logo
REVIEW>> ORANGE - LÁ THƯ TỪ TƯƠNG LAI
orange-la-thu-tu-tuong-lai
Tìm truyện
Donate

ORANGE - LÁ THƯ TỪ TƯƠNG LAI

Tác giả:

Takano Ichigo

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Độ dài: 22

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 318

Nếu được nhắn gửi một lời cho chính mình trong tương lai mười năm sau, bạn sẽ nói điều gì?

Tôi tự hỏi “tôi” của lúc ấy đã thực hiện được ước mơ chưa? Đã lấy được người mình yêu chưa? Đã có đủ tiền để du lịch vòng quanh thế giới chưa? Và mười năm qua đi, có điều gì làm “tôi” tiếc nuối đến mãi không quên được hay không?

Có lẽ sẽ phải tốn một khoảng thời gian kha khá đấy nhưng nếu hôm nay bạn thật sự nghiêm túc viết một lá thư gửi đến tương lai, rồi sẽ có một ngày có người đọc được nó. Thời gian là như thế, không chờ đợi ai mà mãi mãi lao về phía trước, một định luật tất yếu không thể thay đổi.

Còn ngược lại, nếu một ngày bạn đột nhiên nhận được những lá thư gửi đến mình từ… tương lai thì sao?

Thì chắc chắn đó là một trò đùa dai của ai đó muốn chọc ghẹo bạn rồi. Một ý tưởng quá là ngốc nghếch… cho đến khi những sự kiện được kể ra trong thư đúng y như những gì thật sự xảy ra với bạn.

Đó là điều đang diễn ra với cô bé Naho.

Mùa xuân năm Naho 16 tuổi, cô nhận được những lá thư được gửi đến từ “Naho” của mười năm sau.

Ban đầu cô bé cũng không tin tưởng lắm những điều viết trong thư, nhưng khi lá thư nhắc đến một cậu bạn mới từ Tokyo chuyển đến lớp Naho vào đúng hôm ấy và cậu bạn ấy thật sự xuất hiện, Naho đã rất bất ngờ, là trùng hợp ngẫu nhiên hay những lá thư kia thật sự đến từ tương lai?

Chơi thân với Naho trong lớp là một nhóm bạn thú vị gồm có:

Suwa Hiroto: chàng trai nhiệt tình, đầy năng lượng, thành viên câu lạc bộ đá bóng ở trường.

Hagi Saku: một otaku “bốn mắt” chính hiệu nhưng thở câu nào ra là “mặn mà” câu ấy.

Murasaka Azusa: cô nàng phong cách, lí lắc, là một cặp oan gia với Hagi, cả hai chí chóe cãi nhau suốt ngày mang lại những tràng cười cho cả bọn.

China Takano: tuy nhìn có vẻ ít nói, khó gần nhưng là người chín chắn, trưởng thành nhất.

Và Takamiya Naho của chúng ta: ân cần, chu đáo, luôn suy nghĩ cho mọi người trước, nhưng dễ ngại ngùng, thiếu quyết đoán.

Sau giờ học ngày hôm ấy, Suwa đã rủ Kakeru, cậu bạn mới chuyển đến cùng đi về nhà với cả nhóm. Lá thư đã bảo Naho ngăn điều ấy xảy ra, nhưng Naho chần chừ chưa tin nên không làm theo.

Thực tế hôm ấy là một buổi chiều vô cùng vui vẻ, Kakeru dễ dàng nhập bọn. Naho cũng để ý cậu bạn mới này hơn một chút, cậu ấy không lạnh lùng như vẻ bề ngoài mà có nụ cười rất ấm áp. Thật may mắn vì họ đã rủ Kakeru cùng về… vậy tại sao lá thư lại bảo Naho làm điều ngược lại nhỉ?

***

Song song với câu chuyện của “Naho năm 16 tuổi”, dòng thời gian đưa chúng ta đến với câu chuyện của mười năm sau.

Một ngày của mười năm sau, nhóm bạn tập trung lại đông đủ, họ đến thăm Kakeru, người bạn năm xưa đã mất trong một tai nạn vào mùa đông, vĩnh viễn nằm lại tuổi 17…

Trước đó cả nhóm đến góc sân trường và đào lại hộp đựng đồ đã cùng chôn xuống từ năm đầu cấp ba. Trong đó có những lá thư các cô cậu học sinh viết và gửi cho chính bản thân mình trong tương lai. Từng người mở thư của mình ra xem, những ước mơ được quá khứ gửi gắm, những nguyện vọng mong tương lai mình đã đạt được… Đến khi lá thư của Kakeru được mở ra.

“Gửi mọi người trong tương lai, mọi người khoẻ chứ?”

Lá thư được bắt đầu như thế và cậu dành trọn vẹn tất cả nội dung để hỏi thăm những người bạn của mình, không hề nhắc đến bản thân trong tương lai, không có ước mơ để đạt được, dường như cậu đã biết trước mình sẽ không có tương lai, hay nói đúng hơn ở tương lai sẽ không còn tồn tại sự hiện diện của cậu nữa. Lúc này Naho và các bạn mới ngỡ ngàng nhìn nhau, họ đã luôn nghĩ rằng năm đó thứ cướp đi người bạn thân của mình là một tai nạn ngoài ý muốn, vậy nó có thật sự “ngoài ý muốn” không?

Khi họ đến nhà thăm Kakeru và gặp bà của cậu ấy, mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn. Kakeru thật sự đã t.ự t.ử để giải thoát bản thân khỏi những dằn vặt từ sau cái chết của mẹ cậu. Nhóm bạn như ch.ết lặng vì sau mười năm trời họ mới biết được sự thật ấy. Thì ra ngày xưa họ chỉ thấy được nụ cười của Kakeru mà không biết đến những gánh nặng đè chặt lên tâm lý của cậu. Thì ra đằng sau nụ cười kia là rất nhiều sự tự trách, là mong muốn biến mất khỏi cuộc sống, là sự tuyệt vọng đến cùng cực. Kakeru đã chọn chịu đựng tất cả, một mình.

Nhóm bạn đến trước bàn thờ thắp nhang cho Kakeru, gửi những món quà sinh nhật mà năm đó đã không thể trao tận tay cho cậu. Họ đã khóc rất nhiều, cũng đã hối tiếc rất nhiều. Giá như khi ấy họ có thể giúp được Kakeru, giá như họ có thể giữ cậu ấy lại, giá như họ thấy được những gánh nặng và cùng cậu ấy đối mặt với khó khăn thì biết đâu Kakeru đã không chọn con đường nghiệt ngã ấy.

Thế rồi Naho nảy ra ý tưởng viết thư cho bản thân trong quá khứ, dù cho chẳng biết điều kì diệu nào sẽ giúp gửi những lá thư ấy về đúng thời điểm. Trong thư Naho gửi gắm những nuối tiếc của bản thân cô, cô mong muốn một “Naho năm 16 tuổi” có thể thay cô cứu lấy Kakeru. Biết đâu kỳ tích có thể xảy ra và Kakeru ở một dòng thời gian nào đó có thể được cứu rỗi và tồn tại ở một tương lai khác tươi sáng hơn.

***

Biết trước được những sự kiện trong tương lai và thay đổi tương lai không đơn giản giống như biết trước số trên tấm vé độc đắc rồi theo đó đi mua là sẽ trúng. Đó là những thử thách bắt buộc Naho phải vượt qua bản thân mình, đôi khi cần đến sự giúp đỡ của những người bạn, đôi khi là ngờ vực chính những điều được biết trước ấy.

“Giúp” Kakeru thật sự là phải làm thế nào? Ngăn được cậu t.ự sát nhưng có thật sự cứu được trái tim của cậu không?

Vậy dưới sự dẫn dắt của những lá thư, liệu Naho có cứu được Kakeru hay một lần nữa cả nhóm bạn phải bất lực chứng kiến sự ra đi của cậu?

***

Cuộc sống ngày nay thật sự không dễ dàng, áp lực là thứ dù ít dù nhiều ai cũng phải đối mặt. Không thể nói áp lực của một cô cậu học sinh 15 16 tuổi thì ít hơn áp lực cơm áo gạo tiền của người lớn được. Điều quan trọng là sức chịu đựng của một người đến mức độ nào. Có thể cũng như nhóm bạn Naho, chúng ta thấy những người bên cạnh mình đang cười mà không nhận ra gánh nặng trên vai họ đang mang.

Kakeru mang trong mình dằn vặt tội lỗi nhưng cố tỏ ra mạnh mẽ vì không muốn những người bạn ghét mình. Cậu không sẵn sàng chia sẻ với ai vì không tin tưởng những người lắng nghe sẽ hiểu cho cậu, ngược lại cậu sợ họ sẽ xa lánh cậu vì lỗi lầm kia. Rồi những sự kiện tưởng chừng như bình thường cứ xảy đến thường nhật nhưng dễ dàng làm cậu hồ nghi về sự tồn tại của bản thân.

Kakeru bắt đầu tự hỏi nếu cậu không có mặt trên đời thì có phải mọi chuyện đã tốt đẹp hơn. Có phải cậu xứng đáng cô độc một mình vì chẳng ai cần cậu và sẽ không có gì thay đổi nếu vắng mặt cậu.

“Tôi tự hỏi điều gì sẽ xảy ra khi bạn mất?

Sự hối hận sẽ biến mất theo ư?

Tội lỗi sẽ được rửa sạch?

Tôi tự hỏi liệu có ai đó sẽ buồn khi tôi ch.ết?

Tôi tự hỏi liệu mình có khá hơn vào ngày mai???”

Tôi luôn tin rằng bản năng của con người là khao khát được sống. Trước khi một người chọn tự kết thúc sinh mạng có lẽ đã không ít lần họ mong muốn có người giữ mình lại. Tôi thật sự mong rằng mỗi người chúng ta sẽ tìm thấy đúng thời điểm để kéo những người tuyệt vọng kia lại trước khi quá muộn.

Bởi lẽ sẽ chẳng có lá thư từ tương lai nào nhắc nhở để chúng ta kịp thay đổi những điều mình nuối tiếc trong quá khứ.

Sẽ chẳng có hạt Pym và đường hầm lượng tử nào giúp chúng ta đi đến quá khứ, ngay cả khi có, chẳng phải cũng chỉ giúp đánh bại được Thanos chứ không cứu sống được Ironman đấy sao?

***

Bộ truyện tuy nói về một vấn đề nặng nề nhưng không hề quá nặng nề. Vẫn là một câu chuyện học đường dễ thương, với những cô cậu học sinh hồn nhiên, đáng yêu. Những nút thắt dần được tháo gỡ qua mạch truyện, những bất ngờ đến từ chính những sự việc đã biết trước. Một câu chuyện cực kì đáng xem về tình bạn, tình cảm học trò, gia đình và cả tâm lý.

____

“ “: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: sách xuất bản.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN