logo
REVIEW>> PHONG NGUYỆT TÚI GẤM
phong-nguyet-tui-gam
Tìm truyện
Donate

PHONG NGUYỆT TÚI GẤM

Tác giả:

Thủy Hợp

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 59

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 792

Giới thiệu:

“Chỉ cần nhớ tới chuyện hối hận trong cuộc đời.

Hoa mai liền rơi đầy Nam Sơn.”

(Trích “Trong gương” - Trương Đại Táo)

Kỳ thật nội dung cũng không phải ưu thương như vậy, chỉ đơn giản là một câu chuyện xưa vừa phá án vừa yêu đương.

Nhưng nếu nội dung chỉ có như thế, thì đã không có gì đáng nói, cũng sẽ không được lựa chọn để chuyển thể thành phim.

Chuyện xưa này bắt đầu từ lúc chùa Bảo Liên ở huyện Lâm Phần có điều kỳ lạ, vốn là một nơi thờ tự thanh tịnh ít người biết đến, bỗng một ngày ngựa xe như nước, có vô số phụ nhân đến đây cầu tự. Càng kỳ lạ là, Tống Tử Quan Âm ở nơi này dường như vô cùng linh thiêng, người có lòng đến cầu chỉ cần ở lại một đêm, trở về liền có thể mang thai. Vạn sự kỳ lạ ắt có yêu, vì thế tri huyện Lâm Phần tương kế tựu kế, nhờ cậy hai cô nương Minh Kha phường đóng giả làm phu nhân lên núi tra án.

Cuối cùng, án tra rõ, nhân chứng vật chứng rõ ràng, La Sơ Hương cùng Kim Miêu Thúy lập công, ắt nên được trọng thưởng. Thế nhưng, La Sơ Hương không cầu vàng bạc, châu báu, chỉ mong tri huyện Hàn Mộ Sơ có thể thay nàng thoát tịch ca kỹ, rời khỏi Minh Kha phường, làm một cô nương bình thường, trong sạch.

Minh Kha phường này vốn là nơi ăn chơi có tiếng ở huyện Lâm Phần. Minh Kha phường có sáu bảo bối, lần lượt là: mẫu đơn, kim liên, bạch ngọc, túi gấm, phiến trụy và áo bông. La Sơ Hướng thông minh lanh lợi, chỉ cần bước vào phòng nàng, nghe nàng nói chuyện, khách nhân liền rất vui vẻ, sẵn lòng chi vạn lượng hoàng kim.

Nàng vốn là túi gấm đứng hàng thứ tư trong lục bảo, làm sao tú bà có thể dễ dàng buông tha nàng. Nhưng cũng bởi nàng thông minh, hiểu ý lại vừa lập được công lớn, có tri huyện chống lưng, tú bà cũng không thể làm gì được nàng, chỉ có thể thỏa hiệp để nàng thoát tịch. Từ nay không còn La Sơ Hương túi gấm của Minh Kha phường, chỉ còn La Sơ tiểu huyện thừa.

Huyện Lâm Phần tuy nhỏ, không lâu trước đây lại nghênh đón tiểu ma vương của Sơn Tây tổng đốc - Tề Mộng Lân. Tề tiểu công tử dính vào một án oan, sớm có thể rửa sạch, nhưng bởi diễu võ giương oai, không coi ai ra gì nên bị Hàn Mộ Sơ cố tình dạy dỗ, kéo dài thời gian thả ra khỏi nhà lao. Cũng bởi thế, Tề tiểu công tử gặp được La Sơ đến tra án.

Một người ngang ngược, hống hách, một kẻ miệng lưỡi lanh lợi, giấu dao ắt kết thành oan gia. Nhưng cũng chính bởi cuộc gặp gỡ vô tình này đã tạo ra một tam giác tình yêu dây dưa không dứt giữa ba người.

Chàng yêu nàng, ánh mắt nàng lại hướng về kẻ khác, còn kẻ được yêu kia liệu có cùng nàng lưỡng tình tương duyệt? Rốt cuộc, phong nguyệt túi gấm rồi sẽ về tay ai?

Hàn Mộ Sơ ba năm trước lấy chức vị tiến sĩ nhị giáp gia nhập Hàn Lâm viện, vừa nhược quán đã thiềm cung chiết quế*, tại Quỳnh Lâm Yến chính là cành nguyệt quế nổi bật nhất, được Lưu đại nhân ưu ái chọn làm môn đệ, đề cử thành tri huyện Lâm Phần. Hàn Mộ Sơ xuất hiện mang theo hào quang nam chính, là kẻ sĩ học rộng tài cao, tính tình thanh lãnh, là phiên phiên quân tử tâm tư kín đáo, lại am hiểu thế nhân.

Thế nhưng, hắn từ nhỏ đến lớn thuận buồm xuôi gió, luôn là trung tâm để người người nịnh hót, cuối cùng lại ngã ở huyện Lâm Phần này. Hối tiếc không phải là không thể trở thành một quan phụ mẫu tốt, thậm chí ngược lại, hắn chính là tri huyện đại nhân được người dân nơi đây kính sợ, tra rất nhiều án, giải rất nhiều oan. Hoa mai rơi đầy Nam Sơn trong ký ức của hắn là một nữ tử tên La Sơ.

Lúc đầu tương ngộ, lòng hắn mang thương xót cho thân phận của nàng, thế nhưng trong thương xót vẫn chứa vài phần khinh rẻ xuất thân của nàng. Cho dù sau này, sự thông minh của nàng khiến hắn tán thưởng, rất nhiều chuyện, hắn cùng nàng không mưu mà hợp, không cần nói ra, chỉ cần lẳng lặng nghe, sự hiểu ý này khiến lòng hắn sinh ra gợn sóng rung động. Hắn đối với La Sơ từ thương xót chuyển thành thương hương tiếc ngọc, cuối cùng là hợp mưu mà thành tri kỷ.

Ấy thế mà, hai chữ “tri kỷ” này nào có đủ nặng bằng công danh quyền quý. Hắn không thể từ bỏ hôn ước với Lưu tiểu thư. Cái hắn có thể cho La Sơ cũng chỉ là một ngoại viện, kim ốc tàng kiều cùng lời hứa không để ai bắt nạt nàng. Thế rồi, khi vị hôn thê của hắn xuất hiện, hắn vẫn phải trơ mắt nhìn nàng mặc xiêm y xướng kỹ khúc, trơ mắt nhìn nàng nhẫn nhịn vạch từng vết thương trước mắt người khác. Trên vai hắn có quá nhiều gánh nặng, trong lòng hắn có quá nhiều ưu tư, mà nàng cũng chỉ có thể là một đóa hoa mai trong Nam Sơn của hắn.

La Sơ đã trải qua biết bao cay đắng, từ một đứa trẻ trong gia đình trở thành túi gấm của Minh Kha phường, đã chứng kiến biết bao lời hứa như mộng ảo phù hoa của khách làng chơi. Thứ nàng luôn kiên trì cả đời chính là làm một người có thể tự quyết định vận mệnh của mình, không phải là một đóa hoa dệt trên gấm, tô điểm cho đám nam nhân. Thứ nàng muốn là năm chữ “cưới hỏi đàng hoàng”, là “một đời một kiếp một đôi người”.

Dù cho từng ngưỡng mộ Hàn Mộ Sơ thì thế nào, dù cho cùng hắn là “tri kỷ” thì sao, cuối cùng hắn cũng chẳng thể cho nàng thứ nàng sở nguyện. Vậy thì hà cớ gì phải làm khó chính mình mà ở lại.

Thành Dương Châu đã từng giam giữ nàng, huyện Lâm Phần cũng từng trói buộc nàng, thế nhưng, có một người nguyện ý bồi nàng đi qua sóng gió, nguyện ý ở lại phía sau, làm một cây cổ thụ cho nàng dựa vào, cho nàng một bến đỗ, nguyện ý bỏ qua thế gian chỉ chỏ để thành toàn cho ước nguyện của nàng. Người ấy lại chính là kẻ đã từng là oan gia với nàng - Tề Mộng Lân.

Sở Tây tổng đốc tam công tử từ nhỏ đã lớn lên dưới gối của Tề lão thái quân cùng Sở Tây tổng đốc phu nhân. Cái khác có thể chàng không am hiểu, thế nhưng ca vũ khoái lạc, đủ dạng ăn chơi, không cái nào thiếu phần chàng. Bởi vì một lần tình cờ bị cuốn vào án lừa đảo ở huyện Lâm Phần mà bị tống vào ngục giam.

Rõ ràng cả cái huyện nha này đều biết là tri huyện không vừa mắt chàng, cố ý trị chàng, chỉ có chàng ngây thơ cho rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Sự xuất hiện của Tề Mộng Lân không có chút xíu hào quang nào, tựa như một người qua đường Giáp, Ất, một chút mùi nam phụ cũng không có chứ đừng nói là nam chính.

Ấy vậy mà người cuối cùng giành được trái tim của La Sơ lại là chàng. Bởi vì, giống như chàng nói, từ lúc sinh ra chàng đã sống trong nhung lụa, đã quá quen với cảnh giàu sang phú quý, cũng đã quá hiểu những trói buộc vô hình mà những thứ này mang lại. Những thứ công danh phú quý kia đều đã từng hưởng qua, cho nên càng dễ dàng từ bỏ.

Hàn Mộ Sơ coi quan lộc công danh là bảo bối mà ôm trong ngực không chịu buông tay, nhưng Tề Mộng Lân lại không giống vậy, bảo bối duy nhất đời này của chàng chỉ có La Sơ.

Hàn Mộ Sơ từng nghi ngờ chàng chẳng qua chỉ là vui thú nhất thời, thế nhưng Tề Mộng Lân đã dùng hành động để chứng minh, chàng không chỉ có thể cho La Sơ một trái tim nồng nhiệt, còn có thể cho nàng một bến đỗ, có thể cưới hỏi đàng hoàng, để nàng chân chính làm Tề phu nhân.

Từ một đôi oan gia, một kẻ ăn chơi chẳng có lấy một điểm chung lại có thể thu túi gấm vào trong tay áo, âu cũng là bởi vì thời cơ vừa đúng. Nếu ngay từ đầu, Tề Mộng Lân đối với La Sơ không phải oan gia, mà giống như Hàn Mộ Sơ hiểu rõ xuất thân thì cũng chỉ có thể sinh lòng thương tiếc, lại chẳng thể thông cảm cho những thống khổ của nàng, cũng chẳng thể nhìn thấy nàng thông minh lanh lợi, hiểu chuyện lại dũng cảm kiên trì. Còn nếu như chậm một bước, có lẽ chàng lại chẳng thể hiểu được tâm tư của nàng, không biết thế nào để bảo vệ nàng, để đối tốt với nàng.

Cuộc đời sợ nhất là mở ra miệng vết thương cho người khác xem. Những vết thương của nàng đã từng lộ ra trước mặt Hàn Mộ Sơ, cuối cùng vẫn không thắng được kiêu ngạo cùng thiên hạ trong lòng hắn, đổi lại là vết thương chồng lên vết thương. Thế nhưng khi những vết cắt trong lòng nàng trần trụi hiện ra trước mắt Tề Mộng Lân, chàng lại dùng trái tim nhiệt tình của mình, từng chút một khâu lại miệng vết thương, khiến chúng từ từ khép lại.

Thời gian đằng đẵng, thế sự vô thường, đã từng có gió tuyết thổi qua cõi lòng, không trung mịt mù khói mờ, lao đao không biết đường đi, niềm tin kiên định suýt chút nữa đã bị gió sương phá hủy. Cũng may có người xuất hiện, tuyết tan mưa tạnh, mặt trời chiếu rọi, thế giới mênh mông ngập ánh sáng, sự kiên định của nàng được đền đáp. Nàng có nhà, có một bờ vai để dựa vào, một người xoa dịu hết nỗi đau, một tay áo rộng che chở che cho đến lúc bạc đầu.

____

*Thiềm cung chiết quế: Thành ngữ chỉ về việc thi đỗ của các trí sĩ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN