logo
REVIEW>> NGƯỜI LÀ HẠNH PHÚC ĐẾN MUỘN
nguoi-la-hanh-phuc-den-muon
Tìm truyện
Donate

NGƯỜI LÀ HẠNH PHÚC ĐẾN MUỘN

Tác giả:

Cố Liễu Chi

Designer:

AI_Lâm

Độ dài: 74

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 703

Giới thiệu:

Tất cả những cuộc trùng phùng của bạn bè cũ, đều là kịch bản đã lên kế hoạch từ lâu.

Nguyễn Dụ phát hiện tác phẩm "Rất muốn kề tai nói chuyện với anh" trên Tấn Giang bị sao chép.

Cô đăng Weibo than thở: Trời biết truyện này có liên quan đến câu chuyện yêu thầm, đây là lịch sử của chính bản thân tôi thời còn đi học.

Lát sau tác giả bên kia gọi một cuộc điện thoại: "Anh, hình như em... tìm ra đối tượng mà anh thầm mến rồi á."

Vài ngày sau, Nguyễn Dụ - người bị "đào" ra hình tượng nam chính trong tiểu thuyết của mình, khoác tay lia lịa: "Tôi không quen, không quen..."

Hứa Hoài Tụng mỉm cười nghiến răng: Vành tai cũng đã cắn rồi, bây giờ còn vờ vịt thì đã muộn.

Vở kịch nhỏ:

Hứa: Còn chưa yêu đương được cả nửa mối tình, mà em viết về cảnh hôn y như thật?

Nguyễn: Chưa từng ăn thịt heo, chưa từng thấy heo... anh, anh làm gì thế?

Hứa: Đút em ăn thịt heo.

***

Tình cảm gà bông thuở học sinh là một thứ gì đó vô cùng đáng yêu và đầy trân quý, nó có thể là động lực giúp những người yêu nhau cùng cố gắng, có người hạnh phúc trong mối tình của mình, và đương nhiên cũng sẽ có kẻ buồn bã vì thất tình, nhưng đã từng có ai nghĩ đến cảnh mình gặp lại người mình từng thầm mến như nào chưa? Nguyễn Dụ đã được trải nghiệm và phải nói, đó quả là một cuộc trải nghiệm đầy nhiệm màu.

Nói đến duyên cớ, phải kể đến công trạng của chị biên tập web Tấn Giang, nếu lúc ấy chị không thúc ép, Nguyễn Dụ hẳn sẽ không cùng đường tới mức lục lọi lại quyển nhật kí thời trung học của mình, dùng nó làm câu chuyện cho quyển tiểu thuyết mới, để rồi từ đó kéo theo bao chuyện dở khóc dở cười.

Bị người khác phát hiện mình yêu thầm xấu hổ một phần, nhưng bị cả thế giới biết mình yêu thầm người khác cốt truyện là copy của người khác thì xấu hổ gấp mười, có thể cười nhạo Nguyễn Dụ, nhưng không thể nói cô đạo văn được, vì nhắc tới thiên tình sử yêu thầm cách đây cả tám năm, Nguyễn Dụ cô đây đã khó chịu biết nhường nào. Nguyễn Dụ không đầu hàng, không chịu thua cảnh bị người ta hắt nước bẩn, cô đi tìm đường giải cứu nghiệp viết văn của mình. Nguyễn Dụ mời luật sư bào chữa.

Không biết nên nói là xui rủi hay may mắn, bởi người cô được xếp xem mắt, vừa vặn là đồng nghiệp của đối tượng Nguyễn Dụ yêu thầm những năm trung học, tình cảm không đạt được, lại còn để người ta “nghiên cứu” tình tiết tiểu thuyết của mình để tìm chứng cứ phản bác, nói ngại ngùng là gia giảm nhẹ tình tiết, còn thực tế Nguyễn Dụ muốn mặt đất nứt ra cho mình chui vào mà trốn ngay.

Ông trời quả nhiên không phụ lòng người, đã khiến cuộc đời cô rối rắm bởi lần này ông quyết chơi lớn, vụ án của cô được chuyển giao từ anh bạn luật sư đồng nghiệp sang tay Hứa Hoài Tụng một cách cực kỳ khéo léo.

Nguyễn Dụ thông minh, là một cây bút trẻ tài năng, cô có thể sáng tác nên những câu chuyện tình yêu đầy lãng mạn, chỉ duy nhất một thứ cô không biết, anh chàng mình thầm mến lúc xưa thật ra cũng có tình cảm với mình.

Ai bảo là tiểu thuyết gia ngôn tình thì phải là người có kinh nghiệm tình trường phong phú? Bởi nếu thế thì hẳn là Nguyễn Dụ sẽ sớm phát hiện những lần “tình cờ” mà Hứa Hoài Tụng tạo ra đều không tình cờ chút nào. Nguyễn Dụ như cô thỏ ngây thơ còn Hứa Hoài Tụng đạo mạo mưu mô như chú cáo. Tám năm trước anh chỉ dám nhìn cô từ xa, lần này, cơ hội ngàn vàng tới trước mắt, anh sẽ tấn công hay lại lùi ra sau một bước?

*

Thời học sinh với người này có thể là khoảng thời gian rực rỡ của tuổi trẻ, là những lần “tâm hồn treo ngược cành cây”, thả hồn phiêu lãng chìm đắm trong những mộng tưởng màu hồng ngọt ngào. Nhưng Hứa Hoài Tụng không được như vậy.

Nhìn bề ngoài anh có một gia đình mẫu mực, có bố có mẹ và em gái đáng yêu, chỉ anh biết, bên trong gia đình là sự đổ nát tới mức nào. Nếu người khác có thể thoải mái tận hưởng khoảng trời riêng với học hành, với sức trẻ hừng hực thì anh ngược lại. Hứa Hoài Tụng năm mười sáu tuổi là cậu thiếu niên hiểu chuyện đến đau lòng.

Năm đó Hứa Hoài Tụng ngây ngô thầm mến cô bạn Nguyễn Dụ ở lớp bên cạnh. Có ai dám nghĩ, cậu học sinh nổi tiếng toàn trường cứ chiều chiều lại ngóng sang lớp học nhạc phía đối diện, ánh mắt dõi theo cô bạn hồn nhiên đáng yêu kia. Quan sát cô dần trở thành một ý niệm, để rồi từng ngày từng ngày trôi, ý niệm to lớn có hình hài tròn trịa trong lòng anh.

Thế sự khó lường, Hứa Hoài Tụng bất đắc dĩ phải rời xa quê hương, xa một nửa gia đình lại còn xa cả bạn bè, lớp học, nhìn thấy tương lai mình vô định, anh chỉ đành kiềm chế quả tim nóng cùng tình cảm đầu đời tận sâu đáy lòng. Anh từng nghĩ về cô không? Có chứ, dẫu là ngu ngốc nhưng anh từng một lần có suy nghĩ rằng, sẽ dùng một thứ gì đó lưu giữ tất cả những kỉ niệm mình từng có, để làm gì anh không biết, chỉ biết đó là cả gia tài của anh, cứ để mặc cho tạo hóa nuôi dưỡng vậy.

Hy vọng là một sự trông chờ, ấp ủ niềm tin những điều mình mong muốn sẽ xảy ra trong tương lai, những điều này thường không nằm trong giới hạn khả năng của bản thân mà phụ thuộc vào các yếu tố ngoại cảnh, thậm chí là kì tích. Là một động từ, nó mang các nghĩa: "tự tin chờ đợi" và "ấp ủ một mong muốn với sự mong đợi (rằng mong muốn đó sẽ thành hiện thực)." (*)

Hy vọng dẫu mong manh gần như vô hình ấy, thế mà lại hiện hữu, để một lần nữa kết nối Nguyễn Dụ và Hứa Hoài Tụng lại gần nhau.

Thời gian lấy đi một Hứa Hoài Tụng hoạt bát, nhưng cũng trui rèn một Hứa Hoài Tụng dần dần đầy quyết đoán, nếu ngày xưa anh chỉ nhìn thấy một tương lai vô định, thì giờ đây, khi có được cơ hội lần nữa đến bên cạnh người con gái mình yêu thích, Hứa Hoài Tụng đã có thể lên kế hoạch từng bước, khiến cho cô thỏ Nguyễn Dụ từng bước sa vào chiếc bẫy tình cảm anh dụng tâm giăng ra.

*

Câu chuyện vẫn mang mô típ quen thuộc với các tình tiết tiêu biểu cho chuyện tình thầm mến, chẳng qua lần này may mắn cho cả hai, khi người mà Nguyễn Dụ thầm mến, vừa vặn cũng khắc ghi sâu đậm hình ảnh cô trong tim mình.

Cuộc trùng phùng của hai người họ quả thật vi diệu, bởi sẽ chẳng ai nghĩ ra, điều mà họ muốn chôn sâu và gần như bị phai mờ bởi thời gian, lại là sợi dây kết nối những con người xa cách nửa vòng trái đất gần lại bên nhau.

Dịu dàng nhất là thời gian, mà khắc nghiệt nhất cũng là thời gian, thời gian an ủi trái tim buồn khổ vì mối tình đầu chưa kịp nảy nở đã phải c hết yểu, nhưng thời gian còn che khuất cả mối tình trân quý của con người, khiến tâm trí con người ta vô tình quên mất một khoảng thời gian mà chính bản thân họ từng hạnh phúc vì những điều nhỏ nhặt.

Cái gì của mình thì sẽ là của mình, câu nói này thật sự chuẩn xác cho cả Nguyễn Dụ và Hứa Hoài Tụng, tám năm trước hai người họ rời xa nhau trong lặng thầm, để lại dấu chấm lơ lửng cho tình cảm của họ, nhưng rồi tám năm sau họ lại có cơ hội trong tay, cùng nhau đào lại từng kỷ niệm xưa cũ, cùng chiêm nghiệm lại những khoảnh khắc ngày đó, để nhận ra rằng, họ sinh ra thật sự dành cho nhau.

Hứa Hoài Tụng vì Nguyễn Dụ mà không màng khoảng cách không gian và thời gian, với anh nước Mỹ chẳng qua cũng chỉ là một chuyến bay mười mấy tiếng đồng hồ, khi cô cần anh bên cạnh, anh sẵn sàng bỏ qua cái gọi là chênh lệch múi giờ mà trò chuyện đưa cô vào giấc ngủ an lành, khi cô cần cái ôm vỗ về những lúc sợ hãi, anh sẽ nhanh chóng hoàn tất công việc và bay đến bên cạnh cô, ở cạnh cô và tạo nên một bức tường vững chãi, để cô biết khi ở bên cạnh mình, cô sẽ được an toàn tuyệt đối.

Một câu chuyện tình yêu vừa lãng mạn vừa pha chút cũ kỹ, thỉnh thoảng bạn sẽ bắt gặp đâu đó hình ảnh mình ngày xưa, ở những trang lưu bút, những dòng chữ ghi lại từng kỷ niệm ngây ngô tuổi học trò, đồng thời lưu giữ cả quãng thời gian tuổi trẻ của mỗi người.

Nếu cuộc sống thực tế quá khắc nghiệt thì bạn cứ thẳng thắn tạm quên tất cả, đọc câu chuyện tình yêu ngọt ngào này, dù không thay đổi thực tế của bạn, nhưng chắc chắn sẽ giúp tâm trạng bạn nhanh chóng cân bằng lại, khi con người ta lạc quan và vui vẻ, tất thảy mọi việc khó khăn đều sẽ hoá nhẹ nhàng.

____

(*) Trích từ wikipedia

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN