logo
REVIEW>> PHỤC ƯNG
phuc-ung
Tìm truyện
Donate

PHỤC ƯNG

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 127

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 3900

“Chúng ta rất tốt, vốn chẳng cần người đời cầu phúc

Chúng ta không ổn, vốn cũng không cần ai thứ tha

Em đau đớn thế nào, nói với tôi, sao phải che giấu làm gì.” (*)

Có một số người sinh ra đã ưu tú xuất sắc, trong lòng ôm hoài bão lớn, trong tim có ánh sáng ngập tràn, mà một số khác, chào đời đối với họ là bước một chân vào vực thẳm, đến với thế gian chỉ để giãy dụa tồn tại, khổ sở sống qua ngày. Tô Miểu thuộc vế sau, mà một người tài năng xuất chúng như Trì Ưng cũng vậy.

Thế giới của Tô Miểu và Trì Ưng chưa bao giờ có điểm chung, có chăng chỉ là vài lần tình cờ gặp gỡ trên thang cuốn, một người đi lên, một người mãi chìm xuống đáy. Nhưng tình cờ nhiều lần rốt cuộc cũng đổi được một phần tốt đẹp, Tô Miểu được mẹ chuyển đến cùng trường với Trì Ưng, thậm chí học cùng lớp, ngồi cùng bàn với anh. Nhưng khác xa với câu chuyện thanh xuân vườn trường tươi sáng, đây là cổ tích hắc ám, nơi tình yêu và nỗi thống khổ bện chặt vào nhau thành sợi dây đầy gai, quấn chặt lấy Tô Miểu và Trì Ưng.

Trước khi chuyển trường học tốt nhất, học lực của Tô Miểu đứng đầu tại một trường hạng hai xoàng xĩnh. Đây chưa bao giờ là điều cô muốn, bởi như vậy không đủ. Tô Miểu dáng người gầy yếu, có người mẹ làm nghề massage, một nghề nghiệp không phạm pháp nhưng cũng chẳng có gì đáng tự hào. Mỗi ngày cô phải nhìn mẹ tê tay xoa bóp cho khách, bị khinh thường, bị chà đạp nhưng vẫn phải nở nụ cười.

Dường như mọi tuyệt vọng, tự tôn và dũng cảm từ khi ra đời đến nay của Tô Miểu đều đã đặt hết vào lần chuyển trường này. Bởi vì cô phải như chim ưng bay lên trời cao, dù cánh không đủ rộng cũng phải đón được một chút ánh mặt trời.

Đau khổ và tuyệt vọng gặm nhấm từ những trận bạo lực học đường biến cô gái mười bảy tuổi thành đứa trẻ gì cũng biết. Cô biết nhiều người không thích mình, vì thế cô im lặng nhẫn nhục, cô biết mình không có đường lui nên cố sức chịu đựng. Tô Miểu biết mình không có tư cách ngây thơ, kiêu ngạo và vô tư như hầu hết học sinh tại ngôi trường danh giá này.

Nhưng có một người dường như không quan tâm đến gia cảnh hay địa vị gì của Tô Miểu, người đó chỉ đơn thuần hứng thú với con đường dù có phải quỳ gối cũng phải đi tiếp của cô. Lần đầu tiên Trì Ưng nhìn thấy hình xăm đôi cánh trên tay cô, anh đã nhìn thấu nội tâm đầy khát vọng bên dưới vẻ ngoài yếu đuối của Tô Miểu.

Trì Ưng, người cũng như tên, anh tựa đại bàng mãi cô độc trên cao, xuất sắc đến mức không ai chạm tới. Người như vậy, vừa nhìn thấy đôi cánh nhỏ của Tô Miểu đã mềm lòng, sau cùng lại còn muốn biến cô thành cái bóng của mình. Kiên cường từ trong xương tủy của cô là thứ thu hút anh, giống như một bông hoa nhỏ nở trong một con hẻm bẩn thỉu, cố gắng đón lấy một chút ánh sáng để tiếp tục sinh tồn.

“Đôi cánh nhỏ, em có thể mang tôi bay cao chừng nào?”

“Thật ra không cần quá cao, có thể nhìn thấy ánh mặt trời là được.”

Cứ như vậy, hai người dây dưa trong một mối quan hệ không rõ ràng. Bắt đầu từ lòng thương xót tẻ nhạt, cuối cùng lại kết thúc bằng rung động mãnh liệt từ thâm tâm.

Sau khi tiếp xúc, Tô Miểu mới thấy được một mặt tối mà chưa ai nhìn thấy trên người Trì Ưng. Lương thiện lại dịu dàng tốt đẹp đều là lừa người, chảy trong huyết quản anh là dòng máu lạnh lẽo bạc tình, là linh hồn điên cuồng đang cố gắng thoát ra. Chịu đủ khổ sở và khinh bạc từ thế giới này, trái tim Trì Ưng đã thô ráp và chai sạn đến cùng cực.

Nhưng vì từng ướt mưa, nên Trì Ưng muốn trở thành tán ô che chở cho đôi cánh non nớt của Tô Miểu. Anh đến để nói cho cô hiểu một điều, mọi thứ đều sẽ ổn, nếu không ổn nghĩa là chưa đến cuối cùng.

"Tất cả mọi người đều thích dáng vẻ thật tốt của cậu, tớ muốn thử thích một mặt mà người khác không thích từ cậu."

Những lời này thật sự đã làm rung động trái tim vốn đã chẳng có chút gợn sóng nào của anh, để trái tim gần như đã c hết của anh như sống lại...

Anh giả vờ nhiều năm như thế, chưa bao giờ dám để người khác nhìn thấy một vẻ mặt khác của mình, trong lúc vô tình lại được cô hiểu rõ.

Cô cũng sẵn lòng đón nhận anh.

Trì Ưng không biết nên nói gì thì mới tốt, nâng gáy cô lên, ôm chặt cô vào trong lòng mình: "Đây chính là do cậu nói đấy, tớ sẽ không thả cậu đi đâu."

"Trì Ưng, tớ sẽ không đi."

Cứ như vậy, Tô Miểu không kiềm lòng được sa vào anh, sa vào dịu dàng nhưng đầy độc dược từ chàng thiếu niên này. Trên người Trì Ưng có sự lạnh nhạt và ngang ngược trời sinh mà Tô Miểu khao khát có được.

“Đường còn dài, đừng ngã ở đây.”

Chỉ một câu nói đó thôi đã đủ tiếp cho Tô Miểu muôn vàn sức mạnh. Thay vì nói thích anh, Tô Miểu dường như cảm phục và ngưỡng vọng anh hơn. Anh trở thành ánh sao duy nhất trên bầu trời tối đen không thấy ngày mai của Tô Miểu, là thành lũy vững chãi không thể xô đổ trong lòng cô.

Nhưng cuộc đời chưa bao giờ nhân từ với bất cứ ai, giữa lúc Tô Miểu có niềm tin nhất vào vận mệnh, vận mệnh lại tước đi người thân duy nhất trên thế giới này của cô. Người mẹ vẫn thường trách móc hung dữ với Tô Miểu, người mẹ thích ăn mì đậu do cô mua, người mẹ ở nụ cười vô tư để che lấp đi mọi khổ sở trong đời bà.

Người mẹ ấy, không còn nữa.

Tô Miểu từng nghĩ về ánh đèn neon của những tòa cao ốc bên kia dòng sông, bởi đó là ước mơ của mẹ. Bà đi rồi khiến cô không muốn tiến về phía trước nữa. Thậm chí đến chính ánh sáng mà cô tin tưởng nhất, Trì Ưng cao cao tại thượng cũng phản bội cô.

Bạn có biết một người bị sự tuyệt vọng cắn nuốt hoàn toàn là thế nào không? Một trái tim vỡ vụn đến mức gần như không có cách nào chữa trị được là trái tim mạnh mẽ nhất, bởi đã chẳng còn gì trên đời đớn đau hơn thế nữa.

Theo cách nói của Trì Ưng chính là phải bẻ gãy đi đôi cánh, chịu đớn đau vô vàn, nhẫn nại vượt qua tất thảy thì đại bàng con mới có thể trở thành mãnh thú. Anh âm thầm diễn một màn kịch tổn thương Tô Miểu, cũng đâm vào ngực mình trăm ngàn nhát dao.

Rất lâu sau, khi Trì Ưng không còn kiêu ngạo và bất cần như năm đó nữa, anh đã hối hận. Hối hận vì năm xưa quá tàn nhẫn với Tô Miểu, cũng là với chính bản thân mình. Hối hận vì trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cô suốt nhiều năm. Mỗi đêm khuya trong bốn năm quá khứ kia, Trì Ưng đã biết sợ. Anh sợ bản thân không được ông trời thương xót, không để anh nhìn thấy ngày mai, sợ tương lai chẳng thể nào gặp lại người con gái như chú chim ưng nhỏ kia.

“Tôi không hề thay đổi, chỉ cần em hiểu

Thế giới này khắc nghiệt, em càng không được trốn chạy

Nước mắt trên mi cũng hãy gạt đi

Em cứ tiến về phía trước

Tôi sẽ ở ngay sau

Vậy nên, em mãi đừng sợ hãi.” (*)

***

Mang màu sắc u ám nặng nề, quả thật “Phục ưng” không phải tác phẩm dành cho tất cả mọi người. Những ngọt ngào thầm lặng giữa Tô Miểu và Trì Ưng cũng chưa bao giờ đơn giản vô tư như bao câu chuyện khác. Không cần phân tích quá nhiều, cái tên Xuân Phong Lựu Hoả là bảo chứng rõ ràng nhất cho chất lượng tác phẩm.

Ở “Phục ưng”, bạn đọc thấy nhiều nhất chắc hẳn là không khí đè nén và tự do tương phản luân phiên. Đè nén từ trái tim tự ti không có cảm giác an toàn của Tô Miểu và tự do phóng khoáng trong linh hồn Trì Ưng. Điều này khiến những đối lập trong tính cách hai nhân vật chính được bộc lộ rõ nhất, tình yêu cùng sự tương thông giữa những người khao khát tự do cũng được đẩy lên cao nhất. Mọi thứ đều vừa trọn vẹn, không bi kịch đến cùng, cũng không hạnh phúc hoàn toàn. Nếu muốn tìm vị đắng đậm mà vẫn thoảng chút hương ngọt cho một ngày chênh vênh thì “Phục ưng” chắc chắn là cốc cà phê sữa bạn cần đấy.

___

(*) Trích bài hát “Chúng ta rất tốt” - Lâm Tuấn Kiệt (bản dịch của reviewer)

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Trái Cây Thập Cẩm

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN