logo
REVIEW>> NHƯ Ý XUÂN
nhu-y-xuan
Tìm truyện
Donate

NHƯ Ý XUÂN

Tác giả:

Chanh Dữ Bạch

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 98

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 731

Năm Chung Dục đế lên ngôi, các thế lực cựu thần trong triều lần lượt bị quét sạch. Hộ Kinh tư ra tay mạnh mẽ dứt khoát, kéo đổ không ít các thế lực lớn tại kinh thành. Mà vị Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư, Tầm Lại, là cây đao sắc bén nhất, lợi hại nhất trong tay hoàng đế.

Xuất thân hàn môn, đỗ Trạng Nguyên lang từ khi còn là một thiếu niên, sau được biết đến với biệt danh “Ngọc diện Tu La”. Vì cho dù có điển trai tuấn tú đến đâu, thì vị Tầm Lại này gieo rắc không biết bao nhiêu nỗi sợ cho đủ loại tầng lớp, từ kinh thành đến tận biên cương, sau đó lan qua cả nước láng giềng. Dân chúng sợ hãi, các quý tộc vừa khinh thường chửi mắng hắn không bằng con chó, vừa âm thầm lo lắng cây đao đó của thánh thượng sẽ c hém xuống đầu mình.

Thế nhưng, một Tầm Lại danh tiếng xấu xa người nghe người sợ đó, đối với một người, lại là cành cây cứu mạng duy nhất.

Thịnh Lăng Hầu phủ, một trong tứ Hầu phủ lớn nhất lúc bấy giờ, có một vị đích trưởng nữ vô cùng xinh đẹp, chỉ tiếc nàng mồ côi mẫu thân, bệnh tật quấn thân từ khi còn nhỏ. Nghe nói nàng còn có hôn ước với thế tử Thừa Ân hầu, nhưng ai lại muốn con trai cưới một nữ tử sắp bệnh c hết về chứ?

Mà Thịnh Lộ Yên – chính là vị đích trưởng nữ đó – không quan tâm. Nàng chỉ có hai nguyện vọng lớn, đó là tìm ra chân tướng cái c hết của mẫu thân, và giữ lại cho mình một cái mạng.

Mang danh nghĩa đích trưởng nữ, lại là cháu ngoại của Trấn Quốc tướng quân, tuổi thơ của Thịnh Lộ Yên kỳ thực không được hào nhoáng như bên ngoài người ta vẫn hay kể.

Kế mẫu Liễu thị ngoài thì ân cần thăm hỏi, sau lưng ra tay đầu đ ộc nàng khiến nàng hai lần suýt c hết. Phụ thân sủng ái Liễu thị, không mấy ưa thích nàng, nàng có mách tội kế mẫu thì lão cũng không tin, còn phạt nàng thật nặng. Riêng kế muội ngu ngốc, ngày ngày hống hách kiêu ngạo chế giễu mỉa mai nàng, Thịnh Lộ Yên còn có chút năng lực để phản kháng lại.

“Chó ngoan không cản đường, ngươi mau tránh ra cho bản tiểu thư!”

Thịnh Lộ Yên lạnh nhạt khinh thường nàng ta, sau đó rút khăn tay chấm khóe mắt, hai hàng lệ trong suốt chảy ra từ bao giờ, “Muội muội, tỷ muội chúng ta vốn thân thiết như thế, sao muội lại mắng tỷ là chó?”

Sau đó vị kế muội này bị nhốt trong từ đường ba ngày.

Đối phó được với một tiểu cô nương, không có nghĩa nàng có năng lực bảo vệ chính mình trong cái vòng luẩn quẩn này. Liễu thị mong nàng c hết, em trai bà ta có ý đồ bất chính với nàng, phụ thân không quan tâm. Nếu như không tự cứu lấy mình, thì ai sẽ đến vì nàng đây?

Thịnh Lăng hầu quyền cao chức trọng, danh môn sừng sững đã mấy trăm năm ở kinh thành, dù là Hộ bộ hay Ngự Sử Đài đều phải e ngại. Chỉ có Tầm Lại thân cô thế cô, dựa vào sự sủng ái của hoàng đế mà hành xử quyết tuyệt. Người mà nàng nhờ cậy được, chỉ có hắn mà thôi.

Giữa lúc cuộc chiến giữa cựu thần và tân thần diễn ra sôi nổi, Chung Dục đế hạ thánh chỉ ban hôn cho Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư và đích trưởng nữ Thịnh Lăng hầu. Ngoài mặt là để ban thưởng cho Tầm Lại, thực chất là muốn cân bằng thế cục, trấn an và kìm chế cả hai bên phe phái. Những người bên ngoài lại không hiểu được như vậy, họ chỉ biết rằng, lần này Thịnh Lộ Yên đích thực là xui xẻo tận mạng rồi. Phủ Thừa Ân hầu thì không được gả vào, lại còn bị tứ hôn cho một kẻ nghèo mạt rệp như vậy nữa chứ.

Thịnh Lộ Yên bình tĩnh tiếp chỉ. Nếu như không thoát khỏi được Liễu thị, thì gả cho ai cũng như vậy mà thôi.

***

Kỳ thực, Thịnh Lộ Yên đã mang một tâm thế thấp thỏm mà gả vào Tầm phủ. Lần đầu tiên lấy chồng, đối phương còn là Tu La sống người nghe người sợ, sao mà không run rẩy cho được? Nàng hạ quyết tâm ít nhất hai người phải tương kính như tân, xem nhau như khách mà tôn trọng. Qua mấy tháng nữa, nếu Tầm Lại nạp thiếp, nàng hoàn toàn không có ý kiến.

Còn nhớ lúc gặp nhau lần đầu ở trà lâu, hắn vừa nhìn nàng một cái, toàn thân không khống chế được mà run rẩy sợ hãi, phải dùng hết nội lực để giữ khuôn mặt bình tĩnh.

Nửa năm sau khi thành thân:

“Chàng mau xin lỗi ta, nhanh lên”

“Xin lỗi nàng, vi phu sai rồi.”

“Chàng nói vậy không có vấn đề gì cả, chẳng qua ta không thích nghe mấy lời đó. Không có lần sau đâu, nghe chưa?”

“Đã rõ rồi, thưa phu nhân.”

Thịnh Lộ Yên vô cùng hài lòng đi ngủ, lại vô cùng tự nhiên gác chân của mình lên người Tầm Lại. Hắn cũng rất phối hợp mà ôm nàng, để hương thơm cùng hơi thở vây quanh, hòa hợp vào nhau. Tựa như một đôi phu thê bình thường, không có oán hận, không có khúc mắc ân oán thế gia xen ở giữa.

Nếu như nói rằng, tuổi thơ của Thịnh Lộ Yên đầy bất hạnh đau thương, thì chút may mắn ít ỏi còn lại đó của nàng đã gom góp để được gả cho Tầm Lại. Hắn đúng là một tên mặt lạnh đầu đất, chỉ biết cắm đầu làm việc, chẳng để tâm đến chuyện nhà chuyện cửa. Cũng vì vậy, tâm ý, tinh lực, chân tình của hắn đều chỉ có thể dành cho mỗi phu nhân, không thể thêm bớt san sẻ cho bất cứ một ai.

Cảm giác được phụ thuộc vào một người thật sự không tồi, cảm giác đợi một người cùng về nhà, có một người cầm ô che chở cho mình cũng không tồi chút nào. Tình yêu của người khác kinh thiên động địa, tình yêu của chúng ta trầm lắng dịu êm, cùng nắm tay nhau đi qua xuân hạ thu đông, đi qua năm tháng miệt mài, đã là mảnh chân tình lớn nhất rồi.

Lúc trước, phiền não của Thịnh Lộ Yên là đối phó với Liễu thị và giữ mạng, thì lúc này, thứ duy nhất làm nàng đau đầu là những quý phu nhân đến nhờ vả nàng đánh tiếng với Tầm Lại.

Cô mẫu lúc trước nghe tin nàng gả cho Tầm Lại, hôn lễ cũng không thèm đi, gặp Thịnh Lộ Yên liền buông lời châm chọc, “Thật tiếc cho bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Yên nhi, số của cháu cũng thật đen đủi quá rồi.”

Sau khi có việc cần nhờ thì, “Cháu rể anh khí tiêu sái, thông minh tài hoa, là sủng thần của hoàng thượng, quả thực là nhân tài trăm năm hiếm gặp. Yên nhi, cháu thật là có phúc khí, là may mắn của cả hầu phủ chúng ta.”

Thịnh Lộ Yên nghe mà muốn huệ ra chỗ cơm sáng, sau khi về nhà liền bực tức.

“Thấy không, tất cả đều là tại chàng, tại chàng hết. Tại chàng mà suốt yến tiệc ta không lúc nào là không bị các phu nhân vây quanh.”, làm mình làm mẩy là một trong những công việc hằng ngày không thể thiếu của phu nhân.

“Chí ít bây giờ người khác phải nhìn sắc mặt của nàng mà sống.”, Tầm Lại từ tốn đáp, “Cũng có thể là do phu nhân quá xinh đẹp nữa, nên ai cũng muốn đến gần nàng.”

“Hì hì, thật sao? Đúng là như vậy.”

Tối hôm đó Thịnh Lộ Yên ngủ rất ngon. Cuộc sống hôn nhân kỳ thực rất đơn giản.

***

Còn đối với Tầm Lại, việc Thịnh đại tiểu thư gả cho hắn, là việc cả nửa đời trước hắn chưa từng dám nghĩ đến.

Hắn xuất thân nhà nghèo, phải vừa đọc sách vừa làm việc để kiếm tiền đến kinh thành thi cử. Sau khi đã được hoàng đế trọng dụng, hắn cũng chưa từng nghĩ bản thân cao quý hơn được bao nhiêu. Phủ đệ, điền trang, cửa hàng, vật quý được ban thưởng chồng chất, bản thân lại chỉ màn thầu và rau dưa qua ngày.

Vì thế, nếu như không có đạo chiếu chỉ kia, cả đời này hắn và Thịnh Lộ Yên cũng chẳng thể có nổi loại liên quan nào.

Lần đầu gặp nàng, một đôi mắt hạnh trong veo như ẩn như hiện sau lớp màn sa trắng, thoang thoảng hương xuân đầu mùa, một bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn, viết ra những con chữ thanh thục dịu dàng, chỉ nhìn một lần liền nhớ mãi không quên.

Nàng trong hỉ phục đỏ cười xán lạn rực rỡ, dường như mọi ánh sáng từ thiên hà đổ xuống cũng phải lu mờ trước nàng, tựa như thiên tiên hạ phàm, khiến hắn chợt cảm thấy, bản thân thật là thấp kém. Sao có thể trở thành phu quân, trở thành người mà nàng muốn dựa vào chứ?

Tầm Lại vốn là Chỉ huy sứ, năng lực thẩm vấn p hạm n hân đứng đầu, chỉ với một ánh nhìn đã thấu suốt cả bản chất con người. Nhưng Thịnh Lộ Yên luôn là một ngoại lệ, những vấn đề về nàng đều nan giải như nhau. Nàng gả cho hắn là có tâm tư, có mưu tính cá nhân riêng. Nàng chấp nhận việc ăn thức ăn đạm bạc, cam tâm tình nguyện theo hắn đến đất Bắc xa xôi, đều có lý do riêng của nàng.

Tầm Lại công tư phân minh, tự nhận trước nay luôn thỏa đáng trong công việc, trong phép tắc bề trên cũng như quản giáo kẻ dưới. Đối với danh gia vọng tộc ngàn năm, hắn vẫn có thể lạnh nhạt ra lệnh lục soát bắt người. Còn đối với phu nhân nhà mình, chỉ cần hôm nay nàng hơi nhăn mày chán chường, hắn liền cảm thấy bản thân mình mắc phải sai lầm thật lớn.

Công danh lợi lộc tựa thoáng mây bay, mộng Nam Kha chẳng qua cũng chỉ như thế. Tầm phủ sau khi có nàng, trở thành chốn về bình yên nhất của hắn, là nơi hắn lưu luyến nhung nhớ, là nơi trái tim sắt đá của Tầm đại nhân luôn hướng về.

Tháng ba đến, xuân cũng đương độ rực rỡ, mảnh chân tình chắp nhặt cuối cùng cũng được trao đi. Nàng là dịu dàng duy nhất, đưa tay xoa dịu hàng lông mày chau lại của hắn. Nàng là ấm áp, là dịu êm, dùng nửa đời còn lại để nói rằng, gả cho chàng là phúc phận ba kiếp của ta.

Trước kia, Tầm Lại từng nghĩ cứ sống một mình qua ngày, nếu có thể sống đến ngày cáo lão hồi hương thì đương nhiên rất tốt. Hiện tại, mỗi lúc trở về khi đã rất muộn, trông thấy ánh đèn mờ nhạt ở cửa sổ phía Đông, hắn liền biết nàng lại thức để đợi hắn.

Nếu như có thể ở bên nàng đến tận cuối cuộc đời, vì nàng mà ướt đẫm một bên vai áo, cùng nàng đi hết tháng dài năm rộng kia, thì thật là tốt.

***

Hộ Kinh tư là nơi đảm đương trách nhiệm điều tra các vụ án đặc biệt nghiêm trọng, chuyện từ chục năm trước cũng có thể bị đào ra không sót một mống. Sau khi Chỉ huy sứ đại nhân thành thân, Hộ Kinh tư liền biến thành cơ quan điều tra lý lịch các công tử để tiến hành mai mối.

Tầm Lại đứng đầu Hộ Kinh tư, là tấm gương sáng cho sự chăm chỉ cần mẫn, có lúc ở lại suốt đêm, chợp mắt một lúc rồi tiếp tục làm việc. Sau khi thành thân, Tầm đại nhân hay có dấu hiệu tan ca sớm, mỗi ngày đều đi làm muộn, trong lúc làm việc thì hay ngơ ngẩn, nhiều lúc còn tự cười một mình nữa.

Ngoài ra, Tầm Lại còn là người lạnh lùng cứng ngắc, nghiêm túc lại hơi bảo thủ. Hắn đội công việc lên đầu, vừa xong vụ này liền tiếp nhận vụ khác, liên tục không biết mệt. Sau khi thành thân, Tầm đại nhân có thể chạy về nhà giữa trưa, cưỡi ngựa mua bánh mua trái mua y phục, hầu phu nhân đi ăn sáng hay dạo phố, vô cùng rảnh rỗi. Bỗng chốc, vị sát thần trong lời đồn hóa thành một người sợ vợ.

Các Hộ Kinh vệ: Đại nhân, chúng tôi cũng muốn cưới vợ.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nàng fish

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN