logo
REVIEW>> NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC
nguoi-ben-lau-tua-ngoc
Tìm truyện
Donate

NGƯỜI BÊN LẦU TỰA NGỌC

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Designer:

AI_Bích Sơn

Độ dài: 192

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 456

Khách điếm Chưởng Đăng ở huyện Phù Ngọc có một vị chưởng quầy họ Lâu vô cùng xinh đẹp, nụ cười quyến rũ, tính cách cởi mở hoạt bát, người gặp người mê.

Riêng với Tống Lập Ngôn, Lâu Tự Ngọc là người giảo hoạt gian xảo, miệng lưỡi nịnh hót dẻo quẹo, ba hoa chích chòe hay nói lời thừa thãi. Nàng có sở thích bắc ghế thắp đèn trước tiệm, ủ rượu thì dở tệ, hơn nữa còn cực kỳ tham tiền, keo kiệt.

“Đại nhân, chiếc ghế gỗ hoa này là do yêu quái tới đập phá, có phải là Tri huyện nên bỏ tiền ra để đền bù thiệt hại cho dân chúng hay không?”

“Năm văn một cân cải hả? Mang tới đây, để ta xem cải này có phải nạm vàng hay không, không biết có ngấm dầu muối được không?”

Còn nữa, cái ánh mắt kỳ cục muốn nói lại thôi mà nàng nhìn hắn là thế nào vậy?

Trước đây hai người từng quen biết gì nhau à?

“Chưởng quầy nhìn bản quan như vậy là có ý gì?”

“Đại nhân thật là điển trai tuấn tú, có một không hai.”

“…”

Tri huyện đại nhân của huyện Phù Ngọc, Tống Lập Ngôn là đệ tử dòng chính của Thượng Thanh Tư, một môn phái chuyên diệt ma trừ yêu đã tồn tại gần ngàn năm nay. Lâu Tự Ngọc biết nơi đó quy củ nặng nề hà khắc, nhưng cũng không ngờ được đời này lại dưỡng ra được một Tống Lập Ngôn cố chấp cứng đầu như thế, thấy yêu ma là rút kiếm c hém, không cần biết tốt hay xấu.

Để bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, nàng quyết định che giấu thân phận, giả vờ làm một nữ tử yếu đuối xinh đẹp, cả ngày chỉ muốn kiếm tiền, sống một cuộc sống tự do tự tại.

Nhưng Tống Lập Ngôn lại hoài nghi sâu sắc nàng là yêu, nhiều lần tính kế đặt bẫy nhằm khiến nàng hiện nguyên hình, sau đó cũng sẽ tàn nhẫn g iết nàng như những tên yêu ma khác. Khác với con người có luân hồi, yêu một khi c hết đi chính là hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất khỏi thiên địa.

Nhưng nàng đợi hắn nhiều năm như thế mà, sao có thể cam lòng chịu c hết đây?

***

Ngay từ khi còn rất nhỏ, Tống Lập Ngôn đã được đưa vào Thượng Thanh Tư, dốc lòng học tập để trảm yêu trừ ma, bảo vệ bách tính bình an. Tu vi của hắn cao thâm, thiên phú hơn người bình thường, chỉ một cái liếc mắt liền biết vị Lâu chưởng quầy đó không phải người phàm.

Vì thế Tống Lập Ngôn giữ nàng bên cạnh để tiện quan sát. Hai người cứ vậy phá được án của quan phủ Phù Ngọc, đột nhập hang ổ của Xà tộc, nửa đêm trèo tường vào nghĩa địa xem tử thi, đột nhập nhà dân làm người ta kinh hãi báo quan, đến Thiên Thu Lâu tra án, sau đó vào nhà lao ngồi ngắm trăng.

Nhưng so với việc khiến nàng hiện nguyên hình, Tống Lập Ngôn càng trăn trở về việc vì sao Lâu Tự Ngọc lại dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn. Thâm tình, dịu dàng, say mê, còn biết hắn thích ăn thịt gà, ghét ăn hành thái. Nàng tựa hồ như đã yêu hắn rất nhiều năm, ngay cả khi bị lạnh nhạt cũng đều mặt dày cười nói, đi theo dỗ dành, an ủi hắn.

Nàng nói muốn ăn canh gà, xuất phát từ việc khiến nàng lộ sơ hở nên hắn mới nấu, nàng uống xong khen rất ngon, đôi mắt như trăng non đầy thỏa mãn. Nhưng đưa cho thân vệ uống thì lại phun ra, bảo canh này thiếu muối, quên vớt mỡ gà, vừa ngấy vừa nhạt chẳng ra gì.

Tống Lập Ngôn đến Thiên Thu Lâu bị một yêu nữ quấn lấy dụ dỗ, Lâu Tự Ngọc không nói hai lời muốn đập nát cả nhà người ta, không có hắn cản thì e rằng đã đập thật.

Hắn nói cho nàng một điều ước, tưởng rằng nàng sẽ yêu cầu vàng bạc ngập nhà, nhưng nàng chỉ muốn trộm một ngày nhàn nhã, cùng hắn ngồi thuyền du hồ, ngắm nhìn non xanh nước biếc.

Lúc Lâu Tự Ngọc yếu đuối nhất, nàng ngước lên nhìn hắn, khẽ nói, “Đại nhân, đời này nếu người lại vì chính nghĩa bỏ mạng, thì nhớ mang ta theo với nhé.”

Không biết xuất phát từ thứ gì, Tống Lập Ngôn thấy mềm lòng. Đáng lẽ ra phải tuân theo luật lệ Thượng Thanh Tư, thấy yêu quái là c hém, không thể chần chừ do dự.

Nhưng hắn lại phạm vào đại kỵ đó, ôm lấy tiểu hồ ly chín đuôi, vuốt ve bộ lông trắng muốt. Hắn đưa tay cài trâm lên tóc nàng, động tâm tư phàm nhân, rồi nảy sinh ý nghĩ độc chiếm đối với nàng.

Cho dù Lâu Tự Ngọc xem hắn là thế thân, cho dù nàng nhìn hắn như nhìn cố nhân của nàng.

Nửa đời của Tống Lập Ngôn đều là chính nghĩa, chúng sinh, tam giới. Lâu Tự Ngọc như một vì sao rơi xuống bên cạnh hắn, giống như an bài của trời cao đã định sẵn.

Nàng là hồng trần kiếp, là cửa ải gian nan nhất trên con đường thành thần.

Nàng vì yêu con người nên phản bội lại Hồ tộc, hơn ngàn năm đều nghe những lời thương hại bên tai, khuyên nàng nên sớm từ bỏ. Cơ duyên xảo hợp khiến hai người gặp nhau, nhưng cũng đã định sẵn rằng nhân yêu thù đồ, một trong hai sẽ phải thí mạng sống vì người còn lại.

Ý trời khiến gặp gỡ, cũng không cho phép chúng ta bạc đầu giai lão cùng nhau.

***

“Ta cô đơn uống gió đêm thay rượu

Uống không hết nước mắt hồng trần

Chàng quay đầu dùng ánh mắt thoáng qua ấy

Hứa nửa đời còn lại dịu dàng với ta.”

Từ rất lâu, rất lâu về trước, có một con hồ ly và một phàm nhân cùng sống chung dưới một mái nhà. Phàm nhân là đạo sĩ trừ yêu, vì vậy hồ ly không ăn thịt người, nàng chỉ thích thịt khô bên nhà hàng xóm, mấy lần đi trộm đều bị hắn xách cổ về.

Những lúc như vậy, nàng đòi uống canh gà của hắn nấu. Sau khi một mình cạn sạch một nồi canh vừa ngấy vừa nhạt, nàng luôn thích nhảy vào trong lồng ngực hắn, tận hưởng cái ôm ấm áp rồi cuộn chín cái đuôi ngủ thiếp đi.

Phàm nhân đó ôn nhu tuấn lãng, dịu dàng bao dung nàng hết mực. Cho dù thấy nàng dính máu người cũng nhẹ nhàng lau sạch bốn cái chân cho nàng, sau đó ân cần hỏi han vì sao lại làm như vậy. Tiểu hồ ly tâm cao khí ngạo, cứng mồm cứng miệng nhưng dưới ánh nhìn của hắn cũng phải bật khóc, phân trần rằng nàng bị người ta gài bẫy.

Lại nhiều năm qua đi, hồ ly biến thành hình người, là một cô nương khuynh quốc khuynh thành, mỗi ngày đều bắc ghế, nhón chân thắp đèn trước hiên, tươi cười chờ hắn trở về.

“Nên đặt cho ngươi một cái tên rồi”, hắn nói.

“Ta muốn tên nghe thật phong nhã cơ.”

“Người bên lầu tựa ngọc, cổ tay trắng tựa tuyết…”

“Được, vậy ta sẽ tên là Lâu Tự Ngọc.”

Trước nụ cười rực rỡ của nàng, hắn quay mặt đi.

Cũng kể từ đó, mối quan hệ giữa hai người càng lúc càng xa cách. Hắn là đạo sĩ trừ yêu, sống chung với một con hồ ly đã là nhượng bộ lớn nhất. Lòng hắn mang thiên hạ chúng sinh, không thể bị nữ nhi tình trường làm vướng bận.

Lâu Tự Ngọc nào dám tham lam gì hơn, chỉ cầu có thể bên hắn thêm mười năm, một trăm năm rồi một ngàn năm nữa. Ngày ngày uống canh hắn nấu, tối tối thắp đèn chờ hắn về nhà.

Đến một ngày nọ, hắn nói lần này ra ngoài trảm yêu phải mất ba ngày. Ba ngày sau hắn sẽ trở về giúp nàng thắp đèn, còn cùng nàng ngắm hoàng hôn nữa.

Đến hẹn ba ngày, Lâu Tự Ngọc chạy đến chiến trường, chỉ kịp thấy hắn dùng ba hồn bảy phách của mình phong ấn Yêu Vương. Hình dáng của hắn vững vàng trong màn mưa máu, kinh tâm đến nỗi khiến đất trời cũng phải đảo điên, vậy thì sao nàng lại không động lòng cho được?

Hắn tan thành tro bụi khi lời hứa thắp đèn còn chưa kịp thực hiện.

Nàng hiện chân thân, ngậm lấy một sợi phách mong manh nhất, đạp nát đường Hoàng Tuyền để đưa hắn vào vòng luân hồi. Cũng từ đó, ngẩn ngơ chờ đợi hắn ở chốn nhân gian, cất công xây dựng tòa khách điếm nơi gian nhà cũ.

“Khách điếm tên gì à? Đặt là Chưởng Đăng đi.”

Chưởng Đăng, tay cầm đèn đưa đón kẻ muôn phương. Nàng chỉ muốn cầm đèn thắp sáng, để có người còn biết đường mà về nhà. Nàng đợi được chín kiếp luân hồi của hắn, nhưng lần nào hắn cũng không nói một lời mà táng thân vì đại nghĩa, bỏ lại tiểu hồ ly ở lại mà tiếp tục chờ đợi.

Cứ như vậy qua hết một ngàn năm, cho đến khi Tống Lập Ngôn lại lần nữa xuất hiện.

***

Tống Lập Ngôn, chàng hãy nhìn mà xem, yêu quái cũng có yêu tốt, yêu xấu, chàng không thể vơ đũa cả nắm được.

Yêu ma có thể làm hại con người, khát vọng đạt cảnh giới tối cao, nhưng cũng có yêu chỉ muốn kinh doanh tiệm đồ cổ, hằng ngày cò kè mặc cả giá tiền, sưu tầm sách vở thơ ca. Cũng có yêu đem lòng say mê khói lửa nhân gian, xếp hàng mua bánh gạo nếp thiêu tịch rồi hòa lẫn vào dòng người náo nhiệt trên phố. Tiểu Yêu Vương xuất thế không thích đánh nhau, chỉ thích leo tường ăn gà say rượu.

Yêu có thể máu lạnh tàn nhẫn, g iết người như ngóe, nhưng cũng có yêu sẵn sàng bỏ mạng vì người trong lòng.

Vua chuột Thường Thạc đến khi chỉ còn hơi thở cuối cùng vẫn nhớ thương Mỹ Nhân Xà của y. Hồn phách Hoài Niệm không nhớ chuyện xưa cũ, chỉ biết theo bản năng ôm lấy nội đan của Câu Thủy mà rơi lệ. Bạch Tiên Vương moi nội đan của mình đưa cho Vương Hậu ăn, còn nửa cái mạng cũng ở lại giữ chân Thượng Thanh Tư để nàng ấy chạy thoát. Hay như Hồ Vương kia đem lòng yêu phàm nhân, bỏ lại cuộc sống nhàn tản để đến nhân gian chờ đợi hắn.

Hồ ly vốn ranh mãnh, dối gạt lại đa tình, nhưng riêng ta vẫn cứ cố chấp yêu người vô tâm như chàng.

Một ngàn năm rồi, Tống đại nhân, chàng không định mang ta theo cùng sao?

Kỳ thực, tiểu hồ ly, mọi chuyện không đơn giản như nàng vẫn nghĩ.

Từ thuở ban đầu Tống đại nhân đã động tâm tư với nàng, chỉ là hắn vẫn phải vì đại nghĩa diệt thân, chín kiếp luân hồi trong lòng đều mang chúng sinh, để đến sau cùng có thể nhất nộ thành thần. Đây chính là thiên ý.

Nhưng hắn đã nghĩ, trảm ma trừ yêu, phá hủy nội đan của các Yêu Vương thì sẽ bảo vệ được nội đan của nàng. Mỗi lần sống lại, ký ức của thân thể đều mới toanh, nhưng chưa từng quên đi ý niệm trong lòng là bảo vệ tiểu hồ ly của mình.

Hồn phách của hắn không đi qua cầu Nại Hà, không đắm mình trong Vong Xuyên, càng không uống canh Mạnh Bà, cho nên sẽ không thể quên đi nàng.

Thật may vì nàng vẫn cứ cố chấp chờ đợi. Nếu không, hắn sẽ không nhìn thấy ngọn đèn dẫn lối để về nhà.

Đến kiếp thứ mười, hắn nhậm chức Tri huyện Phù Ngọc. Ngẩng đầu nhìn lên lầu cao, giữa dòng người huyên náo nhộn nhịp, nhìn thấy Lâu chưởng quầy mặc váy đỏ, trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp động lòng người, cầm quạt phe phẩy, nhìn hắn nở nụ cười.

Đến kiếp thứ mười, Tống đại nhân cuối cùng cũng tìm thấy tiểu hồ ly của hắn.

___

* Trích bản dịch lời bài hát Vãn phong tác tửu do Tam Nam thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Amber

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN