logo
REVIEW>> NGƯỜI Ở BÊN TAY TRÁI CỦA TÔI
nguoi-o-ben-tay-trai-cua-toi
Tìm truyện
Donate

NGƯỜI Ở BÊN TAY TRÁI CỦA TÔI

Tác giả:

Diệp Huyên

Độ dài: 22

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 440

Trương Dịch là học sinh mà giáo viên nào cũng tâm đắc, anh giống như một huyền thoại trong trường vậy.

Trương Dịch một trong số ít những học sinh ngoan ở độ tuổi nổi loạn này. Anh luôn hoàn thành bài tập đúng hạn và cẩn thận, ghi chép tỉ mỉ trong giờ học, đồng phục luôn thẳng thớm, chỉn chu, huy hiệu trường lúc nào cũng đeo trên ngực trái.

Có thể miêu tả Trương Dịch như một cây bạch dương cao ngất, lá cây được ánh mặt trời chiếu rọi, phản chiếu ánh vàng rực rỡ và ánh sáng ấy đã chiếu vào cuộc đời Đào Oánh năm 16 tuổi.

“Đào Oánh, phía bên trái của cậu hoặc là không thể có ai ngồi, hoặc phải là một người cả đời cam tâm tình nguyện cúi đầu nhặt đũa.”

...

“Đừng sợ, bút rơi thì nhặt thôi.”

Đào Oánh thuận tay trái, ăn cơm, viết chữ, cầm microphone khi làm MC dẫn chương trình, đều dùng tay trái.

Vì điều này, Đào Oánh đã phải trả giá gần như bằng cả năm tháng thanh xuân của mình.

Bạn bè thường chế nhạo Đào Oánh vì việc này, duy chỉ có mình Trương Dịch là cảm thông với cô.

Mà thích thường có nguyên nhân, đó là một loại cảm xúc âm thầm phát triển rồi đột ngột phá đất nảy mầm từ lúc nào không hay. Vì thế, tên của Trương Dịch xuất hiện rất nhiều lần trong cuốn nhật ký màu xanh nhạt có một ổ khoá nhỏ của riêng cô.

Đào Oánh lặng lẽ viết ra những ảo tưởng về cô bé lọ lem và chàng hoàng tử: Cô bé lọ lem và hoàng tử, trong làn váy của điệu waltz và những cái xoay tròn, ánh mắt khẽ chạm vào nhau. Sau khi đồng hồ điểm mười hai giờ, cô bé lọ lem làm rớt đôi giày thuỷ tinh, mà chàng hoàng tử cũng đã mất dấu lọ lem.

Trong tưởng tượng của Đào Oánh, cô là lọ lem còn Trương Dịch là hoàng tử.

Song tất cả chỉ là tưởng tượng của Đào Oánh thôi, bởi người ưu tú như Trương Dịch như một ngọn núi xa xôi, không thể với tới. Ai ngờ một hôm nọ, chủ nhiệm lớp tuyên bố để Trương Dịch làm bạn cùng bàn của Đào Oánh.

Bạn có tưởng tượng được niềm vui vỡ òa của Đào Oánh khi biết tin không? Nếu bạn chưa từng trải qua, bạn sẽ không thể mường tượng được: Đó là cảm xúc bùng nổ, mãnh liệt cỡ nào!

Nếu như bạn của năm mười sáu tuổi cũng từng thích một người, có lẽ sẽ hiểu được: Có đôi khi, một xíu thích thôi đã đủ để đoá hoa nở rộ nơi sâu thẳm tâm hồn, ẩn sau bề mặt tự ti, e thẹn lộ ra một hai cánh hoa, đón chờ mỗi tia nắng và sự ưu ái của thần linh.

Ở độ tuổi đó, Đào Oánh chẳng thể cưỡng lại được giọng nói, dáng vẻ hay mỗi cái mỉm cười của Trương Dịch.

Thế mà cuối cùng, đoạn thời gian tốt đẹp kia chỉ là một âm mưu, chàng trai mà Đào Oánh thích lại đối xử tốt với cô chỉ vì một chiếc kính viễn vọng.

Hình như Đào Oánh nhìn thấy có thứ gì đó tựa như bông hoa trân quý, mảnh mai đang dần khô đi trong nước mắt, lặng lẽ chôn vùi trong tuổi niên hoa tươi đẹp nhất này.

Đào Oánh đã mất lòng tin vào sự tốt bụng của người khác, rõ ràng là cô cảm nhận được sự chân thành của Trương Dịch nhưng khi mọi chuyện vỡ lẽ, anh chẳng thèm giải thích lấy một lời.

Ai cũng phải trả giá vì hành động của mình, cô đã phải trả giá cho sự tin tưởng của mình, giờ đến lượt Trương Dịch. Trước ngày hôm đó, Trương Dịch luôn ở bên tay trái của cô. Mà từ nay về sau, anh và cô sẽ chỉ là những người xa lạ.

Đào Oánh trưởng thành từ ngày hôm đó, cô lao vào biển bài tập mà xưa nay chưa bao giờ như thế, hết ngày này đến ngày khác. Thành tích của cô dần dần đi lên, mặc dù chậm nhưng vẫn lặng lẽ chạm tới top 50.

Mặc dù rất nhiều lúc bài vở nhàm chán nặng nề, tinh thần kiệt quệ và buồn ngủ, những quyển tiểu thuyết như đang mời gọi cô hãy nghỉ và chơi đi, nhưng cô chưa bao giờ thỏa hiệp. Thế là Đào Oánh đạt thành tích tương đối cao, cô là sinh viên “trâu” nhất trong lịch sử khoa hí kịch với số điểm cao tuyệt đối.

Đào Oánh cũng nhận được chứng chỉ chuyên môn của Học viện Nghệ thuật Cát Lâm và chứng chỉ phát thanh viên dẫn chương trình chuyên nghiệp của Học viện Nghệ thuật của tỉnh. Cuối cùng cô cũng tự tin thực hiện ước mơ làm MC của mình.

Đào Oánh cứ tưởng mình đã quên hết quá khứ từ lâu khi đã có cuộc sống và mục tiêu mới. Nhưng trong những năm tháng dần lắng đọng, cô sẽ bất giác nhớ đến từng nụ cười, từng lời nói của Trương Dịch, nhớ dáng vẻ khoan dung không oán trách khi anh ngồi bên tay trái của cô. Cứ nghĩ mãi, trái tim lại âm ỉ đau, đau như thể bị dao cứa.

Cô tưởng mình sẽ không quan tâm, cô cho rằng mình đã quên rồi, nhưng hóa ra khi trở về thế giới có anh, Đào Oánh lại chẳng thể thờ ơ được.

Sau ngần ấy năm, Trương Dịch lại bước vào cuộc đời Đào Oánh, dè dặt và nhẹ nhàng.

Bắt đầu gián tiếp qua một người bạn thân, Đào Oánh biết được rằng Trương Dịch từng nói nếu cô bằng lòng ngồi phía bên tay trái anh cả đời, nếu như cả đời cô thích dùng tay trái để viết chữ và ăn cơm.

Rồi tới những dòng tâm sự qua tờ báo: “Nếu bạn đọc được những dòng này thì bạn có thể nói “Xin lỗi” với cô ấy giúp tôi được không? Số QQ của cô ấy là 53265272 còn tên tài khoản là Cherry.

Xin cô hãy nói với cô ấy giúp tôi rằng: Anh Đào Lớn, tôi xin lỗi.

Và cả: Anh Đào Lớn, tôi yêu em”

“Người ở bên tay trái của tôi” hơi ngược nhưng vẫn cuốn với lời văn nhẹ nhàng và rất thơ. Không chỉ viết về những rung cảm thời học trò mà truyện còn khắc họa những hoài bão, nỗ lực của Đào Oánh tự ti. Tuy nhiên truyện sẽ hơi kén nếu bạn không thích một câu chuyện chậm nhiệt và viết bằng ngôi thứ nhất ạ.

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mạn Mạn Trường Dạ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN