logo
REVIEW>> NUÔI DƯỠNG NAM THẦN PHÁ SẢN
nuoi-duong-nam-than-pha-san
Tìm truyện
Donate

NUÔI DƯỠNG NAM THẦN PHÁ SẢN

Tác giả:

Nãi Du Tiểu Nga

Độ dài: 93

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 418

Nếu trong cuộc đời mỗi người đều có một vị thần, thì Tưởng Triệu chính là Prometheus của Tạ Yên Li. Nhưng Prometheus* vì nhân loại liều mình trộm lửa, khiến cho các vị thần tức giận, còn tình yêu của cô liệu có đủ để anh ngã vào hồng trần, khiến Tưởng tiên sinh vì cô mà vui buồn, bi thương?

Mười năm trước, Tạ Yên Li cãi nhau cùng ông chủ Tạ, sau đó bị ba ruột cắt viện trợ, hết cách cô chỉ có thể chạy đến phố buôn bán cũ mà mẹ cô để lại cho cô thu tiền để trang trải cuộc sống. Nghe chú Trần nói có một cửa hàng hoa mới chuyển đến, muốn cô đích thân đến thăm hỏi, coi như là để khách thuê gặp mặt chủ nhà.

Đó là một ngày cuối hè, ánh nắng nóng rực, trong tiệm hoa ngổn ngang giấy gói cùng các loại hoa đè lên nhau. Gió lạnh từ điều hòa thổi tới mang theo mùi hoa hồng, ở góc mà ánh nắng không chiếu tới, có một người đang lười biếng ngủ. Anh mặc áo thun đen rộng thùng thình, mái tóc xoăn tự nhiên, cuốn sách “Bí mật của hoa hồng” che đi khuôn mặt của anh, chỉ để lộ một cái cổ trắng nõn.

Lúc Tạ Yên Li bước đến, hàng lông mi dày của anh khẽ động, đôi mắt dài chậm rãi mở ra, hoàng hôn nhảy nhót trong đôi đồng tử sâu thẳm khiến trái tim thiếu nữ của Tạ Yên Li lỡ mất một nhịp.

Mắt đối mắt, cuối cùng Tưởng Triệu lên tiếng trước: “Vào nhà cướp bóc sao? Cướp tiền hay cướp sắc?” Tưởng Yên Li còn chưa kịp hoàn hồn, đã nghe anh tiếp tục nói “Cướp tiền thì không có, cướp sắc thì cậu có thể thử xem.”

Cuối cùng, Tạ Yên Li vẫn cướp sắc không thành, đổi lại ngoài nhận đủ tiền thuê còn được tặng thêm một bó hoa hồng. Cứ ngỡ nhân sinh chỉ là một thoáng kinh hồng diễm ảnh, nào ngờ rất nhanh vận mệnh đã đem hai người trói lại một chỗ.

Tạ Yên Li vốn là con gái rượu của nhà giàu mới nổi Tạ Trọng Hoa. Ông chủ Tạ vốn lăn lộn từ công trường đi lên, còn đường học hành không đến đâu, bản thân vốn không phải là một tấm gương tốt, nên dù rất sùng bá những người có học thức, ông chủ Tạ cũng không ép buộc Tạ Yên Li phải đứng trong đội ngũ tinh anh đó.

Về phần Tạ Yên Li, cái khác không nói, riêng bộ gen “không thích học tập” lại hoàn toàn kế thừa ông chủ Tạ, suýt chút nữa còn không đi học cấp ba. Ông chủ Tạ hết cách, chỉ có thể nhắm mắt nhét cô vào trường bổ túc. Nhưng không hiểu sao, năm lớp 11, Tạ tiểu công chúa nổi lên tinh thần học tập, một hai muốn vào học trường THPT năng khiếu của Giang Thành.

Công chúa nhỏ muốn học, người vui nhất chính là ông chủ Tạ, vì thế Tạ Trọng Hoa vung tay, quyên góp cho trường học một tòa nhà, thành công đưa Tạ Yên Li gia nhập thế giới nhân tài.

Ngày hôm trước vừa mới “cướp sắc không thành”, ngày hôm sau đến trường mới học tập, Tạ Yên Li đã gặp lại Tưởng Triệu. Anh vẫn mang cái dáng vẻ cà lơ phất phơ, lười biếng mà ngủ ở cuối lớp. Còn cô, mang dáng vẻ của một bé ngoan, rất nhanh đã hòa nhập được với thế giới mới.

Sao hỏa xẹt qua địa cầu, cho dù vội vàng cũng sẽ để lại dấu vết, chứ đừng nói đến hai người được số mệnh lựa chọn, hết lần này đến lần khác dây dưa cùng một chỗ.

Tạ Yên Li là một tiểu mỹ nữ mang gương mặt ngọt ngào, cho dù không cười cũng mang dáng vẻ ngọt ngào, khiến người xung quanh đều cho rằng cô là một cô gái ngoan. Thế nhưng chỉ có mình Tưởng Triệu biết, đằng sau gương mặt vô tội ấy giấu một lưỡi dao vô cùng sắc bén.

Tạ Yên Li giống như một chú mèo nhỏ, lúc bình thường ngoan ngoãn vô tội, còn biết nũng nịu lấy lòng, nhưng chạm đến vảy ngược của cô thì mèo nhỏ cũng biết giơ móng vuốt, dạy cho kẻ cố ý khiêu khích kia một bài học.

Một trăm vạn đóa hoa hồng nở rộ mang đến một giấc mộng đẹp, mà cô chính là đóa Damask giấu ở nơi sâu nhất trong mơ, chỉ có anh may mắn thấy được, tựa như tín đồ trung thành nhất, đặt trong tim nâng niu. Dù chiến tranh có phá hủy Damascus*, nhưng tín ngưỡng vẫn luôn tồn tại. Tuy anh không thờ phụng thần linh lại ở giây phút gặp được cô, hiểu được thế nào là vĩnh hằng.

Gió mùa hạ lùa qua làn tóc của cô bé ngồi sau chiếc mô tô, nắng vẽ lên bóng lưng cậu trai luôn đứng ở phía trước bảo vệ cho công chúa nhỏ, nhưng mưa lại mang đến cái lạnh, làm nhòe đi những ký ức đẹp.

Có một cô bé nói muốn ở bên cạnh chàng trai mãi mãi, mặc kệ thế giới ngoài kia có bao nhiêu xấu xí, vẫn muốn cùng cậu đối mặt.

Có một chàng trai từng hứa sẽ bảo vệ tất cả những gì cô bé yêu quý. Thế nhưng chung quy tuổi còn nhỏ, thân bất do kỷ, cho dù cố gắng vẫy vùng thế nào cũng không chống được một trận mưa to.

Trong cuộc sống của Tạ Yên Li có rất nhiều thời điểm hạnh phúc, cũng không thiếu những lúc buồn, cho nên mỗi lần vui vẻ hay đau khổ đều khắc cốt ghi tâm. Duy chỉ có mùa hè đó, là một giấc mơ mờ mịt, giống như ngày hè sau mưa, nặng nề đọng lại thành một hồ đầy nước, chỉ chạm một chút liền có mưa to trút xuống.

Thời gian mang nắng vàng như ánh sáng nhảy nhót trước mắt, duỗi tay ra bắt lại chỉ có hư vô. Chàng trai cô thích đã quên mất cô, nơi chứa đầy kỷ niệm của mẹ cũng không thể giữ lại. Năm mười tám tuổi đó, Tạ Yên Li bỗng trở thành một kẻ cô độc, chỉ biết tiến về phía trước lại chẳng còn ai để chia sẻ niềm vui.

Mười tám tuổi, mối tình đầu của cô, những ký ức như nắng hạ kia khép lại trong chồng thư tình bị Tưởng Triệu ném vào thùng rác.

“Tưởng Triệu, theo đuổi anh quá vất vả. Chờ đến khi anh phá sản, em nhất định sẽ bao nuôi anh.”

Hóa ra, chỉ một thoáng, thời gian đã trôi qua lâu như vậy. Trên đời này chưa bao giờ có một quá khứ có thể quay đầu lại. Nhưng luôn có một người đứng ở con sông thời gian, liều c hết không rời đi.

Mười năm, hơn ba ngàn ngày đêm mất ngủ, chỉ có thể im lặng nhấm nháp tên cô, chịu đựng sự cô độc dài đằng đẵng. Mười năm trước, anh đã từng quên cô, nhưng chỉ cần đối diện với đôi mắt trong veo chỉ có bóng dáng anh ấy, những ký ức từng bị cố tình giấu đi đều sẽ quay trở lại.

Đáng tiếc lúc ấy anh chưa đủ năng lực, không thể ôm lấy cô, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, không thể không vứt hết từng lời yêu thương cô gửi trong xấp thư tình vào thùng rác, không thể không làm tổn thương cô.

Mười năm, thứ Tưởng Triệu thiếu cô không chỉ là một cái ôm, một lời xin lỗi, còn là tháng năm đã không thể quay trở lại. Tình yêu niên thiếu giống như lửa rừng, một chút gió thổi liền quét qua toàn bộ thanh xuân. Cô từng thử từ bỏ anh, thích người khác, nhưng tro tàn luôn ở đó, chỉ cần anh xuất hiện liền bùng cháy trở lại.

Trong lòng bọn họ luôn hiểu rõ, đối phương chưa từng thay lòng, chỉ bởi vì quá yêu, bởi vì muốn bảo vệ đối phương mà không thể không chọn cách đau lòng nhất. Thời gian đã qua không thể quay lại, nhưng lời trong quá khứ chưa bao giờ hết hiệu lực. Cô từng nói nếu anh phá sản cô sẽ nuôi anh, vậy thì Tưởng tiên sinh cũng không ngại phá sản một lần, ăn vạ vợ yêu.

Giang Thành cuối hạ vẫn đầy nắng, tuy phố buôn bán cũ đã không còn, mặt đất đã đổi mới, nhưng cảnh hai sườn phố, vẫn như mười năm trước.

Hóa ra thời gian cũng có thể nghịch chuyển, những thứ bỏ lỡ cũng có thể mang về.

Bởi vì có người đem cô đặt trong lòng, vì mỗi tiếng nói, nụ cười của cô mà trằn trọc suy nghĩ. Thế sự xoay vần, con người một đời chìm nổi, khó có được mọi chuyện hài lòng. Chỉ cần có một người nguyện ý ở bên cạnh, dịu dàng lau đi nước mắt, nhân sinh đã được xem là vẹn toàn.

Ở nơi bọn họ bắt đầu, nắng xua đi cơn mưa mùa hạ, sao trời giấu trong biển sâu, hoa hồng im lặng nghiêng mình, hai người chờ đợi lẫn nhau, vĩnh viễn không chịu lùi bước trước thời gian.

____

*Prometheus: trong thần thoại Hy Lạp, ông là người đã ăn cắp ngọn lửa từ thần Helios và trao nó cho nhân loại.

*Hoa hồng Dasmask còn được gọi là Hoa Hồng chiến thắng của Mohamd, người truyền giáo đạo Hồi, được coi là ngôn sứ của Thượng đế. Thành phố Damascus được cho là nơi sinh ra của hoa hồng Dasmask, nghề trồng hoa hồng ở Damascuss đã suy tàn vì chiến tranh, nhưng loài hoa này vẫn được coi là biểu tượng của thánh đường đạo Hồi.

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN