logo
REVIEW>> NỢ EM NỤ HÔN CHÚC NGỦ NGON
no-em-nu-hon-chuc-ngu-ngon
Tìm truyện
Donate

NỢ EM NỤ HÔN CHÚC NGỦ NGON

Tác giả:

Ôn Sơ Lễ

Designer:

AI_Tùng Lam

Độ dài: 68

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2423

Nguyễn Ngôn Ninh đang là sinh viên năm thứ năm khoa lâm sàng của Đại Học Y Nam Thành. Theo kế hoạch giảng dạy của trường, tất cả các sinh viên y khoa cần đến bệnh viện để thực tập vào năm thứ năm. Nguyễn Ngôn Ninh lựa chọn thực tập tại bệnh viện A thuộc thành phố Hải Thành - một trong những bệnh viện đa khoa lớn nhất khu vực duyên hải phía Nam.

Ngày đầu tiên tới viện thực tập, Nguyễn Ngôn Ninh không ngờ mình sẽ nhận được bất ngờ lớn như vậy, Giang Hàn - người chồng trên danh nghĩa của cô thế mà lại về nước, không những vậy anh còn trở thành giáo sư hướng dẫn riêng của cô.

Cô đã vô số lần nghĩ đến cảnh gặp lại anh nhưng không nghĩ đến bản thân có thể gặp anh sớm như vậy.

Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn đến cục dân chính vào đầu năm. Khi ấy thời tiết Hải Thành vẫn còn những đợt rét thấu xương.

Lúc hai người họ cùng nhau bước ra khỏi cửa, không giống những cặp đôi hạnh phúc vui vẻ cười đùa khác, hai người như hai kẻ qua đường xa lạ không quen biết.

Bởi vì bọn họ bị ép cưới.

***

Lần đầu tiên Nguyễn Ngôn Ninh gặp Giang Hàn khi đấy cô mới tròn năm tuổi, vừa trải qua nỗi đau mất cha mẹ, trở nên vô cùng trầm lặng. Giang Hàn theo mẹ đến đây làm từ thiện, không kìm được mà bắt chuyện với cô.

Lần thứ hai gặp mặt, là lúc Nguyễn Ngôn Ninh được mười ba tuổi, bà ngoại cô qua đời. Sau khi bà ngoại mất Nguyễn Ngôn Ninh nhận được sự giúp đỡ của mẹ Giang mà tiến vào nhà họ Giang ở. Từ đó cô nhận được hết thảy yêu thương, nhưng cũng nhen nhóm lên trong tim một thứ tình cảm thầm kín với Giang Hàn - cậu hai nhà họ Giang.

Giang Hàn từ nhỏ đã vô cùng xuất sắc. Năm mười bảy tuổi, anh xuất ngoại sang Mỹ học tập, chương trình học bên đó dày đặc, khiến anh ít có thời gian trở về nước. Những ngày ngắn ngủi ấy là khoảng thời gian Nguyễn Ngôn Ninh thích nhất.

Nhưng từ sau buổi tiệc trưởng thành, cô có nụ hôn chuếnh choáng say với anh. Sau đó Giang Hàn chưa từng trở về thậm chí cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho cô.

Thế rồi ông nội Giang lấy nụ hôn kia làm lý do muốn Giang Hàn chịu trách nhiệm với Nguyễn Ngôn Ninh. Ông nói nếu anh không chịu trách nhiệm thì đừng hòng trở về Mỹ cho nên cô chủ động đưa ra đề nghị cùng anh kết hôn che mắt ông nội.

Tất nhiên, không ai biết rằng cô đang che dấu tâm tư thầm kín khác.

Sau khi đăng ký kết hôn, ngày thứ hai Giang Hàn lập tức quay trở về Mỹ. Hơn nửa năm nay giữa anh và cô chưa từng có một cuộc điện thoại hay bất kỳ tin nhắn nào.

Nguyễn Ngôn Ninh luôn cảm thấy nếu một trong hai không ai chủ động nói ra hai từ ly hôn thì Giang Hàn sẽ không về nước, hai người vĩnh viễn không có giao điểm nào.

Chẳng ngờ Giang Hàn đột ngột trở về nước, hơn nữa còn là bác sĩ chính của bệnh viện A.

***

Người ta nói đúng, trong cuộc u mê, ngoài cuộc tỉnh táo. Thực ra yêu cầu của ông nội Giang không có gì là vô lý cả, bởi vì từ lâu ông đã nhìn thấu trong lòng hai đứa trẻ này có nhau nhưng lại chậm chạp không chịu thổ lộ. Thôi thì ông đành phải làm người xấu, buộc chặt hai người họ vào với nhau.

Giang Hàn trở về nước, giữa hai người bắt đầu có vô số giao điểm.

Cuối cùng Nguyễn Ngôn Ninh cũng nhận ra trong lòng Giang Hàn có cô, còn Giang Hàn lúc này mới biết, hóa ra người trong lòng Nguyễn Ngôn Ninh từ trước đến nay luôn là anh.

“Không đợi Nguyễn Ngôn Ninh trả lời, Giang Hàn đã tiếp tục nói, “Vào lúc ấy anh phát hiện em coi anh là người khác, anh nghĩ rằng đó là một chàng trai bằng tuổi em bởi vậy mà anh mới giữ khoảng cách với em trong khoảng thời gian dài.”

Nguyễn Ngôn Ninh nắm lấy vai Giang Hàn, sợ làm anh đau không dám dùng sức.

“Em còn tưởng anh không về nước, không liên lạc vì ghét nụ hôn vụng trộm ấy, ghét cả con người em.”

Nghĩ tới đây cô thật sự muốn khóc.

Đây là kiểu hiểu lầm gì vậy?

Cô lại cử động muốn thoát khỏi Giang Hàn, Giang Hàn tưởng cô tức giận, chân tay luống cuống.

“Nhất Nhất, anh…”

Hốc mắt Nguyễn Ngôn Ninh ửng hồng, “Em muốn lấy một thứ, anh thả em ra đã.”

….

Tuy chữ đã bị nhòe nhưng vẫn nhìn ra là chữ của Nguyễn Ngôn Ninh, cô viết nhật ký ngày 16 tháng 7 năm 2015. Đó là ngày gia đình tổ chức lễ trưởng thành cho Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Nam sau khi hai đứa hoàn thành kỳ thi đại học.

Anh đọc đến đoạn cuối.

Cô viết: Hôm nay tôi uống chút rượu giả bộ say để hôn anh ấy nhưng sợ anh ấy chán ghét nên chỉ có thể nói đảo ngược lại cấu trúc câu. Anh ấy sẽ không biết tôi muốn nói rằng, “Em thích anh, em nhớ anh.”

Câu nói đảo cấu trúc của cô là: Em nhớ anh — Lí hướng ác.”

Thế nhưng Giang Hàn nghe Nguyễn Ngôn Ninh nói “Lí hướng ác” lại tưởng rằng đây là tên ai đó.

Hóa ra chỉ vì một chút hiểu lầm, mà họ đã suýt bỏ lỡ nhau, may thay tất cả vẫn chưa muộn.

Dưới ngòi bút của Ôn Sơ Lễ các nhân vật hiện lên đầy màu sắc. Văn phong của tác giả rất mượt mà, trau chuốt. Tuy đây không phải là một câu chuyện có nội dung mới lạ, nhưng được tác giả tỉ mỉ xử lý tạo nên một màu sắc rất riêng. Văn phong truyện mạch lạc, rõ ràng, edit mượt mà, dễ hiểu. Nói chung đây là một câu chuyện rất đáng đọc nha mọi người.

“Giang Hàn ngẩng đầu nhìn người con gái mình đã thích nhiều năm, giọng nói lưu luyến: “Chiếc nhẫn này là do anh chuẩn bị trước khi lấy giấy chứng nhận. Anh tự tay thiết kế cho người con gái mình thích nhiều năm. Xin lỗi, anh không thể tặng em trước khi kết hôn.”

Nguyễn Ngôn Ninh vừa lắc đầu vừa khóc.

“Vậy xin hỏi cô Nguyễn Ngôn Ninh, cô có thể cho tôi một cơ hội khác để cùng cô trải qua phần đời còn lại được không?”

Nguyễn Ngôn Ninh đưa tay lên lau nước mắt, cố gắng hết sức để nhìn thấy khuôn mặt của Giang Hàn.

Cô đưa tay cho Giang Hàn, đáp lại anh từng chữ từng chữ, “Em muốn cả đời này ở bên anh, muốn cùng anh trải qua cảm giác yêu đương, muốn cùng anh ngắm sao trời. Giáo sư Giang, về sau xin được chỉ giáo nhiều hơn.””

“Tôi đã nghĩ kiếp này mình không được số phận ưu ái, cũng từng nghĩ cả đời này thế giới của mình sẽ tăm tối.

Tôi thậm chí đã chuẩn bị tinh thần sẽ rơi vào vũng lầy cả đời.

Nhưng đây là trước khi tôi gặp anh.

Anh đã xuất hiện trong thế giới của tôi với những vì sao trên bầu trời, đánh thức tôi khỏi bóng tối sâu thẳm, đặt tôi vào nơi đáy tim, cho tôi tất cả sự dịu dàng và bao dung.

Đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng mình đã luôn được số phận ưu ái.”

_____

“ “: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Gác Xép Của Mộc

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN