logo
REVIEW>> NGUYỆT MINH THIÊN LÝ
nguyet-minh-thien-ly
Tìm truyện
Donate

NGUYỆT MINH THIÊN LÝ

Tác giả:

La Thanh Mai

Reviewer:

Độ dài: 205

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 478

Trong đêm tối mịt mờ, Dao Anh lặng lẽ đi đến cạnh chàng, vươn một tay muốn sờ lên cái trán ướt đẫm mồ hôi. Chàng chợt mở mắt, nắm chặt lấy tay nàng, giọng nói cứng ngắc lạnh nhạt.

“Cô từ đâu tới?”

“...Từ Trung Nguyên Ngụy triều”

Từ Trung Nguyên Ngụy triều, cách nơi đây hàng vạn dặm cồn cát đường dài.

Vậy thì vì đâu, cứ lần lượt là nàng đến bên cạnh chàng?

***

Ở thành Trường An, kinh đô của Ngụy triều, có một nàng công chúa lá ngọc cành vàng, dung mạo xinh đẹp khuynh thành, diễm lệ rực rỡ động lòng người. Bao nhiêu thiếu niên lang từng chạy theo phía sau gót ngựa của nàng, vắt hết đầu óc nghĩ ra một câu thơ hay để đổi lấy một cái ngoảnh lại mỉm cười. Nàng chẳng đuổi họ đi, cũng chưa từng đáp lại bất kỳ ai, làn váy phiêu diêu tựa tiên cứ như vậy trở thành giấc mộng của biết bao nhiêu công tử kinh thành.

Nàng là Lý Dao Anh, Thất công chúa của đương kim thánh thượng, có mẫu thân là Quý phi, huynh trưởng là Thái tử, ca ca ruột là Đại tướng quân trong triều. Với xuất thân và dung mạo như vậy, nàng hoàn toàn có thể sống an nhàn sung sướng suốt đời.

Nàng công chúa tựa thiên tiên trong lòng quý công tử kinh thành, vốn nên hưởng sung túc giàu sang chốn kinh đô, vì ân oán thù hận trong nhà đế vương nên phải xuất giá hòa thân tận biên ải xa xôi khắc nghiệt, gả cho một lão già đáng tuổi cha mình.

Gả đến biên ải, nguy khốn vây quanh trùng trùng, ai cũng ngấp nghé muốn có được nàng công chúa xinh đẹp như hoa này. Dao Anh một đời khao khát tự do, mang theo hộ vệ chạy suốt ngày đêm để trốn thoát.

Ngày đó, giữa hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nàng gặp được người ấy, Phật Tử cưỡi ngựa trắng như người từ trời giáng xuống, như thần linh bước ra từ bức tranh cổ trong Vương Tự. Một đôi mắt xanh như ngọc, tựa thần tiên không vướng chút bụi trần, mang theo vẻ lạnh nhạt từ bi mà nhìn xuống chúng sinh.

Dao Anh chợt nhớ lại một câu mà mẹ nàng từng niệm:

“Tướng như trăng tròn mùa thu, mắt như hoa sen thanh tịnh.”

Đây là lời Văn Thù Bồ Tát dùng để tán dương A Nan.

A Nan là đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni, tương truyền ngài điển trai tuấn tú, sạch sẽ như gương sáng, dù là người xuất gia nhưng nữ nhân vẫn si mê dung mạo của ngài.

Gặp được chàng, nàng mới biết hóa ra thực sự có người như vậy.

Dao Anh đến trước mặt chàng, ngẩng cao đầu nói rằng, “Phật Tử, ta ngưỡng mộ ngài, từ lần đầu tiên gặp đã ngưỡng mộ. Ta từ Ngụy triều xa xôi đến đây, mang theo của hồi môn muốn được gả cho ngài”

“Nữ tử to gan, ngươi có biết Phật Tử là tôn giả cao quý nhất của đất thánh hay không?”, kỵ binh xung quanh nổi giận.

Trước ánh mắt điềm tĩnh không chút gợn sóng của chàng, nàng thành kính đáp, “Vậy nguyện noi theo gương Ma Đăng Già Nữ, xuất cõi hồng trần nhập cõi thiền định, bầu bạn cùng Phật Tử.”

Ma Đăng Già Nữ là một nữ tử mê luyến A Nan, cố chấp không buông bỏ. Bồ Tát nói với nàng rằng, muốn gả cho A Nan, phải quy y xuất gia. Ma Đăng Già Nữ đồng ý, sau một năm tu hành liền giác ngộ đắc đạo, lòng không còn tham niệm, không còn muốn gả cho A Nan nữa.

Nay Lý Dao Anh mượn tạm cái cớ này, chỉ vì nàng tin tưởng rằng dưới sự che chở của Phật Tử, nàng sẽ an toàn, sẽ có ngày được trở về cố hương.

Kể từ đó, câu chuyện như mọc cánh bay theo gió trên khắp Tây Vực, rằng Phật Tử đã vươn tay che chở một nàng công chúa Hán muốn gả cho ngài.

***

Ở Tây Vực, cái tên mà người dân du mục nghe qua liền sợ tái mặt là nước “Bắc Nhung”, nhưng cái tên mà họ đều thành kính sợ hãi lại là nước “Vương Đình”.

Bắc Nhung hung bạo man rợ, gót sắt vó ngựa giày xéo vạn dặm thảo nguyên, cướp bóc tiêu diệt biết bao nhiêu đoàn buôn bộ tộc du mục. Nhưng Khả Hãn Bắc Nhung cả đời chinh chiến kiêu ngạo, cũng phải mất ăn mất ngủ vừa dè chừng vừa thèm nhỏ dãi nước Vương Đình, một quốc gia phồn vinh hưng thịnh nằm cạnh rìa ốc đảo, dưới sự cai quản của quân vương Phật Tử.

Phật Tử Đàm Ma La Già thành danh trong một trận chiến năm mười ba tuổi, sự ưu nhã ung dung, tài trí kinh người đã khiến thế gia phải kính sợ, cộng thêm dòng máu vương tộc cao quý nên được tôn làm vương, từ đó danh tiếng của ngài vang xa đến tận đất Trung Nguyên.

Nghe nói, ngài luôn là người chiến thắng trong các cuộc tranh luận kinh Phật với các học giả lớn tuổi cao niên.

Nghe nói, Thánh Thành dưới sự cai trị của ngài thịnh vượng bậc nhất, dân chúng ấm no đủ đầy, không sợ cường hào thủ đoạt ức hiếp.

Nghe nói, cho đến tận khi ngài qua đời, sẽ không còn ai dám cả gan xâm lấn đất Vương Đình nữa.

Cũng nghe nói, phò tá ngài có một vị Nhiếp Chính Vương tên Tô Đan Cổ, dung mạo xấu xí, g iết người không chớp mắt, máu tươi dính trên đao nhiều vô số kể, người người căm hận sợ hãi.

Cuộc đời của Đàm Ma La Già từ nhỏ đã là Phật pháp, lớn lên cũng là Phật pháp, sau này cũng sẽ là Phật pháp. Dân chúng kính ngưỡng, tôn sùng sợ hãi chàng, chính bởi trí tuệ, tài năng kiệt xuất cùng lòng từ bi của chàng. Đối với họ, Đàm Ma La Già vĩnh viễn là bức tượng Phật cao quý trong Vương Tự, dõi con mắt uy nghiêm thanh tịnh mà phổ độ, cứu vớt chúng sinh.

Còn đối với Đàm Ma La Già, có một người chính là ánh trăng, là những tia sáng duy nhất trong cuộc đời đằng đẵng đầy bổn phận và chí hướng của chàng.

Nàng như ánh tuyết yên ắng lạnh lẽo, đi giữa ánh trăng và các vì sao, một đôi mắt đen nhánh lấp lánh rực rỡ như lấy hết mọi chói lọi từ ngân hà đổ xuống. Khi nàng mỉm cười, khóe mắt thon dài hơi nhếch lên, dưới chân núi tuyết trắng ngần, ngàn vạn cây hạnh đào nở rộ khoe sắc, sắc xuân rạng rỡ.

Mùa đông Vương Đình âm u lạnh lẽo, khi xuân về hoa nở cũng chói lọi như thế.

Chói lọi như muốn rọi sáng bừng lên những ngày tháng tăm tối chìm trong ký ức xưa cũ, cũng như trong cái vòng luẩn quẩn giữa sinh tử, phổ độ và sát giới.

Từ lúc mới sinh, chàng đã bị giam ở Hình đường. Sư tôn được mời đến dạy kinh Phật cho chàng đã từng thương xót, cũng như từng reo lên rằng, “Ngài là Phật Tử chuyển thế. Chắc chắn có thể bình định loạn thế, giải cứu chúng sinh khổ cực chia ly trong lửa chiến!”

Chàng mang một lòng thanh tịnh, trong mắt không chút lăn tăn gợn sóng nhìn tộc nhân của mình bị người Hán g iết c hết. Chị gái của chàng nắm chặt vai, gào thét, “Sao ngươi không khóc? Từ nhỏ ngươi đã xuất gia, ngươi chẳng để ý thứ gì, lòng ngươi chẳng biết tổn thương là gì!”

Sư tôn lại nói, La Già, ngài có thể vượt qua cửa ải này, quả nhiên là bất phàm! Có trải qua rèn luyện, tâm mới được cứng cỏi, đoạn tuyệt tình yêu, vào đến Niết Bàn, dẫn đến Bồ Đề.

“Ngươi quên những người đã c hết trước mắt ngươi rồi hay sao? Ngươi là đồ máu lạnh, ngươi không xứng đáng là Vương!”

Chàng không chớp mắt, giơ đao lên cao, chém xuống những đường cong lạnh lùng đầy sát phạt. Người gặp người sợ, kẻ thù hận nhiều vô số kể. Những lúc ngơ ngẩn, vô số yêu ma lệ quỷ vây quanh chàng, ca múa chúc mừng, thân nhân đã c hết như hóa quỷ gào thét.

“Vương, ngài và công chúa là không thể nào! Nếu như ngài động tâm, công chúa sẽ bị coi là yêu ma, nhục nhã giữa người trong thiên hạ, luân lạc trần ai, đời đời kiếp kiếp không thoát thân được! Tín đồ điên cuồng sẽ hận không thể g iết c hết nàng ấy!”

Chàng quỳ gối, lưng thẳng tắp nghiêm trang, chịu những đòn phạt trượng quất liên tiếp vào lưng.

“Con phạm tội gì?”

“Sát giới.”

Phật pháp không thể làm kẻ ác buông đồ đao, kinh văn không thể cứu vớt người trong họ, ca kinh Phật càng không thể cứu vớt vạn dân trong nước lửa.

Phải có một người đứng ra chém g iết, diệt trừ kẻ ác, răn đe những kẻ có dã tâm, hứng chịu mọi tội nghiệt sát sinh để dẫn dắt thiên hạ yên vui thái bình.

Chàng như rơi vào địa ngục A Tỳ sâu thẳm, chịu nỗi đau giày vò nghiền nát tâm trí.

Nhưng đều là vạn kiếp bất phục, vì “nếu ta không vào địa ngục, thì ai vào?”

Cho đến khi bên tai vang lên một giọng nói, nhỏ nhẹ dè dặt, như muốn hòa vào màn đêm, “Pháp sư?”

Đàm Ma La Già mở to mắt, nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt.

Ai ai cũng tín ngưỡng chàng, đối với bộ mặt còn lại là hoảng sợ ghê tởm. Chỉ có mình Lý Dao Anh là ngây thơ, không chút run rẩy đến gần, khó khăn chật vật trong trời đầy tuyết, mỉm cười băng bó vết thương, hâm nóng canh dê dành phần chàng.

“Công chúa, cô không sợ tôi sao?”, một khuôn mặt hung tợn đầy sẹo xấu xí, dưới ánh lửa càng thêm lồi lõm méo mó.

“Tôi không sợ”, và nàng chứng minh được bằng hành động của mình.

Nhân dịp sinh thần, nàng tặng chàng một bộ kinh chép tay. Chàng hỏi:

“Công chúa vì sao lại chép kinh? Cô đâu có tin Phật?”

“Nhưng pháp sư ngài tin.”

Hình như gió vừa động, cờ vừa lay, lòng người cũng đã động.

Chàng như một cái giếng cổ, trong giếng có trồng một đóa sen. Nàng như cơn gió thoảng qua mà đến, thổi mặt nước lăn tăn thành vòng, khiến cánh hoa khẽ đung đưa theo.

Gió ngừng, nước ngừng, cờ không còn động.

Sau này, nàng sẽ trở lại đất Hán đoàn tụ với người thân, cả đời vui vẻ, rồi chàng sẽ trở thành một phần ký ức mờ nhạt chỉ còn đọng lại đâu đó trong thâm tâm nàng.

Minh Nguyệt Nô*, suy cho cùng, nàng có lẽ là một kiếp nạn trên con đường tu hành của ta, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu qua cửa sa môn, đâu phải cứ vươn tay là sẽ giữ được mãi.

Chàng sẽ tiếp tục độc hành trên con đường giác ngộ, dẫu thịt nát xương tan, cũng không thể quay đầu.

Có lẽ đây chính là an bài của Phật.

***

Đối với Lý Dao Anh, những tháng ngày trước khi gặp Đàm Ma La Già là lúc chật vật vô vọng nhất. Từ khi gặp được chàng, tuy sống trong cảnh xa xứ, thất lạc người thân, nhưng cũng trở thành những ký ức khắc cốt ghi tâm cả đời, sau này chỉ sợ thành giấc mộng không thể tan biến.

Chàng điểm pháp trượng lên mi tâm nàng, đọc:

“Nguyện nàng vô bệnh vô tai, bình an vui vẻ, trí tuệ thêm dài, tiêu trừ phiền não, tâm tương sự thành, nguyện nàng sớm về lại được cố hương.”

Chàng dẫn nàng đến hang Phật bên trên kinh thành, thu hết toàn bộ Thánh Thành rực rỡ phồn vinh như hàng vạn vì sao vào đáy mắt, tất cả đều là nhờ chàng mà sáng lên. Nàng đặt đèn lên bệ, chắp tay thành kính cầu nguyện.

Nguyện chàng một đời bình an, một đời quang minh lỗi mạc, sau khi đã vào cõi nhập định sẽ để lại tiếng thơm ngàn đời ghi công.

Trong lúc nàng tán thuốc đau đớn, chàng đã đeo lên tay nàng chuỗi cầm châu gỗ Bồ Đề đã theo mình suốt thời niên thiếu.

Tựa như một tia tham niệm duy nhất trong cả đời của Đàm Ma La Già.

Cả đời đều vì chúng sinh, chỉ có độc một ý nghĩ riêng cho mình. Chàng chẳng quản ngại ngần chạy đến, âm thầm giúp đỡ nàng rồi bị thương, lại lặng lẽ chạy đi. Tình cảm của chàng dịu dàng mà lặng thầm tựa như dòng nước, yên tĩnh len lỏi qua những tháng năm dưới mái hiên, thấm đượm vào trong lòng, bất tri bất giác đã bén rễ thành đại thụ từ lúc nào chẳng hay.

Lý Dao Anh khẽ ôm lấy khuôn mặt dính đẫm nước mưa cùng máu tanh của người trong lòng, nhẹ giọng thủ thỉ, “Chàng lại gạt em.”

Nhưng biết làm sao bây giờ? Chàng là người xuất gia, lòng phải dứt hồng trần tạp niệm, sau khi gặp nàng lại nảy sinh lòng sân si, động dục niệm muốn giữ nàng ở lại.

Chung quy vì một miếng mật gai ngòn ngọt sau chén thuốc đắng ngắt, hay một chiếc khăn tay trắng chìa ra trong cơn hoạn nạn máu tanh đầy trời.

Những ngày tháng bầu bạn trong Vương Tự, một người nằm trong trướng, một người tĩnh tâm ngồi thiền bên ngoài. Trong tĩnh thất có hai cái bàn gỗ được đặt san sát nhau, mỗi khi đọc sách có chỗ không hiểu, có thể nhoài người qua thỉnh giáo chàng. Suối nước nóng cuối mật đạo mịt mùng, nơi khói sương che mờ đi tình ý mãnh liệt trong đáy mắt. Thoáng qua bóng hình cao lớn rắn rỏi, sừng sững như núi non ôm lấy nàng, dùng tấm lưng đầy tên nhọn để che chở. Còn nhớ góc áo cà sa đỏ tươi phảng phất trong chiều hôm nào, chỉ với một ánh mắt như đã nhìn thấu cả hồng trần.

“Kẻ si kia, ngươi đã đoạn tuyệt lưu luyến si mê với Phật Tử chưa?”

Dao Anh đáp, “Đệ tử đã dứt tuyệt vọng niệm.”

“Ngươi có nguyện cạo tóc xuất gia, quy y cửa Phật không?”

“Đệ tử không dứt được hồng trần.”

Đàm Ma La Già nhìn nàng, trong mắt tựa như cuồn cuộn sóng ngầm, chỉ sau chốc lát, lại hóa thành giếng cổ tĩnh lặng.

Chúng tăng cùng niệm tụng kinh văn, tiếng Phạn lớn dần, chuông khánh vang khắp điện.

Chàng chỉ nhìn mà trầm tư không nói, cuối cùng, quay người rời đi.

“Nàng hãy lắng nghe hơi thở của đóa hoa kia

Như phồn hoa rực rỡ giữa nhân gian

Dù phải đi trong phong ba cát bụi bao lâu chăng nữa

Ánh trăng kia sẽ hóa thành áo giáp của ta.

Ta yêu nàng dù cho thân phải chịu bao nhiêu vết thương đi chăng nữa

Chí ít cũng đã từng thử sống một lần dịu dàng

Xé toạc đi lớp lông quạ đơn độc luôn bao trùm lấy ta

Để yêu những thứ mà ta từng hận.” *

____

Minh Nguyệt Nô: Nhũ danh của Lý Dao Anh, nghĩa là ánh trăng sáng.

* Trích bản dịch lời bài hát Hắc nguyệt quang do Mao Bất Dịch và Trương Bích Thần thể hiện, Ost Trường Nguyệt Tẫn Minh

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nhà trên cây

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN