logo
REVIEW>> PHU QUÂN, NGƯƠI THẬT KHÔNG PHẢI THẾ THÂN
phu-quan-nguoi-that-khong-phai-the-than
Tìm truyện
Donate

PHU QUÂN, NGƯƠI THẬT KHÔNG PHẢI THẾ THÂN

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 56

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 368

Đồ Tô Tô có một vị hôn phu vô cùng lợi hại, chân tàn mắt mù còn thích khẩu thị tâm phi, lúc nào cũng làm ra vẻ mặt lạnh, nhưng được cái trắng trẻo tuấn tú lại học rộng nhiều nhiều, cực kỳ có dáng vẻ tiên nhân. Thế nên, Đồ Tô Tô cực kỳ thích vị hôn phu của mình.

Cho đến một ngày nọ, nàng đột nhiên nghe nói người có hy vọng gia nhập tiên tôn nhất của Tạ gia du học trở về tên là Tạ Ứng Ngọc, từ xa xa nhìn lại, quả thật là như tùng như trúc thiếu niên lang.

Khoan? Từ từ? Tạ Ứng Ngọc không phải là tên vị hôn phu của nàng sao?

Đồ Tô Tô nghi hoặc quay đầu nhìn về phía bên cạnh, lại thấy “vị hôn phu” vẫn luôn cao quý lạnh nhạt của của mình lần đầu lúng túng đến mức mặt trắng như tuyết, hốc mắt phiếm hồng. Chàng nắm chặt xe lăn, giọng nói cũng khàn đi, nhìn chằm chằm Đồ Tô Tô, giọng nói đầy kìm nén: “Hoá ra, nàng vẫn luôn coi ta là thế thân mà thôi.”

Đồ Tô Tô hoá đá. Phu quân, chàng thật không phải thế thân mà!

Đồ Tô Tô là đại tiểu thư của Đồ gia ở Thục Trung, gia thế tuy không thể sánh với tam đại gia tộc ở phương Nam có tiên tông làm chỗ dựa, nhưng cũng có thể coi là một nửa thổ hoàng đế. Nhiều năm trước, Nhị phu nhân Tạ gia mang theo nhi tử đi du lịch, vô tình gặp nạn được Đồ gia cứu giúp. Hai nhà vốn có qua lại nay thêm một phần ân tình liền muốn thân càng thêm thân, vì thế Nhị phu nhân liền đề nghị cho nhi tử cùng Đồ tiểu thư đính ước.

Đồ Tô Tô nhỏ tuổi bị sắc đẹp của tiểu Tạ mê hoặc tâm trí liền gật đầu đồng ý, cứ như thế bên cạnh nàng có thêm một vị hôn phu. Sau khi Tạ phu nhân rời đi, hai nhà Tạ - Đồ dần dần ít còn liên hệ, tuy rằng không nói ra nhưng ai cũng tự hiểu hôn sự đính ước từ nhỏ này có đến chín phần không thành.

Lại qua mấy năm, bởi vì cùng người nhà đánh cuộc, để chứng minh bản lĩnh Đồ Tô Tô mang theo một vài tuỳ tùng tới Triều Hoa học quán học tập, phấn đấu để được vào Khai Dương Tông tu hành. Người nhà đều cho rằng lần này Đồ Tô Tô xuôi Nam là bởi vì tính hiếu thắng quấy phá, muốn thắng cược với phụ thân cùng đệ đệ.

Nhưng bọn họ không biết, lần này rời nhà, Đồ Tô Tô còn mang theo lòng riêng, muốn tìm gặp vị hôn phu của mình. Bởi vì mấy năm trước sau khi chia tay, nàng nghe nói vị hôn phu của nàng mắc bệnh, Đồ Tô Tô còn lén gửi thư thăm hỏi chàng mấy lần. Nhưng những phong thư nàng gửi đi đều không có hồi đáp. Tiểu lang quân phong thần tuấn lãng, rốt cuộc là mắc bệnh gì mà không trả lời thư của nàng?

Sau khi tới Triều Hoa học quán, chậm chạp như Đồ Tô Tô cũng dần hiểu được Tạ gia đối xử với nàng lạnh nhạt, ý tứ không muốn thừa nhận việc kết thân giữa hai nhà càng thêm rõ ràng. Nhưng điều đó có gì quan trọng cơ chứ, nàng chỉ muốn tìm vị hôn phu của nàng. Hơn nữa lần này tới đây còn bởi vì một nguyên nhân khác, liên quan tới thứ tự xưng là thần khí Thiên Phàm từ lúc nàng hiểu chuyện đã xuất hiện trong đầu nàng.

Thiên Phàm nói nó là binh khí vô cùng lợi hại, nhưng lại lạc mất chủ nhân, ồn ào muốn nàng giúp đó tìm chủ nhân. Đồ Tô Tô không quá tin tưởng lời nó nói, nhưng bởi vì nó đã giúp nàng rất nhiều lúc làm bài tập, vì nghĩa khí nàng cũng nên thoả mãn yêu cầu duy nhất này của nó.

Ngày thứ ba sau khi đến Triều Hoa học quán, không chỉ Thiên Phàm phát hiện dấu vết của chủ nhân nó, mà nàng cũng thành công tìm thấy vị hôn phu của mình ở tiểu viện hẻo lánh sát cạnh sân của nàng. Nhưng có ai đó có thể nói cho nàng biết điều gì đã biến thiếu niên ngọc thụ lâm phong của nàng trở thành một kẻ tàn tật phải ngồi xe lăn, ngay cả đôi mắt đen sáng ngời cũng bị tật.

Mười bốn năm đầu đời, Tạ Kỳ là tiểu thiếu gia được Tạ gia sủng ái nhất, chi lan ngọc thụ, thiên phú cực cao, cũng là người có hy vọng có thể bước vào Khai Dương Tông tu hành nhất. Nhưng bắt đầu từ năm mười bốn tuổi chàng mắc phải quái bệnh, vừa mù vừa què, từ đám mây ngã xuống bùn đất, nếm hết nhân gian ấm lạnh.

Vào lúc chàng cô đơn và bất lực nhất, có một con bướm nhỏ mang theo “thư nhà” từ Thục Trung xa xôi tới, mặc dù nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng lại trở thành cây cỏ cứu chàng khỏi tâm ma. Nhưng một kẻ không còn gì như chàng nào có còn xứng với nữ nhi bảo bối của Đồ gia, vì thế chàng cất những bức thư kia vào ngăn tủ, cố ngăn bản thân không đến gần nàng.

Nhưng nào có ngờ, vào một ngày khi chàng một mình gặm nhấm từng cơn đau của quái bệnh, nàng cùng ánh trăng rơi xuống bên cạnh chàng. Dù chàng có ra vẻ lạnh lùng, xa cách, nàng vĩnh viễn giống như một ánh lửa, mang theo hơi ấm và sự nhiệt tình vây lấy chàng, từng bước ép sát, khiến chàng không thể không đối mặt, thừa nhận bản thân thích nàng.

Nhưng vào một ngày thứ đệ của chàng trở về, vào lúc tâm ma quấy phá, chàng nghe được từ miệng nàng cái tên Tạ Ứng Ngọc. Ha! Hoá ra Tạ Kỳ chàng chỉ là một thế thân, mà thứ đệ Tạ Ứng Ngọc không chỉ thay thế chàng trở thành Tạ thị thiên chi kiêu tử, còn là nốt chu sa trước ngực, bạch nguyệt quang trong lòng vị hôn thê của chàng.

Trái tim như vỡ vụn thành từng mảnh, chua xót, tự ti giống như con quái vật nuốt hết hy vọng của chàng. Nhưng trước khi chàng chìm vào vực sâu vô tận, lại là nàng một lần nữa kéo chàng lên, ôm lấy chàng, thì thầm bên tai chàng, người nàng yêu, vị hôn phu của nàng từ trước đến nay chỉ có một người, là Tiểu Tạ chàng, là thiếu niên ngọc thụ lâm phong của quá khứ, cũng là Tạ Kỳ băng thanh ngọc khiết của hiện tại.

Đồ Tô Tô là người thẳng thắn, ngốc nghếch, từ trước đến nay không hiểu được suy nghĩ lòng vòng, tính toán lợi hại, thiệt hơn của những người khác. Nàng chỉ biết không thấy Tiểu Tạ nàng sẽ nhớ chàng, gặp chàng sẽ ngượng ngùng, cùng chàng nói chuyện sẽ vui vẻ, không thể nhìn chàng khổ sở, không muốn chàng chịu bất kỳ tổn thương nào, muốn mang tất cả những thứ tốt đẹp nhất đến cho chàng.

Mặc kệ tình cảm này bắt đầu bằng việc chàng muốn giúp nàng hay bởi vì nàng muốn giúp chàng nhưng mà nàng biết, nàng thích Tạ Kỳ, muốn cùng chàng ở bên nhau, đổi lại là người khác, cho dù là Tạ Ứng Ngọc đều không được.

Tạ Kỳ của nàng là một thiếu niên mẫn cảm. Bởi vì muốn tranh thủ một cái ánh mắt của mẫu thân mà không ngừng cố gắng, ép buộc bản thân học tập, mặc kệ gian khổ. Từ thiên chi kiêu tử rơi xuống bùn đất, cũng bởi vì một chút ấm áp của người thân mà từng bước nhượng bộ. Nếu Đồ Tô Tô không xuất hiện, có lẽ thiếu niên mười bốn tuổi sẽ mặc cho dục vọng cùng tâm ma cắn xé, chìm vào vực sâu. Chàng từng chút khoan dung đổi lại cũng chỉ có những bí mật dơ bẩn cùng sự vô tình của mẫu thân.

Từ ngạc nhiên, khiếp sợ đến chấp nhận, bình thản là biết bao đau khổ, là vô số kim châm vào tim. May mắn có nàng xuất hiện, mang theo tình yêu và hơi ấm, dùng sự thẳng thắn và kiên định, từng chút một biến đầm lầy u tối thành hồ nước nở rộ đài sen. Bởi vì có nàng, nhân gian bỗng nhiều lưu luyến, đáng giá để chàng từng bước trù tính, liều mạng bảo vệ nàng.

Nhưng tình cảm chính là bình đẳng, lưỡng tình tương duyệt là hai bên cùng cố gắng, cùng trả giá cho tình yêu này. Nàng mang theo Thiên Phàm như bình minh rực rỡ, chàng có Vũ Lệnh, khai mở càn khôn, xuất ra âm dương lệnh, khai mở một đường sinh cơ.

Khi mây mù tan đi, mọi ưu thương đều được xoá nhoà, từ nay về sau, bọn họ có nhau, cho dù có trở thành người tu hành lợi hai hay suốt đời chỉ là một người bình thường, bọn họ sẽ luôn bên nhau. Cuộc đời đầy phong ba, chỉ cần tin tưởng sẽ luôn bên nhau, sẽ chẳng còn thấp thỏm bất an.

Bọn họ sẽ cùng nắm tay trở về Thục Trung. Từ nay về sau, bọn họ có gia đình, có ánh nến bên má đỏ, có trằn trọc yêu thương, có đêm ánh trăng chảy qua khung cửa, chiếu lên tóc mai cạnh mái đầu, có bình mình rơi trên chóp mũi, hoà cùng lời thì thầm yêu thương.

P/S: Thứ đệ không phải người xấu, cũng không phải nam 8. Sẽ có người nhiều toan tính, sẽ có nhân gian ấm lạnh tình người, nhưng kẻ thực sự ác độc, nhẫn tâm chỉ có một. Mạch truyện tập trung vào nam nữ chính nên có nhiều chi tiết tu tiên bị lướt qua, hãy coi đây là truyện tình yêu gà bông, đọc vui vẻ vui vẻ.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN