logo
REVIEW>> PHU QUÂN LÀ ĐỒ ĐOẠN TỤ
phu-quan-la-do-doan-tu
Tìm truyện
Donate

PHU QUÂN LÀ ĐỒ ĐOẠN TỤ

Tác giả:

Triển Thanh Ca

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 38

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 315

Nhân sinh vốn không phải đạp vỡ bụi gai mới thấy hoa hồng, cũng không phải trải qua mưa gió mới hiện cầu vồng, mà nhân sinh chính là học cách khiêu vũ trên bụi gai, ca hát trong mưa gió.

Kiếp trước, Vệ Lê tin nhầm người, cứ nghĩ mình đã gặp được một phu quân tốt, Tống Uyên là người xứng đáng để nàng nương tựa cả đời. Nhưng chỉ ba năm sau khi thành thân, cả hai đã trở thành người xa lạ.

Nàng sáng tạo nhanh nhẹn, hoài bão của cuộc đời là có thể viết ra những cuốn tiểu thuyết được người người yêu thích. Chẳng qua mới đầu chưa nắm được sự ưa chuộng của dân chúng, viết tiểu thuyết tuy có khá nhiều người theo dõi nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền. Thành ra trong mắt mẹ chồng, nàng đang lãng phí thời gian vào những thứ thấp kém.

Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng một ngày Vệ Lê sáng tác ra “Bách Hoa Ký” được người người truyền miệng, dân chúng tranh nhau mua, khiến cho “Bách Hoa Ký” trở thành tập giấy đắt đỏ nhất kinh thành lúc bấy giờ. Sau đó nàng chuyển thể vở kịch của mình và giao cho một đại thanh y nổi tiếng là Lạc Nguyệt Dung diễn. Nào ngờ nàng ta thừa cơ leo lên giường Tống Uyên rồi dụ dỗ Tống Uyên cướp đi tiền nhuận bút của nàng.

Một năm sau đó Vệ Lê bị người ta h ạ đ ộc, lúc linh hồn rời khỏi thân thể, nàng thấy mẹ chồng sai người hầu dùng chiếu rơm cuộn x ác nàng lại rồi ném ra sau núi, còn người đàn ông mà nàng cả đời yêu thương chỉ liếc nhìn rồi cau mày chẳng hé môi.

Vệ Lê không cam lòng trở thành một oan hồn lang thang nơi rừng sâu núi thẳm, nàng thề nhất định phải trở thành á c q uỷ, bước vào giấc mơ của ba người đó mỗi đêm, để bọn họ không có nổi một ngày bình yên.

Bỗng đâu, một bóng người cao to xuất hiện bên cạnh t hi t hể nàng, ôm lấy nàng khóc nấc lên thành tiếng. Vệ Lê ngơ ngác, hóa ra trên đời này vẫn còn có người khóc vì cái c hết của nàng. Vệ Lê nhận ra hắn chính là đại tướng quân danh chấn lẫy lừng Thẩm Ký Bình - Thẩm Ích.

Vệ Lê và Thẩm Ích, hai người họ vốn như hai đường thẳng song song, mặc dù trước đây Thẩm Ích từng cầu hôn nàng, nhưng nghe nói chàng bị đoạn tụ, vẫn luôn sống độc thân bao năm nay. Vệ Lê không hiểu vì sao chàng lại đau khổ vì cái c hết của mình như vậy.

Thế rồi ông trời rủ lòng thương, cho Vệ Lê được trÙng sinh trở lại bốn năm trước. Nhưng thời điểm vẫn có chút muộn, lúc này nàng đã đồng ý gả vào Tống gia, sính lễ cũng đã nhận và dùng để trả nợ rồi.

Vệ Lê không cam tâm tiếp tục để bản thân rơi vào kết cục tăm tối kia. Nàng nhất quyết đòi hủy hôn, Tống phu nhân cũng sảng khoái đồng ý chỉ cần nàng trả được tiền sính lễ. Nhưng Vệ Lê không phụ mẫu, họ hàng cũng chẳng ai thân thích, nhất thời không biết lấy tiền ở đâu ra.

Nàng chợt nghĩ đến Thẩm Ích, kiếp trước khi Tống Uyên đến nhà nàng cầu hôn thì Thẩm Ích cũng mang sính lễ đến. Chỉ là khi ấy nàng tin lời đồn thổi trên phố, nghĩ rằng Thẩm Ích biết rõ bản thân mình đoạn tụ mà vẫn tới cửa cầu hôn nàng, chẳng phải định làm lỡ dở cả đời nàng sao. Vì vậy Vệ Lê mắng người ta một trận, còn ném chén trà đuổi người ta ra ngoài.

Nhưng hiện tại lâm vào đường cùng, người giúp được nàng cũng chỉ có chàng, vì vậy Vệ Lê bất chấp mặt mũi mà đi tìm Thẩm Ích. Nàng vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị từ chối, bị mắng chửi, nào ngờ Thẩm Ích lại dễ dàng đồng ý.

Kiếp trước Vệ Lê dại dột gửi gắm sai người nên kiếp này nàng không tin vào tình yêu nữa, cũng không còn ý định sẽ tìm một người cùng nhau bạc đầu giai lão, vì vậy thành thân với một người đoạn tụ cũng chẳng có gì là xấu cả. Sau khi mọi sự xong xuôi, nàng sẽ không xen vào chuyện riêng của chàng, thậm chí có thể bao che giúp chàng, coi như là trả lại ơn nghĩa kiếp trước chàng đã an táng nàng.

Thế nhưng Vệ Lê không biết, Thẩm Ích không đoạn tụ, chàng sống độc thân như vậy bởi vì người chàng yêu nhất đã lấy người khác rồi.

Thẩm Ích yêu Vệ Lê, yêu thầm rất nhiều năm.

Tình yêu của Thẩm Ích lặng lẽ mà thâm trầm như biển sâu. Đối với chàng, Vệ Lê không chỉ là rung động thuở thiếu thời, mà còn là nốt chu sa trong ngực, là nhịp đập của trái tim, là người cả đời chàng chẳng thể nào quên lãng.

Nhưng chàng không giỏi biểu đạt tình cảm, kiếp trước Vệ Lê còn một mực muốn gả cho Tống Uyên, nên Thẩm Ích chỉ có thể c hết tâm mà lặng lẽ dõi theo nàng từ xa. Để rồi cuối cùng một người bị hại c hết, một người c hết đi trong đau khổ.

May thay ông trời cho Vệ Lê cơ hội sống lại, cũng cho Thẩm Ích cơ hội được ở bên người mình yêu.

Cuối cùng Vệ Lê cũng biết được hóa ra chàng thiếu niên dịu dàng trong bức tranh mà Thẩm Ích luôn nâng niu lại chính là bản thân nàng mặc nam trang hồi nhỏ. Hóa ra từ đầu đến cuối trong lòng Thẩm Ích cũng chỉ có nàng.

““Thẩm Ích!”

Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn, nhưng Thẩm Ích không hề khó chịu. Hắn vòng tay qua eo nàng, kéo nàng ra khỏi đám đông và đi vào một con hẻm nhỏ.

Vệ Lê sờ lên mặt hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nói: “Thẩm Ích, sao huynh không nói gì, bức chân dung trong thư phòng đó là ta đúng không, huynh thích ta phải không?”

Thẩm Ích sửng sốt, đưa bức tranh cho nàng, yết hầu nhấp nhô rồi mới đáp: “Ta đã cưới nàng rồi, chẳng lẽ nàng còn không rõ sao?”

Vệ Lê nhẹ nhàng mở bức tranh ra, nhìn chằm chằm vào bức chân dung mà mình đã xem qua hàng trăm lần, nơi nào đó trong ký ức của nàng chợt được khơi gợi. Thảo nào lần trước Thẩm Ích nhìn thấy nàng mặc nam trang tại Hồng Vân Hiên lại ngạc nhiên đến thế, thảo nào Thẩm Ích nhất quyết muốn ném quả cầu vải vào tay nàng trong đêm thất tịch. Thế nhưng nàng chỉ biết ức hiếp hắn vì hắn không chịu nói gì, còn một mực đẩy Doãn Phi Khanh về phía hắn.

Nàng càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt rơi lộp bộp trên giấy, thấm ướt đôi mắt của người trong bức tranh.”

Vệ Lê vốn không còn tin vào tình yêu nữa, nhưng Thẩm Ích đã sưởi ấm nàng, chàng khiến nàng nhận ra yêu và được yêu là điều tốt đẹp đến nhường nào. Nàng nhận ra ý nghĩa của việc nàng được trùng sinh không phải để báo t hù rửa h ận mà để nàng có cơ hội chạm tay vào hạnh phúc.

Trên đời này chưa từng có ai có thể hạnh phúc một cách thuận buồm xuôi gió. Sinh lão bệnh tử, sự đời thăng trầm, đây là những việc rất bình thường. Không có bệnh tật, con người sao có thể trân quý những khi khoẻ mạnh? Không có ly biệt, con người sao có thể vui sướng khi đoàn tụ? Không có cái c hết, ý nghĩa của mạng sống cũng không còn quan trọng nữa.

Thật may mắn vì cuối cùng Vệ Lê đã có được hạnh phúc, tìm được người xứng đáng để nàng giao phó. Thiên ngôn vạn ngữ suy cho cùng cũng chỉ có một câu:

Hy vọng đời này của hai người họ là một bản tình ca bất tận.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Siro - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN