”

Một cuộc tình mài đi mọi góc cạnh của đôi bên, tuy con đường này gập ghềnh chẳng dễ đi, nhưng Đồ Minh vẫn luôn kiên trì bước về phía cô, còn Lư Mễ… cô đã sớm không còn dễ dàng từ bỏ mọi thứ như thuở đầu.

Cô vẫn luôn là ánh sáng ấm áp soi tỏ bao năm tháng tẻ nhạt của anh, còn anh, anh vĩnh viễn là bến đỗ sau cuối mà linh hồn tự do của cô hướng về.

“Thật ra tất cả mọi thứ xảy ra ở đời này đều rất tốt đẹp.

Em có chuyện tình long trời lở đất của em, anh có tình cảm dần dần đậm sâu tới bạc đầu của anh.

Anh chưa bao giờ ngưỡng mộ người khác.

Vì người đứng bên cạnh anh...

Vẫn luôn là em.”

____

[*] Căn chính miêu hồng: Chỉ người có xuất thân tốt, gia đình gia giáo. “Căn chính” nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ ngoan tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. “Miêu hồng” nghĩa là “sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ”, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lê – Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN