logo
REVIEW>> NHÂN GIAN THẲNG NHẪM HƯƠNG THƠM
nhan-gian-thang-nham-huong-thom
Tìm truyện
Donate

NHÂN GIAN THẲNG NHẪM HƯƠNG THƠM

Tác giả:

Vưu Tứ Tỷ

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 77

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 404

Nam Huyền đã hứa với cha nuôi hai việc trước khi ông qua đời: việc thứ nhất là gả cho Hướng Thức Am, tiếp tục coi sóc nhà họ Hứa, hai là nếu có người của Đường gia đến nhờ cậy, nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ.

Vốn cho rằng chuyện sau càng khó hơn chuyện trước, dù sao thì người họ Đường kia nàng chưa từng gặp bao giờ, cũng chưa từng nghe cha nuôi nhắc đến trước đây. Nhưng việc gả cho Hướng Thức Am thì chỉ cần chờ hắn phục mệnh trở về liền có thể thực hiện.

Nào có ngờ mùa đông năm đó, tang kỳ còn chưa mãn, Hướng Thức Am li kinh đã hơn một năm còn chưa trở về, người họ Đường nọ đã tìm tới. Thiếu niên còn chưa nhược quán, bị người hãm hại, thân trúng kịch độc, mệnh trong sớm tối. Nam Huyền nhớ đến lời giao phó của cha nuôi lúc lâm chung, dùng hết kỹ nghệ của bản thân, cuối cùng cũng giúp chàng giữ được một mạng.

Nhưng điều nàng không ngờ đến là, thiếu niên vừa mới cứu được kia lại chính là nhi tử thất lạc của Phùng Dực Vương. Hiện giờ triều cục rối ren, hoàng đế không có con, con cháu Quảng Bình Vương đối với ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi. Muốn giữ được giang sơn của Hoàng bá Ngụy Vương, nhất định phải có một người kế thừa, vừa hay nhi tử thất lạc kia của Phùng Dực Vương chính là đường đệ của đương kim thánh thượng. Nếu hoàng đế muốn chọn người thừa tự, vậy thì nhi tử của vị tiểu Phùng Dực Vương này chính là lựa chọn tốt nhất.

Đáng tiếc, hai mươi năm trước, Mục tông đế vì nghi kỵ mà gán tội Phùng Dực Vương, ép đến Phùng Dực Vương t ự s át, tiểu Phùng Dực Vương mồ côi từ trong bụng mẹ lưu lạc đến Hồ Châu, được tri kỷ của Phùng Dực Vương nuôi dưỡng.

Mười lăm tuổi, chàng đã biết rõ thân phận mình, cũng hiểu được muốn sống sót, muốn bảo vệ những người thân yêu của mình, chàng buộc phải nhúng chân vào vũng bùn nơi Đế Đô. Thần Vực từng bước tính toán, không tiếc hạ độc bản thân, đánh cược vào y thuật của nhà họ Hướng để chiếm được tiên cơ, ép lão thần trong triều và vị đang ngồi trên long ỷ kia thừa nhận thân phận của chàng.

Điều duy nhất chàng không ngờ được chính là người cứu chàng lại là một nữ tử tên Nam Huyền. Chàng tiếp cận nàng, trên miệng treo hai chữ “a tỷ”, còn luôn mang dáng vẻ đáng thương để lôi kéo sự đồng tình của nàng. Bởi Nam Huyền là một nữ y, vốn mang nhiều lòng trắc ẩn, hơn nữa nàng là kiểu ăn mềm không ăn cứng, trước sự đáng thương của Thần Vực, sẽ từng chút một nhượng bộ, trợ giúp chàng.

Nhưng chẳng biết từ khi nào, Thần Vực không còn gọi nàng là a tỷ nữa, lại càng ngày càng quấn lấy nàng, không chỉ bởi vì muốn nàng giúp đỡ, mà còn muốn chiếm nàng làm của riêng.

Có lẽ là từ lúc nàng cứu chàng một mạng, mở mắt ra nhìn thấy nàng, cũng có thể là khi nàng vốn hiểu rõ thời thế, vốn không muốn bị cuốn vào triều chính rối ren, lại bởi vì năm lần bảy lượt cứu mạng chàng mà rơi xuống vòng xoáy vinh quyền. Bất kể là vì điều gì, bất kể là từ lúc nào, điều mà chàng rõ ràng nhất chính là chàng muốn nàng thuộc về chàng, là Hướng Nam Huyền của riêng một mình Thần Vực.

Nhưng cô nương của chàng vốn là một người bình tĩnh, lại lý trí, lãnh đạm thanh cao, mưu cầu duy nhất trong đời chính là hành y cứu thế, giữ gìn Hướng gia. Hướng phụ, Hướng mẫu đối với nàng có ân, nàng liền thuận theo mong ước của bọn họ, coi bản thân là con dâu nuôi từ bé của nhà họ Hướng.

Thế nhưng Hướng Thức Am nói không muốn cưới nàng, hắn nói chỉ coi nàng là muội muội, không thể vượt qua luân thường đạo lý để cùng nàng thành hôn. Nam Huyền cũng chỉ có thể chấp nhận, dập tắt một chút tư tâm của bản thân, nghiêm túc làm một vị muội muội.

Nàng là một người bình tĩnh khắc chế, đối với mọi chuyện đều thông thấu. Nàng chỉ là một nữ tử xuất thân hương quan, lại luôn lộ mặt bên ngoài, cho dù là hành y cũng khiến cho nhiều quý phu nhân không hài lòng. Nàng biết không thể trèo cao, cũng không dám mơ tưởng xa vời, thế nên cho dù không thành đôi với Hướng Thức Am nàng cũng không tùy tiện đồng ý lời cầu hôn của trúc mã Khương Thượng Dương.

Thế nhưng, có một người cứ cố tình quấn lấy nàng, từng bước một ép sát, khiến cho nàng phải bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân. Chàng giống như một loại độc dược, bên ngoài đẹp đẽ mong manh khiến người ta thương xót nhưng sâu bên trong lại là một bụng đen tối. Rõ ràng giống như một con hồ ly, khắp nơi tính kế, chiếm hết tiện nghi, lại luôn dùng đôi mắt kinh ngạc xen lẫn đáng thương mà tựa vào vai nàng cầu xin an ủi.

Theo lý thuyết, Thần Vực vốn là một kẻ đáng sợ, nàng nên đề phòng chàng mới đúng, nhưng không biết vì cái gì, có lẽ là do thời gian cùng vô số lần trùng hợp, khiến cho nàng cảm thấy bản thân không hề chán ghét chàng, thậm chí còn có chút thương tiếc chàng.

Xét cho đến cùng, nàng biết việc chàng tính toán đều có nguyên nhân, hơn nữa công phu năn nỉ ỉ ôi của chàng thật sự cao siêu, khiến nàng giống như người mặc áo ướt, muốn cởi ra lại thấy rất khó khăn.

Thiếu niên lang mười mấy tuổi, còn chưa vào đời đã phải đối mặt với vô số nỗi đau. Phụ thân bị oan biết không thể thoát được cái c hết, vẫn liều mình bảo vệ mẹ con chàng chu toàn. Dưỡng phụ nuôi dưỡng chàng mười mấy năm, bởi vì cứu chàng khỏi khốn cảnh mà mang tiếng xấu tự vẫn, c hết không toàn thây.

Trong một đêm bị ép trưởng thành, dáng vẻ thiếu niên bị rút đi hết, chỉ còn một cặp mắt sắc bén xuyên thủng thế sự đanh đá chua ngoa. Đã từng hối hận, tức giận, oán hận, sống không còn gì luyến tiếc, nhưng bởi vì nàng xuất hiện, linh hồn cô độc của chàng như tìm được nguồn sống, có một nơi ký thác. Rốt cuộc giữa thiên địa mênh mông này, chàng có một nơi để đi về.

Thần Vực là kẻ cao ngạo, tự phụ, có thù tất báo, một con hồ ly đầy bụng xấu xa, duy chỉ có ở trước mặt Nam Huyền mới thu lại hết tính tình, trở thành một đóa hoa nhỏ yếu ớt, đáng thương, cẩn thận từng ly từng tý để cạy mở trái tim nàng. Những tưởng sắp tu thành chính quả, lại bị “phu quân hụt” của nàng cản đường.

Bởi vì Hướng Thức Am có ý ngăn cản hai người tiếp xúc, Thần Vực mới cố tình thúc đẩy, điều hắn đến Nam Hạ, lại vô tình khiến hắn mất tích. Chàng biết Nam Huyền đau buồn, dù sao thì không phải phu quân cũng là ca ca của nàng, là nhi tử của người mà nàng mang ơn. Thế nhưng chàng lại không dám thú nhận với nàng, sợ tình cảm vừa mới chớm nở của bọn họ vì việc này mà tan vỡ.

Nhưng chung quy giấy không thể gói được lửa, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Hướng Thức Am mất tích gần một năm nay đã trở về, mà nàng cũng phát hiện ra việc chàng cố tình bày mưu đẩy hắn đi Nam Hạ. Nàng tức giận, muốn cùng chàng tuyệt giao, Hướng Thức Am đúng lúc chen vào, quay đầu muốn nối lại nhân duyên xưa. Liệu lựa chọn lần này của Nam Huyền sẽ là gì?

Nhân sinh vốn không hoàn mỹ, bởi vì có tiếc nuối, có trải qua mới biết cần phải trân trọng. Trăng tròn sẽ khuyết, nước đầy sẽ tràn, cuộc đời gian nan, chỉ nguyện vì một người vất vả cố gắng, sớm chiều bên nhau, sinh tử không rời.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN