logo
REVIEW>> NHƯ LỬA
nhu-l-a
Tìm truyện
Donate

NHƯ LỬA

Tác giả:

Giảo Xuân Bính

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 32

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 629

Năm đầu tiên gặp gỡ.

Lần đầu gặp nhau, cô câu nệ nói: “Xin chào, Triệu tiên sinh, tôi là giáo viên bổ túc toán học của em trai anh.”

Tháng thứ hai, cô sửa miệng, gọi anh là anh Triệu.

Triệu tiên sinh, anh Triệu, mấy cách xưng hô này anh đều không thích. Từ lần đầu chạm mặt, trái tim cứng đầu nơi lồng ngực đã đập liên hồi, từ phút giây ấy, Triệu Đông Duyên đã biết, anh thích cô rồi. Anh thích cô, muốn cô gọi tên anh, triền miên lưu luyến, tựa như những người thân mật nhất.

Tháng thứ ba, rốt cuộc Ôn Vân cũng chịu kêu tên anh. Đó là lần đầu tiên anh thổ lộ với cô, nhận lại không phải là ngọt ngào cùng xấu hổ, mà là sự kinh sợ, cự tuyệt cùng với một chút ghét bỏ.

Tháng thứ tư, Ôn Vân từ chức gia sư, trốn anh.

Tháng thứ năm, Ôn Vân vẫn trốn anh.

Tháng thứ sáu, thứ bảy, thứ tám… Thời gian từ tháng biến thành năm.

Lần thứ hai cô gọi đầy đủ tên anh là khi cô hỏi anh có muốn trở thành bạn trai của cô không? Tất nhiên là muốn. Từ lần đầu gặp gỡ, Triệu Đông Duyên đã thích Ôn Vân, muốn ở bên cạnh cô, làm bạn trai của cô. Sau đó, cô gái nhỏ nhón chân, ôm lấy cổ anh, đóng dấu. Đây là lần đầu tiên Triệu Đông Duyên bị một cô gái hôn, ngọt tận xương tủy, mồ hôi ướt đẫm sau lưng, tình yêu tựa như ngọn lửa bùng cháy trong lòng.

Rất nhiều năm sau, Triệu Đông Duyên vẫn luôn hối hận lúc đó tại sao không ngoan ngoãn tận hưởng khoảnh khắc đó, tại sao lại theo ánh mắt cô nhìn lại, để bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông khác.

Không cam lòng, cầu mà không được, hòa với xót xa và tức giận. Hệt như anh lúc bị Ôn Vân cự tuyệt.

Anh hối hận vì đã quay đầu lại, để rồi biết được sự thật bản thân chỉ là một thế thân, một cái lốp xe dự phòng, một công cụ trả thù tình yêu của cô.

Một cái hôn lướt qua, Ôn Vân lùi bước. Nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng của bọn họ, anh không muốn lại chẳng thể làm gì khác ngoài việc kéo cô lại, làm sâu thêm nụ hôn này, coi như phí cô lừa gạt trái tim mình.

Năm năm. Hàng chục ngàn ngày đêm nhưng anh vẫn còn nhớ rõ đôi môi cô rất mềm, rất ấm, đẹp tựa như giấy gói kẹo lóng lánh. Thế nhưng sau khi mở ra, mới phát hiện bên trong không phải là ngọt ngào mà là than đỏ nóng rực, bỏng rát trái tim.

Triệu Đông Duyên đã từng ở tháng năm trằn trọc, nghĩ về lúc bọn họ gặp lại nhau. Có lẽ là không bao giờ, cũng có thể là ở đâu đó trên thế giới này lướt qua nhau, ngay cả một câu “đã lâu không gặp” cũng chẳng kịp thốt ra. Nhưng trong những giấc mộng hoang đường ấy, Triệu Đông Duyên chưa bao giờ ngờ được anh sẽ gặp lại cô ở Phúc Thành. Cô vẫn như trước đây, ôn hòa, lễ phép, đối mặt với bất cứ ai đều mang theo nụ cười, kiên nhẫn đáp lời. Chỉ duy có anh, cô lại luôn trốn tránh.

Giây phút gặp lại, anh từng nghĩ muốn trả thù cô, dù sao nơi này cũng là địa bàn của anh, muốn cô chịu chút khổ cực không phải là không thể. Nhưng khi chặn cô ở góc tường, biết được tình yêu mà cô trả giá nhiều năm, không tiếc kéo anh vào làm lốp xe dự phòng cuối cùng không có kết cục tốt, anh lại không thấy hả hê như tưởng tượng. Hóa ra nhiều năm như vậy, vô số đêm dài trằn trọc, tựa như đã hiểu, lại vẫn luôn mắc kẹt, người không thoát ra được không chỉ có mình cô.

Tức giận, oán hận lại vẫn không thể kìm lòng được dõi theo bóng dáng cô. Khi cô gặp nạn, anh theo bản năng chạy lên núi tìm cô. Dù từng bị cô lạnh lùng từ chối, cũng từng bị cô tàn nhẫn lợi dụng. Cuối cùng còn bị cô không chút nương tay cắt đứt quan hệ, mang theo vết thương chậm chạp không thể khép miệng. Nhưng khi thấy cô bị tình yêu của một kẻ khác làm cho thương tích đầy mình, đến mức không còn muốn sống, Triệu Đông Duyên vẫn không đành lòng bỏ mặc cô.

Ôn Vân giống như chú nai con trong rừng rậm một mình chiến đấu với vô vàn bẫy rập. Cô vạch ra mọi giới hạn, đẩy anh ra khỏi khu rừng của cô, còn anh, việc duy nhất có thể làm là dẫn đường cho cô đến trước mặt Bồ Tát, nguyện cầu cô bất luận ở thời điểm nào, sẽ không vì bất kỳ ai mà từ bỏ ý định sống.

Anh không biết, khi anh nói những lời này, trong mắt là bao dung cùng thương tiếc, rơi vào trong mắt cô liền biến thành mặt trời ấm áp. Ôn Vân vì tình yêu cố gắng mười năm, trên con đường ấy trước nay đều là sương mù mờ mịt, tại giây phút được nghe được lời ước nguyện của Triệu Đông Duyên, rốt cuộc cô cũng thấy được một ánh đèn, dẫn lối cho cô đi về phía trước.

Trong hai mươi mấy năm cuộc đời, thời gian hạnh phúc của cô dường như rất ít. Sau khi ba ruột qua đời, mẹ cô mang theo cô gả vào nhà họ Triệu. Đối với mẹ cô, cô chỉ là một minh chứng cho sự thất bại của bà, không phải là một chiến lợi phẩm, cùng lắm chỉ được tính là một công cụ để bà kinh doanh lợi ích cùng phú quý.

Nụ hoa còn chưa kịp trưởng thành, bị thế giới bất công vùi dập, lại được một người đưa tay ra chở che, tưới tắm. Vì thế, cô bé nhát gan lần duy nhất trong đời làm dám ngỗ ngược luân thường đạo lý, phải lòng anh trai kế của mình.

Tam cương ngũ thường, thất tình lục dục, cái gì mới được coi là quy củ? Nếu chọn tình yêu, dù không có quan hệ huyết thống, vẫn vi phạm luân thường đạo lý. Làm trái quy tắc, vượt mọi chông gai, gian nan từng bước tiến về phía trước, lại không thể cùng người mình yêu sóng vai.

Mẹ ruột chỉ trích, biết chuyện còn không bảo vệ cô, ngược lại toan tính dùng cô để đổi lấy lợi ích.

Người cô yêu mười năm, chỉ biết trốn tránh, lại ích kỷ không chịu buông tay, để mặc cô nhận hết khinh bỉ sỉ nhục. Nhưng cô cùng chúng sinh vốn là bình đẳng, nào có làm gì sai?

Mười ngàn dặm đường, cô cũng muốn một lần được làm pháo hoa nở rộ. Mười năm tình cảm, người kia không thể cho cô, nhưng lại có một người đàn ông khác, nguyện ý vì cô làm kíp nổ. Người đó, không ai khác chính là Triệu Đông Duyên.

Cô biết, quyết định lấy anh có chút vội vàng, một phần là vì muốn thoát khỏi Trình gia, hoàn toàn cắt đứt với Trình Lĩnh Mặc, nhưng mặt khác là vì chỉ có người đàn ông đó, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cho cô sự ấm áp và an toàn.

Ở bên Triệu Đông Duyên khiến Ôn Vân nhận ra, hóa ra ở bên một người là cảm giác tốt đẹp đến vậy. Bình đẳng, cùng hướng về nhau, cùng nhau hy sinh, cùng nhau đáp lại, tính toán rõ ràng lại méo tròn bù đắp.

Năm thứ năm sau khi gặp gỡ, Triệu Đông Duyên từ gặp lại Ôn Vân, đến kéo cô ra khỏi đầm lầy vẫn luôn giam giữ cô, cho cô ánh sáng, cho cô ấm áp, cuối cùng là ở bên nhau. Bắt đầu từ ngày gặp lại đó, mỗi buổi sáng của cô dường như được nhuộm thuốc màu, từng chút một tạo thành cầu vồng trong sinh mệnh.

Đáng tiếc, mầm xanh tươi đẹp vừa kịp đâm chồi, lại có kẻ không chịu từ bỏ, luôn nhăm nhe dập tắt ánh mặt trời của Ôn Vân. Hắn ích kỷ, lại không bỏ được cảm giác vật thuộc về mình bị cướp mất, vì thế Triệu Lĩnh Mặc giống như con thú điên âm hiểm, xông đến cắn xé hạnh phúc ngắn ngủi của Ôn Vân.

Hắn nói, Triệu Đông Duyên là một kẻ điên, là loại điên từ trong xương tủy, có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Hắn nói, nếu cô ở bên anh, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ phát điên giống mẹ anh, sau đó ra tay ngộ sát người yêu thương nhất. Hắn tàn nhẫn xé toạc những ngày tháng êm đềm ngắn ngủi của bọn họ, ép anh vào đường cùng, phải tự tay vén bức màn bí mật đau thương nhất ra trước mắt cô.

Hóa ra ngọn lửa của cô, rực rỡ như thế, lóa mắt như thế, nhưng cũng lại chịu nhiều đau thương đến thế. Yêu cô, kết hôn với cô, đã là những việc tùy hứng nhất anh có thể làm. Thế nên, mỗi ngày sau khi ở bên cô anh đều không dám đi quá giới hạn, từng chút một vẹn toàn trăm mối, chỉ hy vọng khi anh không còn có thể ở bên cạnh cô, Ôn Vân của anh có thể một mình đứng vững trước gió mưa.

Năm thứ sáu sau khi quen biết, bọn họ ly hôn. Anh thay cô ra quyết định, không muốn dùng đạo đức và lòng thương xót trói buộc cô, anh hy vọng cô có thể vui vẻ. Ôn Vân theo nguyện vọng của anh, đi rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, đã hiểu được cuộc sống rực rỡ mà cô đã bỏ lỡ suốt mười năm, nhưng trong những ngày tháng đấy, điều cô hiểu rõ nhất chính là cô rất nhớ anh.

Thế giới có tươi đẹp đến mấy, không có anh cũng chẳng thể vẹn toàn.

Thứ cô muốn thấy không phải tuyết rơi, mà là mùa đông có anh bên cạnh.

Điều cô mong chờ không phải là một tia nắng, mà là cái ôm của anh.

Anh có thể quả bom nổ chậm của mọi người, nhưng đối với Ôn Vân, Triệu Đông Duyên chính là mặt trời. So với sợ hãi, cô càng muốn nắm chặt tay anh, bất cứ khi nào cũng không buông ra.

Năm thứ bảy quen biết chính là năm đầu tiên bọn họ tái hợp. Hai người được tính là yêu xa bởi vì Ôn Vân phải đi Tô Châu làm việc, còn Triệu Đông Duyên quyết định đi học để thi chứng chỉ. Cũng ở năm này, bọn họ lần đầu tiên cãi nhau, bởi vì Ôn Vân ghen rồi, sau đó Triệu Đông Duyên chỉ có thể lập tức lăn tới Tô Châu, dỗ dành bà Ôn.

Năm thứ năm sau khi tái hợp, bọn họ quyết định muốn nhận con nuôi. Mặc dù năm nào Triệu Đông Duyên cũng làm kiểm tra sức khỏe, mọi thứ đều bình thường, nhưng anh vẫn lo lắng, không muốn xuất hiện bất cứ rủi ro nào khiến bọn họ tiếc nuối.

Năm thứ mười, sau khi tái hợp, bọn họ đến thành phố Z định cư, cuộc sống bình đạm mà hạnh phúc. Trong ngăn kéo phòng làm việc, Ôn Vân tìm thấy cuốn sổ ghi chú Triệu Đông Duyên viết lúc bọn họ cùng làm tình nguyện ở bệnh viện tâm thần nhiều năm trước. Trên trang sách ố vàng là vô vàn ghi chép lộn xộn, dưới cùng là mấy dòng chữ xiêu vẹo mà anh không chịu cho cô biết.

“Nếu có một ngày anh phát bệnh, trước khi anh mất khống chế, chắc chắn sẽ lựa chọn kết thúc sinh mệnh.

Mong cô giáo Ôn nhớ kỹ, Triệu Đông Duyên rất yêu, rất yêu em, sẽ yêu em thật lâu, thật lâu.

Cho dù anh không còn ở đó nữa, cũng mong em tiếp tục sống, nhất định phải sống thật tốt, đón gió bay lên, tự do hạnh phúc.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nho - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN