logo
REVIEW>> PHU NHÂN MẠNH NHƯ HỔ
phu-nhan-manh-nhu-ho
Tìm truyện
Donate

PHU NHÂN MẠNH NHƯ HỔ

Tác giả:

Vụ Thỉ Dực

Độ dài: 182

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 465

Liễu Hân Linh chỉ là nữ nhi của một Hàn Lâm Viện biên tu thất phẩm lại được chỉ hôn với thế tử phủ An Dương Vương. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì An Dương Vương con thừa tự thưa thớt, duy chỉ có một độc đinh là Sở Khiếu Thiên. Tuy nổi danh là kẻ ăn chơi trác táng, hậu viện không thiếu mỹ nhân, nhưng chàng lại chỉ để ngắm chứ không chạm vào, khiến cho việc khai chi tán diệp của vương phủ đi vào ngõ cụt.

Thế nhưng Liễu biên tu tuy chỉ có một vị phu nhân lại có tới ngũ nhi tam nữ, ngoài tam tiểu thư Liễu Hân Linh là thai đơn, các huynh đệ tỷ muội còn lại không phải sinh đôi cũng là sinh ba. An Dương Vương phủ nhìn vào điểm này, tin tưởng nữ nhi Liễu gia nhất định có thể giúp nhà bọn họ con đàn cháu đống, liền tiến cung xin hoàng thượng tứ hôn cho tên nhóc ngỗ ngược nhà mình với tiểu nữ nhi vừa mới cập kê của Liễu phủ.

Chiếu chỉ đã ban, lệnh vua khó cãi, Liễu Hân Linh chỉ có thể nhận mệnh mà gả cho vị An Dương thế tử tiếng xấu vang xa kia. Nếu đã không thể phản kháng, vậy chỉ có thể nỗ lực hết mình đem tên tra phu kia dạy dỗ thành loại hình mà mình muốn, tốt nhất là dạy thành một trung khuyển.

Nếu chàng không nghe lời, vậy thì đánh đến khi nghe lời mới thôi! Dù sao thì nhìn nàng có vẻ mảnh mai, yếu đuối nhưng lại có sức lực vô cùng lớn, chỉ cần một bàn tay cũng đủ để đập vỡ một cái bàn. Chỉ chừng đó thôi nàng tin đã đủ để thu phục tên sắc tra Sở Khiếu Thiên kia rồi.

Nào ngờ còn chưa kịp dùng đến tuyệt chiêu, phu quân của nàng đã ngoan ngoãn cúi đầu. Bởi vì ở lúc nàng không hay biết, một nụ cười của nàng đã khiến Thế tử gia kiêu ngạo, ương ngạnh cam tâm tình nguyện trở thành thần tử dưới váy nàng.

Sở Khiếu Thiên là đích trưởng tử của An Dương Vương phủ, sinh ra tôn quý, tổ mẫu sủng, phụ mẫu đau, Hoàng đế dung túng tạo thành tính cách không sợ trời không sợ đất, không gì không dám làm của chàng. Chàng chính là hỗn thế ma vương số một Kinh thành, miệng không nói được lời hay, lại nóng nảy, thô bạo, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần chàng không vừa ý liền trực tiếp động tay động chân, chẳng hề kiêng kị gì.

Sở Khiếu Thiên không sợ trời không sợ đất, bởi vì một lần giở tính lưu manh chọc nhầm phải Túc Vương phi. Sau đó, chàng không những bị vị hoàng thẩm đó đập cho một trận, còn bị Thập thất hoàng thúc đáng sợ nhất vứt vào bãi săn hoàng gia tự sinh tự diệt ba tháng.

Cũng chính vào lúc chàng ở nơi núi sâu này chật vật chạy trốn đám thú hoang, Sở thế tử gặp được Liễu Hân Linh. Tựa như ánh bình minh xua tan đêm tối, nụ cười của nàng đã in sâu vào trái tim của chàng. Bắt đầu từ khi đó, tiểu cô nương dưới gốc cây trở thành ánh trăng sáng trong lòng chàng.

Sau khi trở về từ bãi săn, Sở thế tử không chỉ học được cách thu lại tính tình, hơn nữa không còn ham muốn trêu chọc mỹ nhân. Bởi vì trong mắt chàng, không ai đẹp bằng tiểu cô nương kia. Vô số mỹ nhân được An Dương Vương phi nhét vào hậu viện của chàng, lại chỉ để ngắm chứ không chạm vào khiến cho phu thê An Dương Vương cảm thấy lo lắng, thế nên mới vội vàng thỉnh chỉ tứ hôn cho chàng.

Trong lòng Sở Khiếu Thiên, chỉ có tiểu cô nương ngày ấy mới có thể trở thành thê tử của chàng. Nếu không phải là nàng thì dù là lệnh vua chàng cũng sẽ không chịu chấp nhận. Vì thế, chàng trèo tường hậu viện Liễu gia, muốn nhìn xem người được tứ hôn là “yêu quái” phương nào.

Ai ngờ vừa nhìn thì thấy “yêu quái” kia lại chính là tiểu cô nương chàng tìm kiếm bấy lâu. Lòng còn chưa kịp vui rạo rực vì tìm được ánh trăng sáng, Sở Khiếu Thiên đã bị người trong lòng phát hiện, dùng một cục đá đập cho u đầu, rớt khỏi tường hậu viện.

Nhưng dù bị thương thì có làm sao, việc cấp bách chàng cần làm chính là chạy thật nhanh về Vương phủ, chuẩn bị sính lễ, dùng thập lý hồng trang rước nàng vào phủ. Từ này về sau khóa chặt ánh trăng bên mình. Dù nắm đấm của chàng không bằng nàng, nhưng Sở thế tử đẹp trai lại chai mặt, tin tưởng có thể dính chặt lấy nàng.

Trước khi xuất giá, Liễu Hân Linh chưa bao giờ ôm hy vọng với hôn nhân. Dù nàng đến từ hiện đại, nhưng sống ở đâu phải học cách thích nghi ở nơi đó. Nàng không phải thần tiên, không thể thay đổi lịch sử, ép cổ nhân tiếp thu suy nghĩ của hiện đại. Tất cả những gì nàng có thể làm là kiên định với suy nghĩ của bản thân, sống cho thật tốt, không vì nam nhân mà bán đứng lòng tự trọng của mình.

Vì thế, Liễu Hân Linh mang tâm thế cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này, ít nhất ở mặt ngoài có thể cùng phu quân tương kính như tân mà gả vào An Dương Vương phủ. Nhưng nàng lại không ngờ được, chờ đợi nàng không phải là tra phu tiếng xấu vang xa, mà là một thiếu niên trung khuyển ngốc nghếch, lúc nào cũng chỉ muốn được nàng chú ý.

Sở Khiếu Thiên là một nam nhân ăn mềm không ăn cứng, tính tính xấu, cái miệng lại độc, nói đạo lý với chàng chưa chắc chàng đã nghe, cùng chàng cương có thể sẽ đánh nhau đến sứt đầu chảy máu. Thế nhưng chỉ cần nàng tỏ ra yếu đuối một chút, chàng sẽ giống như chú chó lớn vây quanh nàng, quan tâm chăm sóc khiến nàng cảm thấy vô cùng ấm áp. Chỉ cần tốt với chàng, chàng sẽ mang tấm lòng chân thành nhất đối đáp lại.

Cho nên, thích chàng là một việc vô cùng đơn giản! Chỉ cần ở cạnh chàng, không dùng lăng kính gièm pha của thiên hạ nhìn chàng, sẽ thấy chàng có vô vàn điểm tốt. Tuy rằng trong mắt người ngoài, chàng là kẻ ăn chơi trác táng, làm rất nhiều việc không nên hồn, là tên lưu manh bị bá tánh khinh bỉ. Nhưng chàng yêu quý Đại Sở, là thần tử trung thành của Hoàng đế, không chấp nhận được bất kỳ kẻ ngoại lai nào bắt nạt Đại Sở.

Chàng không chỉ là một bề tôi trung thành với quốc gia, còn là một phu quân trung với thê tử. Chàng yêu một người, dành một đời đau sủng một mình nàng, tôn trọng nàng, yêu thương bảo vệ nàng.

Nếu chàng đã nguyện dùng cả đời làm sính lễ, vậy thì nàng cũng nguyện dùng tháng năm còn lại ở bên chàng, cùng chàng nắm tay, con cháu đầy đàn, đi qua trong hạnh phúc.

***

Đây là một bộ điền văn sủng ngọt, nữ chính Liễu Hân Linh là một người đến từ hiện đại, mang theo quái lực và túi không gian (dù cái túi này hơi vô dụng), tuy nhiên nàng không phải là kiểu người nghĩ rằng mình có thể làm ra những việc lớn lao, thay đổi mọi thứ. Nàng đến nơi xa lạ này, học cách thích nghi với cuộc sống, hòa nhập mà không hòa tan.

Sau khi gả chồng, nàng biết tổ mẫu cùng mẫu thân đều là những người phụ nữ tài giỏi, thế nên nàng không hề “cậy mạnh” mà tranh đoạt gì, chỉ muốn sống yên phận. Bề ngoài, nàng là một người dịu dàng, nhã nhặn, bình tĩnh lại lý trí nhưng bên trong nàng lại là một cô nương có chút cố chấp và cứng đầu.

Thế nên, khi nàng yêu một người, chỉ muốn người đó là của riêng mình, cùng người đó là chim liền cành, dù người khác có nói gì về người đó, nàng cũng nguyện tin tưởng chàng.

Nam chính là điển hình của con cháu thế gia, nhà tao giàu, thúc tao làm to, có chỗ dựa mà tác oai tác quái. May mà nhà có Thập thất hoàng thúc cứng rắn, mới có thể sửa lại một chút. Chàng là kẻ lưu manh trong mắt người đời, nhưng với người chàng quan tâm, Sở thế tử lại là công tử dịu dàng, săn sóc nhất.

Nội dung truyện đơn giản, có chút rườm rà, sủng ngọt, rắc đường là chính, thêm chút hài hước và thịt thà để làm cho phần nội dung dài dòng đỡ ngán. Tóm lại là một lựa chọn không tồi để chữa lành.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN