logo
REVIEW>> NGƯỜI KHÁC LÀ VỰC SÂU
nguoi-khac-la-vuc-sau
Tìm truyện
Donate

NGƯỜI KHÁC LÀ VỰC SÂU

Độ dài: 77

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 230

Có lẽ trong cuộc đời mỗi người luôn có một vực sâu, đó là nơi người ta chôn giấu tất cả những đau đớn và tuyệt vọng.

Diệp Tiểu Nhu cũng vậy. Cô có một vực sâu trong ký ức, nơi giam giữ những bất hạnh, cũng là nơi cô tự c ầm t ù chính mình.

Chẳng ai có thể tưởng tượng một cô gái nhỏ bé, yếu đuối như Diệp Tiểu Nhu đã phải trải qua những gì để trở nên mạnh mẽ như hiện tại. Cũng chẳng ai có thể hiểu một cô gái thông minh, xinh đẹp với IQ 150 như cô lại tự đưa mình vào bệnh viện t âm t hần, rồi vào t ù để làm gì.

Cuộc sống vốn dĩ giống như một cốc nước, nóng hay lạnh chỉ người trong cuộc mới hiểu.

Diệp Tiểu Nhu có một tuổi thơ đầy bất hạnh và đau khổ. Còn nhỏ đã bị bỏ rơi, sống ở cô nhi viện thì bị b ạo l ực mãi đến khi tám tuổi mới gặp được một người cảnh sát tốt bụng, hơn nữa cô còn bị hội chứng Hyperthymesia.

Đây là một hiện tượng Y học rất hiếm gặp, trong não bộ có hệ thống ghi nhớ tự động. Người mắc Hyperthymesia không có khả năng quên, có thể ghi nhớ tường tận toàn bộ chuyện quá khứ của mình, thậm chí có thể ghi nhớ cụ thể đến từng chi tiết.

Có lẽ có người sẽ nghĩ đây là siêu năng lực.

Nhưng họ lại không nghĩ đến, nếu chỉ cần trải qua một vài chuyện không tốt, thậm chí kinh qua một ít tổn thương quá khứ nghiêm trọng, toàn bộ ký ức tồi tệ đó sẽ tái hiện không ngừng trong đầu. Từng giây từng phút trong tương lai, khi hồi tưởng, chuyện sẽ như mới xảy ra một giây trước, nỗi đau cũng trở nên sống động hơn.

Vì biết điểm đặc biệt của Diệp Tiểu Nhu nên Thiệu Lương Vỹ đã suy tính rất lâu, ông lớn tuổi lại quen độc thân, hơn nữa còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, không tiện chăm sóc cô gái nhỏ cũng không thể chăm sóc cô. Vậy nên Thiệu Lương Vỹ quyết định tìm cho Diệp Tiểu Nhu một gia đình.

Ông lựa chọn rất kỹ lưỡng cuối cùng tìm được một gia đình, người chồng là giảng viên đại học, vợ giáo viên mầm non. Vợ chồng mặn nồng, tính cách hiền lành, chẳng qua một trong hai người bị vô sinh. Họ vẫn luôn muốn có một cô con gái đáng yêu. Tuy lúc ấy Tiểu Nhu đã sắp chín tuổi, nhưng cô nhanh nhạy xinh xắn vẫn khiến vợ chồng hai người vừa gặp đã quý mến.

Thiệu Lương Vỹ cho rằng dù sao họ cũng thuộc tầng lớp tri thức, sống tốt bụng tử tế, chắc hẳn sẽ giúp đỡ nhiều cho con đường trưởng thành của Tiểu Nhu. Nhưng ông không ngờ đây lại là quyết định sai lầm nhất cuộc đời mình.

Đến tận sau này gia đình đó gặp biến cố, Thiệu Lương Vỹ mới biết, từ lâu người phụ nữ kia đã mắc bệnh t rầm c ảm lo âu nghiêm trọng vì không thể sinh con. Sau khi nhận con nuôi, thấy chồng mình yêu thương con gái nuôi quá mức, bà ta trở nên thù địch với Tiểu Nhu, âm thầm có hành vi b ạo l ực với Diệp Tiểu Nhu. Trong một lần cãi nhau với chồng, bà ta đánh mất lý trí lái xe đ âm c hết chồng, thậm chí còn đổ hết mọi chuyện lên đầu Diệp Tiểu Nhu.

Sau đó bà ta bị đưa đến bệnh viện t âm t hần để điều trị. Diệp Tiểu Nhu bỏ ngoài tai tất cả lời khuyên của Thiệu Lương Vỹ, dứt khoát kiên quyết cũng vào bệnh viện kia. Cô muốn chăm sóc mẹ nuôi, dù mẹ nuôi đã coi cô thành kẻ thù.

Nửa năm sau, bệnh tình của người phụ nữ kia chuyển biến tốt đẹp, bà ta bắt đầu chủ động thân thiết hơn với Diệp Tiểu Nhu, gọi cô là con gái. Mọi người đều cho rằng bệnh của bà ta đã được cải thiện, thế nên lúc xảy ra chuyện, chẳng ai ngờ được, bệnh tình biến chuyển tốt chỉ là giả vờ.

Diệp Tiểu Nhu suýt bị người phụ nữ kia b óp c hết.

Lúc Thiệu Lương Vỹ đến nơi, bà ta vẫn đang thét chói tai trong khổ sở: “Mày nên c hết đi!! Mày là kẻ g iết người, tại sao mày không vào t ù! Mày là kẻ g iết người, chính mày đã h ủy h oại gia đình tao!!!”. Còn Diệp Tiểu Nhu lẳng lặng đứng đó, mặc cho bà ấy gào rống. Thiệu Lương Vỹ thấy trên cổ, trên cánh tay cô đầy vết thương vì bị tấn công.

Và rồi, mấy tháng sau, Diệp Tiểu Nhu tự đưa mình vào t ù chỉ vì một vụ án làm người khác bị thương đơn giản, thậm chí cô còn không hề bào chữa cho bản thân. Sau khi bị tạm giam năm tháng, nạn nhân cũng là nhân chứng của vụ án tỉnh lại sau thời gian hôn mê đứng ra làm chứng cho cô, có nhân chứng bảo vệ nên Diệp Tiểu Nhu được trả tự do và xóa trắng án.

Vực sâu của mỗi người dài ngắn không giống nhau, nhưng nếu như đủ lớn nó sẽ nhấn chìm chính họ, khiến họ vĩnh viễn mắc kẹt trong bóng tối.

Diệp Tiểu Nhu vốn cho rằng vực sâu này cô không thoát ra được, cả cuộc đời này cũng không thể thoát được cho tới khi cô gặp Dương Viêm. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cô đã cảm thấy người đàn ông này rất nguy hiểm.

Trái ngược hoàn toàn với Diệp Tiểu Nhu, Dương Viêm có xuất thân vô cùng tốt. Bố mẹ anh đều là chuyên gia Tâm lý học nổi tiếng, từng thành lập Viện Nghiên cứu tâm lý t ội p hạm, gia cảnh giàu có, hòa thuận, ngoại hình xuất sắc, ưu tú. Anh giống như thái tử gia cao cao tại thượng.

Nếu như nói Diệp Tiểu Nhu là mặt trăng chỉ nhìn thấy trong đêm tối thì Dương Viêm chính là mặt trời rực rỡ chói lòa, hơn nữa anh còn là ông chủ của công ty Mặc Phi, được vô số người tin tưởng và dựa vào, còn cô… Chỉ là một t ội p hạm bị giam cầm trong nhà t ù ký ức.

Thế nhưng anh lại bằng lòng hạ phàm vì cô.

“Diệp Tiểu Nhu mím chặt môi, cô không biết cơ thể mình đang run nhẹ, mắt dần mờ đi vì ngấn lệ. Dưới bầu trời đêm, đôi mắt cô lấp lánh như chứa hàng ngàn vì sao nhỏ.

Trong lúc ngẩn ngơ, cô thấy Dương Viêm nhẹ nhàng mỉm cười với mình.

Ánh mắt kia như đang nói, chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ giúp cô giải quyết những chuyện này.

Khó trách, từ lần đầu tiên gặp anh, cô đã thấy nguy hiểm, vì cô đã sớm cảm nhận được, cơ chế phòng vệ mà cô cứ nghĩ rất kiên cố, sẽ trở nên mong manh dễ vỡ như trẻ con khi ở trước mặt anh. Anh có thể tường tận tất cả sự yếu ớt lẫn nỗi bất lực của cô.”

Nhưng Dương Viêm không giống như những người khác thương hại cô. Anh bảo vệ cô trong vòng tay mình, đồng thời cũng chắp cho cô một đôi cánh, để cô có thể tự mình bay thật cao.

Cuối cùng Diệp Tiểu Nhu đã vượt qua được vực sâu u ám sau một thời gian dài mắc kẹt ở đó.

Trong bộ phim “Cánh cửa trùng sinh” do Trương Dịch và Vương Tuấn Khải đóng chính có một câu thế này: “Nếu như không muốn bị bóng tối nhấn chìm, cách duy nhất là đứng về phía ánh sáng.”

Một vực sâu không đáy

Kìm nén bao nỗi lòng

Một buổi đêm mông lung

Chỉ chờ hồi rạng sáng.

Diệp Tiểu Nhu đã chứng kiến nhiều mặt tối của nhân cách, nhưng vẫn bảo vệ được ánh sáng trong lòng. Hơn nữa cô có IQ cao và năng lực phá án siêu phàm.

Người như vậy, là một kho báu đối với toàn xã hội.

Bởi lẽ, dẫu đã gặp nhiều tội ác, cô vẫn có thể giữ vững lương tâm thuở ban đầu, đây là điều khó khăn nhất, trên đời này liệu mấy người có thể làm được như cô chứ?

Chỉ vài dòng ngắn ngủi mình không thể kể hết được tình yêu của Dương Viêm dành cho Diệp Tiểu Nhu. Cũng chẳng ai có thể đong đếm được tình cảm đó, bởi nó dịu dàng và sâu lắng đến mức chữa lành và xoa dịu tất cả những vết thương của Diệp Tiểu Nhu lúc nào chính cô cũng chẳng hay.

Dương Viêm khiến mình hiểu được một điều, đó là bất kể trải qua bao đau thương sóng gió thì cũng đừng sợ hãi nhé, vì điều tốt đẹp ở ngay phía sau rồi.

Cuộc đời luôn tràn ngập vô vàn ẩn số.

Song, không phải cuộc đời của mỗi người đều như vậy sao?

Kinh qua muôn trùng trắc trở để trưởng thành, và trên con đường trưởng thành, sẽ không ngừng gặp gỡ vô số người.

Rồi sẽ tới một ngày, ta gặp được những người, những bất ngờ chưa từng chờ mong.

Đối với Diệp Tiểu Nhu, Dương Viêm - người cô yêu, là điều bất ngờ tốt đẹp nhất cuộc đời này của cô.

Cô cũng  hy vọng mỗi người đều có thể may mắn như cô, dẫu gặp phải khó khăn gì cũng có thể kiên cường vượt qua. Hy vọng mỗi người đều có thể tìm được mục tiêu của cuộc đời, cũng tìm được tình yêu chân thành đáng trân trọng suốt kiếp.

“Mệt thì ngủ một lát đi em.” Anh cầm tay cô: “Anh sẽ ở bên cạnh em, cứ yên tâm ngủ nhé.”

“Vâng, có anh ở đây, tốt quá.”

Cô tựa vào vai người đàn ông, khẽ nhắm hai mắt.

Và khi tỉnh dậy, tương lai tốt đẹp đồng hành cùng anh sẽ đón chờ cô.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tamarillo - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN