logo
REVIEW>> NÓNG BỎNG
nong-b-ng
Tìm truyện
Donate

NÓNG BỎNG

Tác giả:

Mạn Lâm

Reviewer:

AI_Anh Đào

Designer:

AI_Lâm

Độ dài: 32

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2378

Văn án:

Người khác nói tình yêu của chúng ta đã cũ.

Bụi đến mức em không nghe được tiếng khóc của anh.

Như dòng nước xanh biếc chảy xuôi trên mảnh đất hoang vu.

Cơn bão tuyết lặng lẽ trôi trên bầu trời mờ ảo.

Anh nói, tình yêu của chúng ta thật nóng bỏng.

Hừng hực liệt hoả, em nghe được anh thì thầm với em:

Xin hãy nhớ đến anh

Xin hãy kêu gọi anh

Xin em đừng bỏ rơi anh.

“Chào em, Diêu Đinh. Anh đã một mình đứng trên cây cầu này nhìn sáu năm rồi, nhưng vẫn không biết được em đã nhìn cái gì. Năm sau là năm thứ bảy rồi, em có thể quay về nói cho anh biết được không?”

“Em trở về, gặp anh nhé?”

“Em còn nhớ anh không? Còn kêu gọi anh không? Em thực sự từ bỏ anh sao?”

“Anh thật sự, rất nhớ em.”

Điều đau đớn nhất trong cuộc đời bạn là gì?

Có lẽ đối với Mạnh Phù Sinh, khoảnh khắc đau đớn nhất trong cuộc đời anh không phải là lúc bị cha đánh đập, cũng chẳng phải khi bị bạn bè đàm tiếu khinh thường, mà chính là lúc cô gái anh yêu nhất trên đời lại nhẫn tâm nói rằng cô không yêu anh, sau đó bỏ đi không một lời từ biệt.

Sau khi cô biến mất, đã không biết bao nhiêu lần anh đứng trên cây cầu cô hay lui tới, nhìn mặt sông kết băng rồi lại tan, nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn. Anh không ngừng quay đầu lại, khát vọng một ngày nào đó có thể nhìn thấy cô sẽ lại đứng ở cách đó không xa.

Nhưng rồi càng trông chờ anh lại càng thêm thất vọng, thời gian cứ lặng lẽ trôi, nhưng cô chưa bao giờ quay lại nơi này thêm một lần nào nữa.

Có người đã từng hỏi anh rằng tại sao lại yêu Diêu Đinh đến vậy? Là do ngoại hình cô quá đỗi xinh đẹp, hay tính cách vô cùng đáng yêu? Song anh biết tất cả đều không phải. Anh yêu cô vì vào lúc anh chật vật nhất cô đã dang tay cứu lấy anh, cô là ánh rạng đông ấm áp soi sáng cuộc đời anh chìm ngập trong bóng đêm u tối.

Đâu phải anh thiếu sự lựa chọn? Đâu phải anh không có người theo? Chỉ là trái tim anh quá nhỏ chỉ chứa nổi một người, mà chấp niệm lại quá lớn chẳng thể nào buông tay.

Song có lẽ trời xanh cũng cảm động trước tình cảm chân thành của anh, nên đã cho anh thêm một cơ hội. Sau bảy năm đợi chờ, Mạnh Phù Sinh đã gặp lại người con gái ngày đêm anh hằng nhớ mong. Chỉ là cô gái này quá khác trong trí tưởng tượng của anh, không hề yêu kiều rạng rỡ đầy sức sống như trước kia, mà lại gầy gò tiều tụy như một cái xác thiếu đi linh hồn.

Cô gái anh từng nâng niu trong tay, không đành lòng để cô ấy chịu một chút tổn thương nào, nâng trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, bây giờ lại ở một siêu thị rách nát vào rạng sáng, trên một mảnh đất hoang mà đến ma cũng không có, tỏ vẻ không sao cả chuyển hàng hóa dưới trời mưa to.

“Diêu Đinh, sao em có thể dám sống như vậy?”

“Em làm sao dám xuất hiện như vậy trước mặt tôi?”

“Em phải sống thật tốt thì tôi mới có lý do tiếp tục hận em, nhưng hôm nay em bảo tôi làm thế nào hận em chật vật như vậy?”

Dù cho cố tỏ ra rằng mình ổn, mình chẳng hề quan tâm đến cô, nhưng làm sao có thể đây khi con tim anh đã khắc sâu hình bóng ấy? Đã nhiều lần không kìm lòng được quan tâm lo lắng, để rồi không kiềm chế được sai người điều tra tình trạng của cô, hay phóng xe đến cửa hàng cô làm.

Anh đã từng nói rằng: “Cuộc sống từ trước đến nay không bao giờ có cơ hội bắt đầu lại từ đầu một lần nữa”, nhưng với Diêu Đinh lại là ngoại lệ. Anh có thể bắt đầu lại trăm ngàn lần với cô.

“Cả đời này chúng ta đều sẽ mãi mãi dây dưa với nhau giống như thế này, trốn không thoát đâu.”

Thế nhưng, còn Diêu Đinh thì sao?

Từ ngày gặp lại Mạnh Phù Sinh, cuộc sống vốn tẻ nhạt của cô như bị xáo trộn, thân thể đã mất cảm xúc từ lâu dường như đang dần tìm lại được cảm giác. Dù tình yêu trong tim chẳng hề vơi nhưng vết thương lòng vẫn còn đó, thân phận của cả hai cũng đã khác xưa rất nhiều, liệu rằng có thể trở lại được như trước đây hay không?

Cô đã từng cố gắng từ chối, đẩy anh ra xa mình không chỉ một lần, nhưng cho đến cái ngày mọi chuyện khó khăn đau đớn đều ập đến bên cô, cô mới biết mình cần anh đến nhường nào.

Không cần biết xuất phát từ mục đích gì, không cần biết tương lai phía trước ra sao, từ nay trở đi cô sẽ quay trở về bên anh, sống cuộc sống thật sự bấy lâu nay cô đã bỏ lỡ, mỗi ngày làm những chuyện mình thích nhất, nuôi cho mình thêm hoài bão và hy vọng.

Bọn họ, thật sự đã xa nhau quá lâu rồi.

“Sao anh không bao giờ hỏi em tại sao lúc ấy lại bỏ đi?”

“Không quan trọng, những thứ đó đều không quan trọng, quan trọng là em đã quay về.”

Quá khứ đã qua rồi, hãy để cho nó qua đi. Chỉ cần hiện tại ta lại có nhau, thế là quá đủ.

Cuộc đời này chẳng cần gì, chỉ cần cùng em nắm tay, cùng em già đi.

“Nóng bỏng” không phải là một bộ truyện hường phấn, mà có đôi chút u ám và hiện thực. Truyện đan xen giữa quá khứ và hiện tại, qua đó lớp màn bí mật từ từ được hé mở, những hiểu lầm trước kia dần sẽ được phơi bày.

Mạnh Phù Sinh là một nam chính vô cùng thâm tình. Anh yêu Diêu Đinh bằng cả sinh mạng, không tiếc mình hy sinh tất cả vì cô. Tình yêu của nữ chính Diêu Đinh cũng không kém cạnh, và lý do tại sao cô lại rời xa nam chính sẽ được tiết lộ trong truyện nhé ;)

Tình yêu của họ không nồng nàn rực lửa nhưng vô cùng sâu sắc. Hai con người có tuổi thơ không mấy êm đẹp gặp gỡ, phải lòng nhau, cứu rỗi lẫn nhau, và chính tình yêu ấy cũng tạo động lực cho họ thêm yêu cuộc sống. Truyện cũng có cả nam phụ lẫn nữ phụ trà xanh, nhưng tình yêu của hai người quá lớn nên chẳng ai có thể lay chuyển được họ.

Và cái kết của câu chuyện này, chính là hai người cùng nhau nắm tay đi đến cuối cuộc đời. Họ đã từng bỏ lỡ, cũng từng lạc mất nhau, nhưng tình yêu đậm sâu cả hai dành cho nhau đã giúp họ chiến thắng được tất cả…

“Vào mười năm trước khi hoa sơn trà nở chúng ta bắt đầu yêu nhau,

Vào mười năm sau khi hoa sơn trà nở, chúng ta vẫn còn yêu.

Mãi mãi không ngừng.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Kiera

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN