Tác giả:
Quan Ni Ni
Reviewer:
AL_Thiên Điểu
Designer:
Al_Tương Phi
Độ dài: 89
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 411
Giới thiệu:
Mộ Bạch là một tiểu q uỷ chuyên gây bóng đè.
Cứ đè người là có cơm ăn.
Gần đây cậu phụ trách đè một họa sĩ truyện tranh mới tốt nghiệp đại học.
Sau đó ba tháng liền Mộ Bạch không ăn được miếng cơm nào.
Cậu không rõ tại sao có người còn thức khuya hơn cả q uỷ.
Mộ Bạch đành phải đổi mục tiêu khác.
Là chú út của họa sĩ kia.
Nghe nói mục tiêu mới là chủ tịch một công ty lớn, tính cách điềm đạm chín chắn, tính kỷ luật rất cao, mỗi ngày đều ngủ sớm dậy sớm.
Mộ Bạch hết sức vui vẻ, đêm nào cũng lén đè chủ tịch.
Cậu sợ đè lâu chủ tịch không thể ngủ sớm dậy sớm, vì vậy cậu rất hiểu chuyện, chỉ đè nửa ngày thôi.
Qua một thời gian ngắn, Mộ Bạch ăn uống no nê bắt đầu tiêu cực biếng nhác.
Nhưng chủ tịch ngày càng ngủ sớm hơn, thời gian ngủ cũng ngày càng dài hơn.
Cuối cùng dứt khoát ngủ cả ngày.
Thậm chí về sau bắt đầu đảo lộn ngày đêm.
Mộ Bạch cảm thấy quá kỳ lạ.
*
Đêm nào chủ tịch cũng thấy một tiểu q uỷ tới đè mình.
Thân hình bé nhỏ, nằm sấp trên người anh lẩm bẩm "mình chỉ đè chút xíu thôi mình chỉ đè chút xíu thôi".
Có lần chủ tịch trở mình, nhìn thấy tiểu q uỷ đè trên người anh lăn xuống lông lốc, lúc bò dậy còn lộ ra vẻ ngơ ngác.
Chủ tịch: "..."
Anh nghĩ hình như tiểu q uỷ này cũng không lợi hại cho lắm.
Thế là chủ tịch đổi giường rộng hơn.
Nhưng dần dà thời gian tiểu q uỷ tới đè anh ngày càng ít đi, sau đó không tới nữa.
Dù chủ tịch có ngủ sớm cỡ nào, ngủ cả ngày hoặc đảo lộn ngày đêm, thậm chí tắm rửa thắp nhang thì tiểu q uỷ vẫn không tới.
Về sau chủ tịch chi ra một số tiền khủng mời thiên sư.
Sau khi bắt được tiểu q uỷ, câu đầu tiên chủ tịch nói với tiểu q uỷ là: "Em chạy đi đè ai rồi hả?"
Câu thứ hai là: "Hoa nhà không thơm bằng hoa dại đúng không?"
Mộ Bạch bị túm gáy: "???"
***
Cảm giác của mình trong khi đọc truyện này là đáng yêu quá á á á!!!
Như phần giới thiệu khá chi tiết, Mộ Bạch là tiểu q uỷ bóng đè, ăn cơm bằng tinh thần lực của người khác, tuy nhiên dạo trước Mộ Bạch xui xẻo đeo phải một con cú đêm, vừa chịu đói vừa uổng công.
Cuối cùng đói không chịu nổi, cậu phải đổi mục tiêu khác, một sếp tổng sống có quy luật, từ đây mới thoát khỏi cảnh đói meo.
Mộ Bạch là một tiểu q uỷ có đạo đức và lịch sự, cậu không dám tham ăn ảnh hưởng sức khỏe của phiếu cơm, leo lên giường đè người ta còn biết phải cởi giày chà sạch chân. Cố gắng không làm mấy chuyện kỳ quái tránh làm phiếu cơm sợ hãi.
Mỗi tội tối ăn no rồi hay ngủ quên giành mất chăn của phiếu cơm.
Tuy nhiên trường hợp của Mộ Bạch là chứng minh cụ thể cho câu tưởng mình là gà nhưng hóa ra chỉ là thóc.
***
“Diêm Hạc chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ giành chăn với một tiểu q uỷ lúc ba giờ sáng.
Anh im lặng mấy phút rồi thử đưa tay kéo chăn mình ra khỏi người tiểu q uỷ.
Không kéo được.
Thậm chí tiểu q uỷ kia còn theo chăn nhích tới cạnh anh, ra sức rúc vào chăn như đang rất dễ chịu, trong mơ vui vẻ ôm chăn thật chặt.
Tiểu q uỷ ở rất gần, gần đến nỗi sắp chui vào ngực Diêm Hạc, ngủ hết sức ngon lành, không hề hay biết chuyện gì xảy ra.
Diêm Hạc phút chốc cứng đờ, động tác tay cũng dừng lại theo.
Anh rất hiếm khi tiếp xúc thân mật với người khác như vậy.
Vì từ nhỏ đến lớn dễ thu hút những thứ không sạch sẽ nên ngay cả chó mèo cũng không muốn ở gần anh, từ lâu anh đã quen lẻ loi một mình.
Diêm Hạc cúi đầu nhìn tiểu q uỷ trong ngực như chú mèo con lông xù thoải mái rúc vào lòng anh, hàng mi dài rậm, gò má ửng đỏ, ngủ rất ngon, khác hẳn bộ dạng nhếch nhác cách đây không lâu, có vẻ rất hài lòng.
E là ngay cả tiểu q uỷ kia cũng không biết giờ mình đang nằm ngáy o o trên giường người sống.”
Từ bé thể chất của Diêm Hạc đã thấy được ma q uỷ và thu hút rất nhiều loại yêu m a q uỷ dữ, chúng không ngừng tấn công khiến anh thấy rất phiền.
Đúng vậy, là phiền chứ không phải là sợ.
Diêm Hạc lúc bé từng có một thời gian theo tu ở chùa, được đại sư làm cho một chuỗi tràng hạt để trừ q uỷ, cho nên dần dà về sau biệt thự anh ở trở thành nơi nổi tiếng trong giới q uỷ lang thang ở trần gian, chỉ có con nào có máu liều mới dám bén mảng tới, nếu không sợ bị Diêm Hạc đốt thành tro rồi xả xuống bồn cầu.
Mộ Bạch là trường hợp ngoại lệ, cậu không có máu liều mà là không biết thật.
Ngoại hình của Mộ Bạch cũng xinh xắn chứ không gớm ghiếc như lũ q uỷ khác, không g ãy tay c ụt chân cũng không gỡ đầu xuống được, lại lịch sự nên từ lần đầu tiên Diêm Hạc đã không nỡ ra tay. Với lại trông tiểu q uỷ này cứ ngốc nghếch vô hại thế nào ấy.
Mộ Bạch vẫn cứ vô tư cho rằng Diêm Hạc không biết đến sự tồn tại của mình. Vô tư đu trên cổ trên lưng Diêm Hạc mỗi khi tối đến. Thật ra không biết mới lạ, mỗi lần cậu đến đều leo lên con robot hút bụi bật máy chạy vòng quanh khắp nhà, thi thoảng còn kéo chăn của người ta, đến gần sáng thì lơ mơ cuỗm luôn cái chăn bay về nghĩa địa, có khờ lắm mới không nghi ngờ.
Rồi dần dà tiểu q uỷ bóng đè trở thành khách quen của nhà Diêm Hạc, anh cũng tắm rửa ngủ sớm mở cửa đợi người ta tới. Thấy hôm nào vắng là cứ ngóng chờ.
Có một dạo Mộ Bạch có nhang ăn, không đói nên ít đến đè Diêm Hạc, Diêm Hạc cuống lên muốn tìm người mà không biết tên tuổi bát tự của tiểu q uỷ là gì. Thế là 3 giờ sáng anh đi túm một con ác q uỷ trên đường nhờ nó đi tìm chuyển đồ cho Mộ Bạch vì sợ cậu không đè anh sẽ bị đói.
Thề đọc đến đoạn đó thương con ác q uỷ kia kinh hồn, tức tối ấm ức sợ hãi mà không dám làm gì Diêm Hạc.
Đến một ngày Diêm Hạc không còn kiên nhẫn với tiểu q uỷ hay thích la cà mà không chịu tới sớm, anh dùng máu mình mời đạo trưởng ngưng tụ thực thể cho Mộ Bạch, dọa cậu một phen hú vía.
“Tiểu q uỷ run rẩy hỏi tiếp: "Anh muốn tính sổ thế nào?"
Diêm Hạc ném cuốn sách trong tay sang một bên rồi lạnh lùng nói: "Cậu hỏi tôi muốn tính sổ thế nào à?"
"Cậu ngủ với tôi nhiều lần như vậy, tôi cũng phải ngủ lại chứ."
Tiểu q uỷ trợn tròn mắt.
Cậu vô thức thốt lên: "Tôi đâu có..."
Diêm Hạc lạnh lùng nói tiếp: "Thiên sư bảo tôi ngày nào cậu cũng chui vào ngủ với tôi cả."
"Mỗi ngày cứ đến mười giờ thì lại leo lên giường ngủ chung với tôi."
"Sao, giờ không định ngủ nữa à?"
"Hoa nhà không thơm bằng hoa dại đúng không? Tìm ra chỗ tốt hơn rồi đúng không?"
Thật may mắn vì truyện này không có tình tiết người và q uỷ khác đường, Diêm Hạc ngưng tụ thực thể cho Mộ Bạch cũng là việc làm trái luật trời, nhưng Diêm Hạc có gốc to.
Nghe Diêm Hạc họ Diêm là thấy có điềm lắm rồi, anh vốn là con trai Diêm Vương, vì ở dưới suốt ngày chỉ thiết tha ngủ chứ không chịu hăng say làm gì cho nên bị lão Diêm Vương ném lên trần gian đầu thai lịch luyện. Ở dưới quá lười cho nên lên đây gặp phải kiếp sống tổng tài bận rộn đủ điều. Anh không có ký ức ở dưới nhưng về sau diệt đủ nhiều ác q uỷ, gom góp đủ lệ khí thì ký ức dần quay lại.
Tình cảm của Diêm Hạc và Mộ Bạch ngọt ngào lắm lắm, ngoan ngoãn nghe lời còn dịu ngoan ngọt ngào thì ai mà không mê. Diêm Hạc đổ đứ đừ bày đủ cách dụ dỗ theo đuổi Mộ Bạch về nhà.
Con trai Diêm Vương theo đuổi con dâu là tiểu q uỷ thì có khó khăn gì nữa, huống hồ Mộ Bạch còn là phần tử tri thức, kiếp trước tích đủ công đức, đủ điều kiện vào biên chế địa phủ rồi.
Mộ Bạch đúng là hình mẫu ngoan xinh yêu trong lòng mình luôn, đáng yêu ngoan ngoãn thế không biết. Truyện không có quá nhiều tình tiết chấn động, đúng là một lựa chọn chữa lành hoàn hảo.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Betrayal1988
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved