logo
REVIEW>> NÓI KHÔNG GIỮ LỜI
noi-khong-giu-loi
Tìm truyện
Donate

NÓI KHÔNG GIỮ LỜI

Tác giả:

Nhĩ Thất

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 35

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 271

Tận nhiều năm về sau, Khương Niệm vẫn nhớ như in ký ức về ngày đầu tiên cô gặp gỡ Chu Miên. Ngày đó gia đình cô vừa dọn tới khu nhà mới, cô bé Khương Niệm lí lắc mang quà đi chào hỏi hàng xóm, nếu bà cụ nhà đối diện hiền từ cười ngọt ngào làm Khương Niệm vui vẻ không thôi, thì anh chàng ở ngôi nhà bên góc kia mới đáng sợ làm sao.

Bước chân rụt rè tới ngôi nhà ấy, vô tình ghé mắt trông thấy một người đàn ông người đầy mùi rượu, nhớp nháp dơ bẩn, người đàn ông ấy gây ấn tượng mạnh khiến bé Khương Niệm hốt hoảng, cho tới khi có một chàng thiếu niên xuất hiện.

Chàng thiếu niên dáng người cao ngất, làn da tái nhợt càng nhấn mạnh nét lạnh lùng trên gương mặt, sự yên lặng của anh khiến Khương Niệm tăng gấp đôi sự hoảng sợ, để rồi cô phải hét lên khi tưởng anh là người xấu muốn bắt cóc mình. Khương Niệm tái xanh mặt mày nhớ mãi ánh mắt ghét bỏ, gương mặt như khắc to hàng chữ “Hãy tránh xa tôi” của Chu Miên.

Ngỡ đâu chẳng qua cả hai chỉ là những người hàng xóm nửa xa lạ nửa thân quen với nhau, thì giờ đây, Khương Niệm càng há hốc mồm hơn khi nhận ra gương mặt của Chu Miên xuất hiện trong lớp học mới của mình.

Chưa đánh nhau chưa làm bạn, không ghét nhau sẽ không hiểu về nhau, Khương Niệm đã kết thân với Chu Miên bằng cách như vậy. Một Chu Miên đẹp trai, cao ráo, học hành top đầu toàn trường, chưa từng vừa ý cô nàng nào, ấy vậy mà như một trò đùa, ngày một ngày hai tiếp xúc, Chu Miên lạnh lùng đã lâu không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là Chu Miên miệng vẫn ưa nói lời cứng cỏi khó nghe, nhưng hành động thì vô cùng ngọt ngào, mà sự ngọt ngào đó, anh chỉ dành riêng cho mỗi một Khương Niệm.

Điều hạnh phúc trong đời người là gì? Phải chăng là một gia đình hạnh phúc, có ba có mẹ, có được thứ tình yêu của đời mình? Dường như ông trời luôn ganh tị với Chu Miên, khi đưa anh đến thế gian tươi đẹp nhưng lại không ban cho anh gia đình toàn vẹn, Chu Miện sáu tuổi chứng kiến cảnh ba đánh mẹ, ba phá nát gia đình, ba không chỉ cướp mất mẹ mà cướp cả tuổi thơ chắp vá của Chu Miên.

Từ bé đã hứng chịu nỗi đau mất mẹ, Chu Miên sống bằng tình thương của họ hàng, dựa vào sự kiên cường của bản thân, là một người mạnh mẽ vượt qua căn bệnh tim quái ác, đã bao lần lăm le đánh gục ý chí của anh.

“Thật ra đôi mắt Chu Miên cực kỳ đẹp, mắt anh là mắt hai mí, đuôi mắt rũ xuống tự nhiên, con ngươi đen nhánh hệt như hồ nước, khi nhìn người khác bề ngoài trông có vẻ thờ ơ, nhưng ở cùng anh thời gian lâu rồi sẽ nhận ra, ánh mắt anh nhìn người đối diện vĩnh viễn là sự dịu dàng.”

Khương Niệm xuất hiện, hệt như ánh sáng mặt trời buổi ban mai, tuy mỏng manh nhưng ấm áp, chứa đựng nguồn sức mạnh dồi dào, tia sáng ấy chiếu sáng mảng trời âm u vốn kín kẽ các lối trong tâm hồn Chu Miên, ánh sáng ấy dẫn đưa Chu Miên đi về vùng trời rạng rỡ với tương lai hứa hẹn. Hai người bọn họ, ở bên nhau đưa ra lời hứa hẹn, rằng vào sinh nhật cô, anh sẽ dẫn cô đi ngắm biển, cùng nắm tay cô đến cánh cửa đại học, cùng cô thổi nến vào mỗi dịp sinh nhật.

“Cậu tin Phật à?”

“Tin Phật sẽ phù hộ cho tôi ư?”

Khương Niệm cười khẽ, “Tin.”

Tôi tin Phật.

Tin Phật sẽ phù hộ cho cậu.

Chu Miên cười.

“Còn cậu thì sao?”

“Sao chứ?”

Khương Niệm bước một bước tới trước mặt anh, “Cậu có tin không?”

“Tôi tin chứ, xưa nay tôi vẫn tin…”

“Cậu nói dối.”

Chu Miên dừng lại

Anh không tin, nhưng hiện tại anh tin, anh cầu Phật phù hộ, phù hộ cho anh có thể sống, anh không muốn c hết sớm như vậy, anh muốn được ôm người đứng trước mặt…”

*

Trước hết mình phải nói rõ, truyện này là BE, mình bị tag truyện lừa, nửa đêm đọc truyện, rõ ràng là câu chuyện tình yêu gà bông học đường, đáng yêu nghịch ngợm và trong sáng là thế, vậy mà đúng thật là một cú shock, nam chính ra đi vào những chương gần cuối một cách vô cùng đột ngột và không thể nào đỡ nổi với tác giả.

Bạn có thể hiểu, mình ở một tâm thế đọc truyện có chút tình cảm đau khổ gì đó, nhưng sau đắng cay sẽ là sự ngọt ngào, nhưng không, truyện này làm mình quá bất ngờ, nam nữ chính đang ở giai đoạn hạnh phúc, tương lai rộng mở thì một người rời bỏ một người, cái cảm giác hụt hẫng và khó tin của Khương Niệm khi hay tin Chu Miên không còn trên cõi đời được miêu tả khá chân thật, ngắn thôi nhưng đủ để mình cảm nhận được sự đau đớn của cô.

Nếu bạn đang quá ngán với các truyện ngọt ngào và cần một chút đau khổ kiểu trải qua ngày mưa yêu thêm những ngày nắng, mời bạn đến với “Nói không giữ lời”, vừa đọc vừa nghe “Dạ Khúc” của Châu Kiệt Luân và “Nụ hôn biệt ly” của Trương Học Hữu, đảm bảo cảm giác bạn đón nhận truyện sẽ vô cùng sâu sắc.

“Vì em đàn lên dạ khúc của Chopin

Tôi kỉ niệm một tình yêu đã c hết

Giống như âm thanh của gió đêm

Tiếng con tim nghe rạn vỡ thật hay

Ngón tay nhẹ lướt trên phím đàn

Tôi cẩn thận trao em những nhớ nhung

Nơi chôn cất em có tên gọi là U Minh…” (*)

____

(*): Trích lời dịch lời bài Dạ Khúc do Châu Kiệt Luân thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN