logo
REVIEW>> QUAN TRỪNG
quan-trung
Tìm truyện
Donate

QUAN TRỪNG

Tác giả:

Thị Từ

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 61

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 240

Mấy ngàn năm trước, A Âm vẫn là một luồng khói đen kịt nằm trong quan tài, không có hình dạng, chỉ biết mình là q uỷ Âm Ma La.

Q uỷ Âm Ma La trăm năm mới xuất hiện một con, pháp lực cao cường, gần như đã tuyệt diệt. A Âm lại lười biếng, chỉ thích nằm trong quan tài hít âm khí, lúc buồn chán có thể cãi nhau với Q uỷ Sứ ở quan tài bên cạnh.

Cho đến khi chú tiểu Trúc Hàn bị người ta chơi khăm một vố, đi lạc vào bãi tha ma giữa rừng.

Thứ hay ho nhất mà A Âm có được lúc đó, là một giọng nói vô cùng quyến rũ ngọt ngào, nhưng phát ra từ trong quan tài thì cũng khiến người nghe dựng tóc gáy.

“Tiểu hòa thượng, đi lạc vào đây sao? Đừng về vội, ngươi ở đây nói chuyện với ta đi, chờ trời sáng rồi hẵng đi”

Trúc Hàn lúc đó chín tuổi, trong lòng sợ hãi nhưng ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, ngồi xuống kể chút chuyện Phật pháp cho nàng nghe. Kỳ thực, những gì chàng nói đều là luân lý Phật dạy được chép đầy trong sách, khô khan cứng nhắc, nhưng A Âm nghe rất chăm chú.

Khi trời hửng sáng, Trúc Hàn khó giấu được một tia nhẹ nhõm. A Âm nhìn thấy, nàng cười bảo, “Được ngươi kể chuyện cho nghe, ta rất vui.”

Một câu nói đơn giản như vậy, lại đi vào trong giấc mộng của chàng suốt ngần ấy năm.

Mười năm sau, chùa Bàn Nhược tiếp đón một nữ tử mặc áo vải màu xám, mộc mạc nhưng không che lấp được vẻ đẹp rực rỡ của nàng. Nàng nhìn tiểu hòa thượng mười chín tuổi, bên khóe môi không giấu nụ cười, “Trúc Hàn, ta đến rồi đây.”

Kể từ đó, Trúc Hàn liền biết đời này chàng khó mà thành Phật.

***

Trúc Hàn được sư trụ trì nhặt được ngoài cổng chùa khi mới được mấy tháng tuổi, đặt tên là Quan Trừng.

Pháp hiệu Trúc Hàn. Pháp danh Quan Trừng.

Nghe nói lúc được nhặt, trong chiếc khăn quấn quanh người chàng có một đóa sen nghìn cánh, sư trụ trì biết đó là điềm lạ. Ông cũng biết, người này tuệ mệnh sâu rộng, là nhân tài ngàn năm được Đức Phật chọn lựa.

Người càng có tuệ căn, kiếp số càng nặng. Vì thế, Trúc Hàn mỗi ngày đều chăm chỉ gõ mõ tụng kinh, một lòng hướng Phật.

Nhưng chỉ cần có A Âm ở bên cạnh, chàng liền quên mất mình đang đọc đến đoạn nào.

A Âm không tin Phật, nàng chỉ tin mình. Nàng biết rằng mình thích Trúc Hàn, nàng muốn ở bên cạnh chàng càng lâu càng tốt. Vì thế, đêm Thượng Nguyên, nàng dẫn Trúc Hàn trốn khỏi chùa chạy về Trường An tham dự lễ hội.

Bách Q uỷ Dạ Hành, nàng cầm tay chàng chen lấn giữa những con q uỷ nô nức, hồng đăng thắp sáng vạn dặm, bước lên cầu Chu Tước, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Ước nguyện duy nhất của nàng là được cùng chàng bạc đầu, nhưng A Âm biết rằng đời này hai người không thể ở bên nhau.

“Quan Trừng, có phải là khi chúng ta cùng nhau đứng dưới tuyết, chỉ cần tuyết phủ trắng đầu, có nghĩa là đã cùng nhau bạc đầu giai lão rồi hay không?”

Đáng tiếc Trúc Hàn lại bảo, “Ta không có tóc, không tính.”

A Âm vừa tức vừa buồn cười. Tiểu hòa thượng của nàng lúc nào lòng cũng hướng về chúng sinh, nàng đành phải lý sự nàng cũng là chúng sinh, bắt Trúc Hàn phải ở bên cạnh để phổ độ cho nàng.

Tính cách chàng tuy cứng rắn nhưng không giấu được lòng từ bi, vì thế nhiều lần bị A Âm dắt mũi, nhiều lần bị trêu chọc, nói trúng tim đen cũng không nỡ lớn tiếng với nàng.

Điều duy nhất mà nàng không thể ngờ đến, là khi Trúc Hàn nói rằng, “A Âm, chờ khi tóc ta mọc dài, ta sẽ cùng A Âm đi đến chân trời góc bể, sẽ cùng nàng bạc đầu giai lão.”

Ý là muốn hoàn tục.

Lãng phí tuệ căn trời ban cũng được, chịu phỉ báng cả đời cũng được.

Lòng Trúc Hàn hạn hẹp, không thể chứa cả chúng sinh, chỉ có thể có một mình A Âm. Dưới chân tháp cổ hiện Phật quang, trái tim của chàng tràn ngập hình bóng nàng, như viết xuống nhân gian bốn chữ “cầu được ước thấy”.

Chờ chàng dịch xong kinh Phật, hai người có thể quang minh chính đại rời đi. A Âm chờ mãi, chỉ chờ được tin dữ.

Đại Đường bị xâm lăng, giặc Đột Quyết đánh vào trong chùa. Các sư đều sống sót, chỉ có tiểu sư phụ Trúc Hàn vì bảo vệ kinh Phật mà bị đâm ba nhát, c hết không kịp nói một lời.

Lúc ấy chàng chỉ nghĩ, rốt cuộc vẫn không được gặp nàng lần cuối.

A Âm nhờ một câu chuyện như vậy mà nổi tiếng khắp Q uỷ giới. Nàng là q uỷ Âm Ma La có chấp niệm sâu nặng, chỉ mất mười năm ngắn ngủi ở La Sát đã hóa thành hình người, cố chấp đến mức Diêm Vương cũng phải sợ nàng nhầm đường.

Nàng từng đi qua mười tám tầng Địa Ngục, chịu dây trói q uỷ ràng buộc suốt một ngàn năm. Nàng cũng từng yêu một hòa thượng, Lập Xuân năm ấy đồ sát thành Trường An vì cái c hết của người đó.

Đêm Bách Q uỷ Dạ Hành, bước lên cầu Chu Tước, ngỡ như một giấc mộng Hoàng Lương. Bao nhiêu gương mặt, bao nhiêu cái nắm tay, nụ hôn và tội nghiệt, đều như bọt nước lững lờ tan vào trong hồng trần cuồn cuộn.

A Âm đau khổ một ngàn năm, cuối cùng Thôi phán quan quản lý sổ Sinh Tử cũng không đành lòng, nói với nàng, “Ngươi có thể đến Dân quốc năm thứ 28 tìm hắn.”

***

Quan Trừng ở thời Dân quốc tên là Hàn Thính Trúc, trái ngược với Trúc Hàn đến nỗi A Âm phải nghi ngờ Thôi phán quan chơi xỏ mình.

Trúc Hàn ôn hòa dịu dàng, lòng có thiên hạ. Hàn Thính Trúc g iết người không ghê tay, sống trên xương máu kẻ khác. Từ một nhân viên bốc vác ở bến cảng trở thành ông chủ của Hoằng Xã khét tiếng bến Thượng Hải.

A Âm ở bên cạnh hắn có chút không quen. Hàn Thính Trúc lạnh lùng cũng không thể nói được gì hay ho. Hai người cứ vậy mà sống qua mấy năm, thậm chí A Âm còn phải rời đi chừng mười năm để về Q uỷ giới. Tuy có danh nghĩa vợ chồng nhưng vẫn không mặn không nhạt, ở giữa luôn có một tầng giấy rất mỏng manh.

A Âm từng hỏi hắn, “Anh yêu em chứ?”

Nhưng cô lại sợ câu trả lời, dù có yêu hay là không yêu.

Hàn Thính Trúc thấy được nỗi sợ hãi của cô, không nói gì.

Chờ đến khi A Âm say giấc, hắn mới khẽ hôn lên bờ vai của cô, dịu dàng nói rằng, “Cuộc đời này của Hàn Thính Trúc thật sự rất yêu em.”

Từ khi còn là nhân viên bốc vác ở bến cảng, khi nhìn thấy cô ở cửa tiệm thuốc lá lần đầu tiên, hắn đã biết rằng cái gì gọi là kiếp trước kiếp này. Liều mạng c hém g iết, giành giật quyền lực, một mặt là vì lý tưởng của cha nuôi, mặt khác là vì A Âm.

Hắn không muốn cô ngày nào cũng phải giặt đồ đến nỗi tay nhăn nheo, không muốn cô phải hít khói bếp nấu cơm đến xám cả mặt mày.

Dân quốc năm thứ 30, trước khi tuyết đầu mùa đến, Hàn Thính Trúc bị người ta á m s át. M áu của hắn nhuộm đỏ sườn xám của A Âm, cũng không kịp nói với cô một lời nào.

Lời hứa bạc đầu cùng nhau, cứ vậy mà lần nữa tan thành mây khói.

Kể từ đấy, A Âm bắt đầu tin vào nhân quả.

Lúc ban đầu, cô dụ dỗ Trúc Hàn phá giới, chàng muốn hoàn tục vì cô, đi ngược lại an bài của Phật Tổ.

Vì thế, đời đời kiếp kiếp Quan Trừng đều phải chịu đau khổ. Không chỉ riêng gì cuộc đời Hàn Thính Trúc, Quan Trừng đã phải sống qua nhiều kiếp khác, bất hạnh không kể hết. Tàn tật, bị hãm hại, gia cảnh sa sút, thê tử thông đồng với đệ đệ, sau đó là c hết trong ngục tối.

A Âm đành phải lấy quãng thời gian còn lại, chép kinh Phật tỏ ý hối cải, cầu bình an cho kiếp người sau cùng này của Quan Trừng.

Đến năm 2013, Q uỷ Sứ đã thay đổi kiểu tóc mới, mặc áo khoác lông dùng smartphone nhiều lần đạp cửa nhà A Âm, kéo cô ra ngoài chơi.

Ở kiếp này, anh tên là Phương Quan Trừng, giảng viên đại học.

Chỉ bằng một cái liếc mắt, cô liền nhìn thấy anh trong đám đông. Tương tư hơn ngàn năm, bỗng chốc không thể nói thành lời, chỉ có thể nhìn anh cùng cô gái khác bước đi.

Đại Đường thịnh thế, vì danh phận cách biệt mà A Âm chỉ có thể đến tìm Trúc Hàn vào ban đêm, khi trời chưa kịp sáng đã phải rời đi.

Thượng Hải loạn lạc, vì hiểu lầm chồng chất, cộng thêm sự cứng đầu cố chấp của cả hai, cô đã bỏ lỡ hơn mười năm bên cạnh Hàn Thính Trúc.

Rốt cuộc, đến tận ngày hôm nay, cô đã có thể thức dậy bên cạnh anh, cùng nhau đánh răng rồi ăn sáng, sau đó đeo bám anh đến trường nghe giảng bài.

Truyền thuyết nói rằng, q uỷ Âm Ma La có oán khí, chấp niệm cực kỳ sâu nặng, vì thế rất khó phổ độ.

Phật từng hỏi, “Chấp niệm là gì?”

“Chỉ cảm thấy suy nghĩ là chàng, chớp mắt là chàng, búng tay là chàng, mọi khoảnh khắc đều là chàng”

Bụng còn bỏ thêm một câu “Tai kiếp cũng là chàng”.

Phật nói, “Chấp niệm dễ gỡ, khúc mắc khó cởi.”

Khúc mắc? Khúc mắc gì đây?

Từ đầu đến cuối đều chỉ có hai chữ Quan Trừng.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cụt

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN