logo
REVIEW>> PHÙNG THU
phung-thu
Tìm truyện
Donate

PHÙNG THU

Tác giả:

Tô Thập Ngũ

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 14

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 342

Tạ Phùng Thanh, Tạ trong “cảm ơn”, Phùng là “gặp gỡ” như tên của cậu, Thanh trong câu thơ “mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà”.

Ngày 10 tháng 9, 9 giờ 10 phút.

Tạ Phùng Thanh bắt gặp một cô gái trong bộ váy liền màu hạnh đang bước lên xe buýt.

Ánh nắng rực rỡ buổi chiều phủ lên đầu cô gái một lớp vàng mỏng, cô gái dường như đang cúi đầu tìm thẻ xe buýt, hoàn toàn không chú ý có người đang nhìn mình.

Cô gái ấy là Phùng Thu, chữ Phùng trùng với tên của anh.

Hôm ấy cũng là ngày anh biết yêu từ cái nhìn đầu tiên là gì.

À, tại sao Tạ Phùng Thanh biết tên của Phùng Thu?

Chả là hôm đó anh nhặt được chiếc thẻ mượn sách của cô, nhưng thay vì trả lại thì anh giữ luôn, từ dạo ấy, cái tên Phùng Thu luôn được nhắc đến trong cuộc trò chuyện của Tạ Phùng Thanh với người anh họ, Lương Phỉ.

Nhắc đến là Lương Phỉ cũng bực lắm, cứ đang trong trận game mà thằng em họ trời đánh này cứ spam tin nhắn hỏi ý kiến hoài, nào là: “Anh, em phải đáp lại cậu ấy thế nào đây?”

Đến khi Lương Phỉ bày cách cho thì Tạ Phùng Thanh lại chê: “Hỏi như thế trông em giống b iến t hái lắm không? Nhỡ đâu dọa cậu ấy thì sao?”

Cuối cùng anh tự làm theo cách của mình, giữa hơn chục cách mở lời với Phùng Thu, anh chọn cách hỏi thăm về những quyển sách trinh thám của Agatha Christie mà cô thích đọc, Tạ Phùng Thanh nghĩ như thế sẽ khiến cô thoải mái hơn. Mặc dù bộ sách của Agatha Christie anh đã đọc qua nhiều lần. Từ nhân vật đến cốt truyện, Tạ Phùng Thanh đều thuộc nằm lòng.

Sau đó là tìm cách ngồi gần với Phùng Thu hơn. Ngồi bên cạnh, ngồi xéo, ngồi đối diện, chỗ nào anh cũng thử. Nhưng lần nào anh cũng băn khoăn liệu việc ngồi đối diện với cô có quá lộ liễu không nhỉ?

Bởi Tạ Phùng Thanh chỉ giả vờ đọc sách thôi, chứ nhưng thật ra là đang nhìn Phùng Thu. Anh thấy cô cầm bút, thỉnh thoảng lại khẽ chọc vào cái má phúng phính như trẻ con, má trắng nõn lõm xuống một chút, trông như lúm đồng tiền.

Tạ Phùng Thanh vốn muốn tìm cớ nói chuyện với cô, nhưng ngoài mấy chủ đề liên quan đến sách thì anh chưa dám hỏi thêm gì khác. Anh nghĩ hiện tại hai người còn chưa thân thiết đến mức có thể trực tiếp hỏi cô, anh đành ngậm ngùi đợi dịp khác.

Tuy nhiên, Tạ Phùng Thanh dù thông minh đến đâu cũng không đoán được cô gái mình thích đang nghĩ gì.

Thật ra Phùng Thu cũng có tình cảm với Tạ Phùng Thanh.

Hình ảnh chàng trai mặc áo thun trắng trên chiếc xe đạp, tà áo tung bay trong gió, tiến về phía ánh sáng rực rỡ của mặt trời đã trở thành màu sắc lộng lẫy nhất trong thanh xuân của cô.

Cũng vì ngại ngùng chưa dám bắt chuyện nên Phùng Thu gọi anh là “thiếu niên Miêu Cương” - chàng trai tựa như sương mù dày đặc trên mặt hồ buổi sớm, dễ dàng lấp đầy trái tim.

Hai người thích thầm nhau thì kiểu gì đối phương cũng cảm nhận được, có lẽ Tạ Phùng Thanh cũng vậy, nên đến gần cuối hè, anh mạnh dạn hẹn ngày mai gặp lại và giới thiệu tên của mình cho cô biết.

Lúc đó, cả Phùng Thu và Tạ Phùng Thanh đều không biết, chỉ vài tiếng sau, anh sẽ vì cứu người mà được đưa vào bệnh viện cấp cứu, và cứ thế rơi vào hôn mê.

Tạ Phùng Thanh bỏ lỡ cuộc hẹn với Phùng Thu, khiến cô hụt hẫng. Anh cũng mất cơ hội tạo bất ngờ cho cô, bởi anh chính là cậu bạn học mới chuẩn bị chuyển vào trong lớp cô học.

Để rồi đến khi Phùng Thu phát hiện ra thì Tạ Phùng Thanh đã chẳng thể trò chuyện với cô nữa.

Đến lúc ấy, Phùng Thu mới được Lương Phỉ kể cho nghe mọi chuyện, về sự mưu tính của Tạ Phùng Thanh, về những dự định của anh sau khi gặp cô.

Hóa ra trong cuộc tình này, cô không hề đơn phương.

Hóa ra ngay từ đầu, từ trước khi Phùng Thu biết đến sự tồn tại của Tạ Phùng Thanh, anh đã để ý đến cô rồi.

Nhưng giờ mọi chuyện quá khứ cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, Tạ Phùng Thanh đang trong cơn nguy kịch, anh mới chỉ 16 tuổi thôi, vì tốt bụng mà anh phải rơi vào tình thế hiểm nguy thế này.

Phùng Thu vẫn luôn tin rằng ông trời có mắt, người tốt như Tạ Phùng Thanh sẽ gặp may mắn. Cô luôn hy vọng là thế.

Song hy vọng tồn tại vì người ta biết nó sẽ rất khó xảy ra.

Cuối cùng, bác sĩ gửi lời chia buồn đến gia đình, Tạ Phùng Thanh mãi mãi dừng lại ở tuổi 16.

Phùng Thu và Tạ Phùng Thanh gặp nhau vào ngày hè, chia tay vào ngày thu.

Chuyện tình của cả hai người họ chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc rồi.

“Phùng Thu” là câu chuyện yêu thầm của hai người đang trong độ tuổi đẹp đẽ nhất nên sẽ có sự dè dặt, ngại ngùng và suy nghĩ miên man. Câu chuyện bắt đầu rất đẹp nhưng cái kết lại không trọn vẹn, nhưng tất cả sẽ được bù đắp bằng cái kết tươi đẹp ở ngoại truyện nha.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Thanh Ninh

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN