logo
REVIEW>> PHẠM THƯỢNG
pham-thuong
Tìm truyện
Donate

PHẠM THƯỢNG

Độ dài: 125

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 440

Giới thiệu:

Khi Cổ Húc là đứa ngốc, tất cả mọi người đều quý nàng, chỉ có Thái tử Lục Thịnh là hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi.

Mãi cho đến một ngày, Lục Thịnh phải lựa chọn giữa giết nàng và vạch trần nàng, không hề nghi ngờ hắn đã lựa chọn vế sau...

*

Đính chính số 1: Lục Thịnh không ghét không hận Cổ Húc, có chăng là ghen tị Cổ Húc được ngủ nướng trong khi hắn phải dậy sớm đi học đi làm, là tác giả viết văn án tự tạo drama.

Đính chính số 2: Cổ Húc sẽ hết ngốc, mưa nào mà không tạnh, sao ngốc hoài được.

***

Câu chuyện cuộc đời của Cổ Húc có lẽ phải kể từ những dây dưa của thế hệ trước. Hiến Văn Đế đăng cơ thay đổi triều đại, mở ra triều Đại Chu. Ông ta say mê công chúa tiền triều Âu Dương Lan, say mê vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của bà, nhưng cuối cũng không ngăn được Âu Dương Lan bỏ trốn khỏi hoàng cung.

Âu Dương Lan trốn đến U Đô, bà đã lấy một thương nhân ở U Đô, lánh mặt trong nhà giúp chồng dạy con. Cổ Húc là con gái lớn của Âu Dương Lan. Sau một trận sốt cao lúc nhỏ, Cổ Húc trở thành một đứa ngốc, nàng không ngốc kiểu cười ngu ngơ hềnh hệch, mà ngốc kiểu chậm chạp trầm lặng, nếu không nói chuyện thì cũng không khác người bình thường là bao, lại mềm mại lớn lên dưới sự nâng niu dạy dỗ hết mình của cha và mẹ.

Âu Dương Lan trốn biệt trong Cổ phủ nên mười mấy năm qua không có ai tìm được, nhưng khi Cổ Húc lớn dần, vẻ đẹp và dung mạo của nàng giống mẹ, trong những lần theo phụ thân đi tìm thầy chữa bệnh đã vô tình thu hút tai mắt của Hiến Văn Đế.

Sau hơn mười hai năm mất tích, Hiến Văn Đế tìm được Âu Dương Lan, ông ta sai người g iết phu quân của bà, bắt ép bà trở về kinh đô.

Mọi chuyện dần trở nên bi kịch khi Âu Dương Lan tự sát, bà tự tay m ổ bụng mình lấy đứa con trai sắp sinh ra, bỏ lại Cổ Húc ngây ngốc và đệ đệ mới chào đời, bị đưa về kinh đô.

Lục Thịnh là thái tử con trai của Hiến Văn Đế, lớn hơn Cổ Húc một tuổi, là thái tử từ nhỏ nên tính tình kiêu căng, trẻ con lại còn xấu bụng. Khi Lục Thịnh và Cổ Húc gặp nhau, thật ra họ chỉ là những đứa trẻ mười một mười hai, nói thẳng ra là trẻ trâu đó.

Ngay ngày đầu tiên vừa đến hoàng cung, đệ đệ mới sinh của Cổ Húc bị Hiến Văn Đế bóp c hết, chính nàng cũng suýt c hết dưới tay ông ta. Ngày đó Lục Thịnh vì đánh thư đồng nên cũng bị Hiến Văn Đế đánh một trận rất nặng.

Cổ Húc là một đứa ngốc, nàng sợ Hiến Văn Đế nhưng chẳng hề sợ Lục Thịnh, vẫn ôm khư khư đệ đệ của mình, lẽo đẽo đi theo Lục Thịnh về Đông cung, hôm đó hai người cũng xông vào đánh nhau một trận ra hồn bầm dập hết người, chẳng vì lý do gì cả, chỉ là hai đứa trẻ con ngứa mắt nhau, đánh đấm cào cấu rồi lại yên bình cùng lớn lên ở Đông Cung.

Có lẽ tên truyện “Phạm thượng” bắt đầu từ khi Cổ Húc đánh nhau với Lục Thịnh. Không thể nhớ rõ là đánh bao nhiêu lần, nhưng mà Lục Thịnh cũng chẳng chiếm được lợi gì, đường đường là Thái tử mà lúc đánh nhau với một cung nữ ngốc luôn mang thương tích quay về. Khi Cổ Húc biết Lục Thịnh sẽ không g iết nàng, nàng lại càng chẳng kiêng dè, không nể nang tẹo nào luôn. Có lẽ ngốc cũng có lợi đấy chứ.

Cổ Húc có lẽ là một sự tồn tại rất đặc biệt ở Đông Cung, mang danh cung nữ nhưng chẳng phải làm việc, Lục Thịnh sai thì nàng cũng viện cớ lười làm, cung nhân coi nàng như bé ngốc cần chăm sóc, việc của nàng hàng ngày là ngủ rồi ăn, sau đó đến ngồi xổm bên cây lựu ngoài sân. Vì thế Cổ Húc càng lớn càng béo trắng tròn tròn, Lục Thịnh rất thích véo má nàng, véo xong lại chê nàng béo.

Thời gian thấm thoát trôi, hai người dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau. Lục Thịnh coi trọng Cổ Húc, dù nàng có ngốc nghếch thì hắn vẫn nuôi nàng được, coi trọng nàng không có nhà ngoại chống lưng, hắn lại sợ khi nàng hết ngốc thì sẽ rời bỏ mình.

Nhiều năm qua, dù Lục Thịnh có trẻ trâu hay bắt nạt Cổ Húc nhưng hắn là người thương Cổ Húc nhất, bảo vệ nàng qua bao nhiêu chuyện, nâng niu Cổ Húc trưởng thành.

Khi Cổ Húc còn ngây ngốc, nàng không hiểu việc đời, không hiểu tình cảm, nhưng nàng biết mình không muốn Lục Thịnh c hết, muốn hắn đánh thắng, không muốn thấy hắn bị bắt nạt. Từ nhỏ đến lớn không ai thương Lục Thịnh cả, hắn rất đáng thương. Đến khi nàng hết ngốc rồi, Cổ Húc mới hiểu thì ra nàng muốn thương Lục Thịnh.

Trong lòng hai người đã sáng tỏ, chỉ còn cần thời thế yên bình là hai người họ có thể hạnh phúc bên nhau.

Tuy là Thái tử từ khi còn bé, nhưng từ nhỏ đến lớn do Hiến Văn Đế nghi kỵ nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu là quyền thần nên ông ta luôn không thích Lục Thịnh. Lục Thịnh lớn lên rất khổ sở, quá trình đăng cơ cũng rất gian nan, hắn vừa không muốn dựa vào nhà ngoại vừa muốn lật đổ phụ hoàng mình, không muốn bị bất cứ ai kìm kẹp.

Mất sức chín trâu hai hổ, ròng rã mấy năm trời, từ dẫn binh ra trận chống lại giặc ngoại xâm, rồi quay về kinh đô bày mưu chống lại Hiến Văn Đế, lại phải đối phó với gian thần âm mưu đục nước béo cò, nhà ngoại lăm le, cuối cùng Lục Thịnh cũng thành công.

Lục Thịnh đã làm được, thực hiện được lời hứa để Cổ Húc làm hoàng hậu, trọn một đời này chỉ có mình nàng.

Sự pha trộn tính cách kì lạ làm cho Lục Thịnh trở thành một nam chính rất đặc biệt, tính cách của Lục Thịnh không tốt lắm, từ đầu đến cuối hắn chưa từng là một người nghiêm chỉnh đàng hoàng, xấu bụng lại trẻ con hay gây sự với Cổ Húc. Nhưng hắn có chí lớn, có tài có mưu, ngoài việc hơi trẻ trâu ra thì vẫn là một hoàng đế cần cù chăm chỉ xứng đáng.

Trong truyện, Cổ Húc là một phần của cuộc đời Lục Thịnh, những chuyện Lục Thịnh cố gắng đều một phần vì Cổ Húc, tính cách của nàng sau khi hết ngốc vẫn cứ mềm mềm nhẹ nhẹ, nhưng cũng vẫn không hề sợ sệt, không hề dễ bị Lục Thịnh bắt nạt như xưa.

Cổ Húc phân biệt rõ được đâu là ân oán thế hệ trước, không vì cái c hết của cha mẹ mà trốn tránh chuyện của mình và Lục Thịnh. Cho nên có thể nói tình cảm của hai nhân vật chính rất suôn sẻ, rất ngọt ngào.

“Phạm Thượng” của Triệu Bách Tam Khán là một quyển triều đấu hơi hướng điền văn, tập trung nhiều vào quá trình lớn lên và tình cảm của hai nhân vật chính, nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng cũng rất sâu sắc.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Lật Ngôi Soán Vị (Chuối, Mâm xôi, Xoài, Phật Thủ).

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN