logo
REVIEW>> QUỐC GIA TỪ CHỐI BẢO VỆ EM
quoc-gia-tu-choi-bao-ve-em
Tìm truyện
Donate

QUỐC GIA TỪ CHỐI BẢO VỆ EM

Tác giả:

Sơn Chi Tử

Độ dài: 87

Tình trạng: Đang edit

Lượt xem: 446

Người ta thường hay nói, kim ốc tàng kiều.

Tạ Minh Triệt không có kim ốc, cũng chẳng có tàng kiều, nhưng anh lại có một nàng tiên trong túi áo.

Đó là một cô gái "nhỏ nhắn", nhưng nhỏ người chứ không nhỏ tính cách. Ít nhất thì, với tư cách là một chàng trai chưa một lần yêu đương, anh đã không ít lần bị cô làm cho tay chân luống cuống.

Tất nhiên, không phải do em gái nhỏ lưu manh mà do anh nhà quá nhạy cảm mà thôi.

Tạ Minh Triệt là con trai trưởng của Tạ gia, là một gia tộc lâu đời sở hữu một viện bảo tàng lịch sử rất lớn, nhưng đến đời của cha của Tạ Minh Triệt thì đã dần đi xuống.

Tạ Minh Triệt tuy sinh ra trong một gia đình khá dư dả về điều kiện sống nhưng lại lớn lên trong hoàn cảnh hoàn toàn trái ngược.

Một đứa trẻ mới sáu bảy tuổi nhưng lại bị bắt cóc vào tận vùng núi sâu xa hẻo lánh, bị một "người mẹ" không được bình thường mua về “chăm sóc”, chỉ có thể hi vọng một ngày nào đó cha mẹ sẽ tìm tới đưa mình trở về, nhưng sau tất cả, cứ hi vọng rồi kết quả lại là tuyệt vọng.

Hơn 6 năm trời, cho tới khi trở về nhà, người mẹ yêu thương mình đã ra đi, người cha vội vàng rước một kẻ khác vào cửa, cũng đã có một đứa con riêng không kém tuổi mình là mấy.

Cuộc sống như vậy, làm sao có thể giữ được sự nhiệt huyết vui vẻ trong lòng một đứa trẻ mới lớn.

Từ sau khi trở về, Tạ Minh Triệt đã hoàn toàn thay đổi. Thế giới này không có mấy thứ khiến anh hứng thú, anh lạnh nhạt với hầu hết mọi việc, tất cả tâm trí của anh đều đặt vào việc trùng tu di tích lịch sử, một niềm yêu thích, một sự say mê vô tình rơi vào thế giới khép kín của anh.

Có lẽ Tạ Minh Triệt trời sinh có duyên với những món cổ vật, bởi vì, cô gái mà sau này anh yêu cũng từ đó mà tới.

Nghe có vẻ lạ đúng không?

Tạ gia từ rất nhiều đời trước đã có một miếng huyết ngọc gia truyền, mang lại may mắn cho Tạ gia, cứ truyền mãi truyền mãi, tới đời của Tạ Minh Triệt thì miếng huyết ngọc được bà nội truyền cho anh.

Khi miếng huyết ngọc được đưa cho anh, nó đã bị vỡ khá lâu rồi, vì vậy, việc đầu tiên Tạ Minh Triệt làm khi đem miếng ngọc về chính là khôi phục lại nó.

Chỉ là từ lúc khôi phục xong rồi, dường như trong nhà anh lại có gì đó sai sai.

Nếu nàng tiên ốc là một nàng tiên chăm chỉ, lặng lẽ hiện ra khi nhà vắng người rồi cần cù dọn dẹp tươm tất, gọn gàng cả căn nhà thì câu chuyện diễn ra trong nhà Tạ Minh Triệt lại ngược lại.

Đồ ăn bất kể sống chín đều không cánh mà bay, quần áo gấp gọn trở nên lộn xộn, đồ trong nhà tắm lại xuất hiện ngoài phòng khách. Những điều kỳ lạ diễn ra suốt bao nhiêu ngày, cho tới một đêm nọ cuối cùng đã có đáp án.

Một cô gái nhỏ xíu chẳng bằng lòng bàn tay với đôi mắt rưng rưng hiền lành chỉ vào khối ngọc gia truyền của Tạ gia nói với anh:

“Tôi là ở trong đó, tôi thật sự không hại người!”

Nào ai ngờ được, một bảo vật gia truyền trông thì bình thường nhưng hóa ra còn chứa đựng một ngọc linh tên A Yên.

Kể từ ngày ấy, dường như cuộc sống của Tạ Minh Triệt đã bị thay đổi hoàn toàn theo một cách nào đó. Anh vốn đã quen đơn độc một mình, giờ đây căn nhà bỗng xuất hiện thêm một cô gái, dù cô chỉ nhỏ chưa vừa một lòng bàn tay.

Tuy cô nhỏ nhưng sức ảnh hưởng lại rất lớn, cô luôn khiến anh phải bất lực thỏa hiệp, vô thức muốn chiều chuộng thỏa mãn cô, bỏ cô vào túi áo khoác rồi đem cô theo.

A Yên không giống với bất cứ ai trên đời này, cô chân thành lại ngây thơ, dường như tâm hồn cô luôn luôn thuần khiết như vậy.

Tuy cô là "bảo vật gia truyền" của Tạ gia, không thể ra tay làm hại người Tạ gia nhưng khi thấy anh bị "bắt nạt", cô vẫn bất chấp tất cả để dạy cho đối phương một bài học.

A Yên còn ngốc nghếch tự tiêu hao linh lực của bản thân chỉ để chia sẻ giấc mơ của mình với anh, để anh không còn bị những cơn ác mộng về thời thơ ấu kinh khủng đeo bám nữa.

Cứ dần dần như vậy, thế giới của anh từ lúc nào đã có một vị trí quan trọng được dành riêng cho A Yên.

Tuy A Yên là ngọc linh nhưng cô cũng từng là con người, bị người khác luyện hóa thành ngọc linh. Vậy nhưng, đến chính A Yên cũng không còn nhớ lý do mình trở nên như vậy nữa.

Cô chỉ biết mình là một ngọc linh, sau đó bị một lão đạo sĩ đưa tới Tạ gia, trở thành bảo vật gia truyền của Tạ gia. Từ sau khi miếng ngọc bị vỡ, cô rơi vào giấc ngủ say cả trăm năm, tới khi tỉnh lại thì đã ở chỗ của Tạ Minh Triệt rồi.

Ấn tượng của A Yên về Tạ Minh Triệt là một người có dung mạo thật sự cực kỳ, cực kỳ đẹp, chỉ là hơi hung dữ một chút.

Nhưng chung đụng với Tạ Minh Triệt được ít lâu, A Yên dần nhận ra anh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, lại còn rất là dịu dàng, anh cho cô ăn thịt, hơn nữa còn mua rất nhiều quần áo đẹp cho cô.

Một chàng trai và một cô gái tí hon cứ giao tiếp qua lại với nhau như vậy suốt một tháng trời, cho tới khi cô gặp lại người bạn hổ béo đã chơi với mình từ hồi cô ở Tây Sơn mấy trăm năm trước.

Hổ béo bây giờ đã lột xác thành một quý ông lịch lãm giống như Tạ Minh Triệt, là một Bạch Thư Yến có tài chính khá giả, không còn là con gấu trúc xấu xấu bẩn bẩn khi xưa nữa. À đúng rồi, hổ béo tuy gọi là hổ béo nhưng lại là một con gấu trúc, bảo vật của quốc gia.

Sau khi gặp lại Bạch Thư Yến, cậu ấy đã giúp A Yên khôi phục thân thể về dáng vẻ của người bình thường, không còn là cô gái tí hon nữa. Bạch Thư Yến còn dặn dò A Yên rất chân thành rằng, nhất định phải giữ chặt Tạ Minh Triệt, vì đó là người mà cô đã từng rất rất thích.

Hóa ra ai cũng có một câu chuyện xưa, sau khi A Yên tới Tây Sơn, Bạch Thư Yến là người bạn đầu tiên của cô, mà cậu cũng là người chứng kiến cảnh tượng khó quên ngày ấy.

"Đêm trăng tại Tây Sơn, dưới gốc cây bên cạnh dòng suối. Công tử trẻ tuổi kia chôn một miếng ngọc ở dưới đất, từ đó một đi không trở lại. Mà miếng ngọc nằm sâu dưới đất kia rên rỉ suốt ba ngày."

Khi Bạch Thư Yến đào miếng ngọc ấy lên thì A Yên đã không còn nhớ về những chuyện trước kia nữa, có đôi khi cô sẽ có những giấc mơ đứt đoạn nhưng cuối cùng vẫn chẳng nhớ lại chuyện gì.

Trải qua mấy trăm năm, nghe Bạch Thư Yến nói cô từng rất thích Tạ Minh Triệt, tuy cô không thực sự hiểu thích là gì nhưng cô vẫn rất vui lòng quấn lấy A Triệt của cô.

A Yên cảm thấy mình thật sự rất thích gần gũi với Tạ Minh Triệt, thích ôm anh, thơm má anh, thích ở gần anh, thân thiết với anh. Cô còn thích ngủ chung với anh nhưng từ lúc khôi phục thân thể bình thường thì anh không cho cô ngủ cùng nữa. Cô chỉ có thể nhân lúc anh ngủ thì trộm chui lên giường anh, định bụng sáng hôm sau sẽ dậy sớm rời đi nhưng lần nào cũng quên rồi bị bắt quả tang.

Say đó A Yên tỏ tình với Tạ Minh Triệt, cô nói rất tự nhiên, rằng cô thích anh, anh là người cô thích. Tất nhiên cô không nói ra rằng đó là vì Bạch Thư Yến nói cô thích anh nên cô cũng tin rằng mình thích anh.

Mỗi lần cô nói thế, Tạ Minh Triệt đều né tránh, thậm chí còn lạnh lùng hơn. A Yên tưởng Tạ Minh Triệt ghét bỏ mình nên liền tủi thân bỏ sang nhà Bạch Thư Yến.

Vì vậy, cuối cùng Tạ Minh Triệt lại đành xuống nước để dỗ dành cô về nhà.

Cuộc sống chính là kì diệu như thế, Tạ Minh Triệt chẳng thể ngờ được ông trời sẽ ban một "nàng tiên" xuống cuộc đời của mình như vậy. Cô ấy khiến anh tay chân luống cuống, khiến anh chợt vui chợt buồn chợt lo lắng.

Tạ Minh Triệt từng muốn khiến bản thân bình tĩnh trước những cơn sóng ngầm mà cô đem tới cho anh nhưng cuối cùng, anh chịu thua.

Dù sao đi chăng nữa, có lẽ A Yên chính là một điều kỳ diệu mà ông trời ban cho anh, mà như vậy thì, anh tất nhiên nên yêu thương và quý trọng lấy cô gái của cuộc đời mình.

Có rất nhiều chuyện xưa sẽ dần dần hé lộ, nhưng tất cả đều chỉ khiến anh càng thêm yêu cô, một cô gái nhỏ chân thành đáng yêu tên A Yên.

____

“ “: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Kẹo Dâu Tây

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN