Tác giả:
Tuế Kiến
Reviewer:
AI_Lưu Ly
Designer:
AI_Trường Xuân
Độ dài: 28
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 187
[Giới thiệu]
“Mỗi một câu chúc ngủ ngon là một lá thư tình đóng kín đợi mở ra.”
[1]
“Ngắm trăng.”
“Em bảo anh là một tia sáng trong thanh xuân của em, vậy hãy để anh tiếp tục bầu bạn cùng em suốt phần đời còn lại.”
Mặt trời nhỏ giàu sức sống x Chú chó trung thành dịu dàng
Bùi Thức Nguyệt x Lương Vọng Thư
[2]
“Bạn trai đi ghép xe.”
Tin tốt: Anh đẹp trai đi ghép xe đang theo đuổi tôi.
Tin xấu: Không phải hình mẫu lý tưởng của tôi =(
Em gái ngọt ngào mắc chứng ngại giao tiếp xã hội x Yêu đương dứt khoát
Giang Bảo Di x Tưởng Dịch
***
“Tình yêu trong thanh xuân không chỉ là sự giao tiếp bằng lời nói, mà còn là ngôn ngữ của ánh nhìn và sự chạm nhẹ.”
Cũng là những rung động thuộc về thời thanh xuân tươi đẹp đó, nhưng theo mình thì tình yêu của những học sinh cuối cấp lên đến đại học có một sự tự do, phóng khoáng rất đặc biệt.
Chưa cần quá trưởng thành, chín chắn, nhưng cũng không còn quá trẻ con, bồng bột, những người trẻ ở giai đoạn không nhỏ không lớn này có một đặc quyền là có thể yêu hết mình và nghĩ rằng mình có thể làm mọi thứ vì tình yêu.
Đây là hai câu chuyện nói về tình yêu như thế, tuy không hề liên quan đến nhau nhưng đều mang đến sự nhẹ nhàng, thân quen như đâu đó có câu chuyện của chính chúng ta.
***
“Ngắm trăng.”
Nhiều năm không gặp, Lương Vọng Thư chẳng ngờ mình sẽ gặp lại cô gái anh hằng tìm kiếm suốt hai năm trong vô vọng ngay tại nhà của học sinh anh dạy kèm.
Năm ấy cô bước vào cuộc đời anh như một cơn bão, cuốn trôi hết bức tường mà anh tự dựng lên xung quanh mình, nhưng cũng chính cô rời đi mà không để lại chút dấu vết nào cho anh đuổi theo.
Ngày ấy Lương Vọng Thư tuy đẹp trai, học giỏi, lại còn là con trai hiệu trưởng nhưng lại chẳng có bao nhiêu bạn bè. Anh lầm lì, ít nói, có tin đồn rằng một nữ sinh nào đó viết thư tỏ tình cho anh thì bị anh mang đến trình báo thẳng cho hiệu trưởng khiến người ta vừa bị phạt vừa xấu hổ.
Từ dạo ấy, chẳng còn nữ sinh nào dám mơ tưởng đến Lương Vọng Thư, các nam sinh cũng ngại không đến gần anh.
Bùi Thức Nguyệt đúng nghĩa đen vô tình “lao” vào lồng ngực Lương Vọng Thư, trong đại hội thể thao toàn trường anh đỡ cho cô không phải ngã nhào xuống đất.
Những tưởng tiếp xúc chỉ như gió thoảng mây bay, nhất là khi đàn anh lạnh lùng Lương Vọng Thư chẳng có chút nhiệt tình nào khi nhận lời cảm ơn của Bùi Thức Nguyệt. Không ngờ họ sống ở hai tiểu khu đối diện nhau, cứ liên tục “va” vào nhau như một sự sắp đặt của số phận.
Lương Vọng Thư giúp đỡ Bùi Thức Nguyệt khi cô gặp chuyện, Bùi Thức Nguyệt biết được bí mật về những gì Lương Vọng Thư phải chịu đựng trong chính gia đình mình.
Ban đầu cũng như đối với những người khác, Lương Vọng Thư hết lần này đến lần khác đẩy Bùi Thức Nguyệt ra xa mình, không muốn cô vì anh mà gặp rắc rối. Bùi Thức Nguyệt luôn là một cô gái nhiệt huyết, dứt khoát, cô không cho phép anh tự thu mình lại, hết lần này đến lần khác chủ động đến gần anh kéo anh ra.
Đến khi một tai nạn giao thông khủng khiếp khiến Bùi Thức Nguyệt bị tổn thương dây thần kinh thị giác, mất đi thị lực, cũng đột ngột nghỉ học chuyển đi nơi khác chữa bệnh.
Không một lời chào tạm biệt, những thông tin còn lại vô cùng ít ỏi, Bùi Thức Nguyệt cứ thế biến mất.
Lương Vọng Thư bàng hoàng nhận ra thì ra trái tim nóng bỏng của cô gái nhỏ ấy đã chạm đến trái tim anh từ lâu, anh đã chẳng thể chống đỡ nổi từ lâu lắm rồi.
Anh thay đổi mục tiêu, đến học đại học ở Hòa Thành, nơi mà anh nghĩ nhiều khả năng tìm thấy cô nhất, dù cho hy vọng mong manh chỉ qua một lần nghe cha cô nhắc đến.
Anh không còn để mong muốn của cha mẹ áp đặt mình, anh sống vì bản thân và cả con tim, cả khối óc anh đều thúc đẩy anh phải không ngừng đi tìm “ánh trăng” duy nhất của mình.
Gặp lại Bùi Thức Nguyệt, tuy cô đã chẳng còn tràn đầy sức sống như xưa bởi giờ đây bao vây cô là bóng tối vô tận, cô mang theo mặc cảm, tự ti mà đẩy anh ra xa.
Vậy thì lần này, Lương Vọng Thư sẽ là người bước vào bóng tối của cô, đưa cô đến với ánh sáng và không để mất thêm giây phút nào rời xa cô nữa.
***
“Bạn trai đi ghép xe."
Đây là một câu chuyện nhẹ nhàng và đáng yêu về một lần đi ghép xe vô tình có được bạn trai như ý.
Giang Bảo Di đang ở trên một chiếc xe lạ, cùng người tài xế lạ, những người ghép xe hoàn toàn xa lạ, cô nhanh trí gọi cho bạn cùng phòng, mở loa ngoài, bạn cùng phòng nhanh trí nói cô ngày mai phải đi thi đấu quyền anh đó nha…
Oke thôi, Giang Bảo Di ổn, miễn là giữ được an toàn về đến ký túc xá trường đại học thì có người tin nữ sinh nhỏ nhắn gầy nhom như cô lại đi tập quyền anh thì cũng chẳng sao.
Về tới nơi an toàn, Giang Bảo Di phát hiện vận đen cứ liên tục đeo bám cô.
Cô-làm-rơi-mất-thẻ-sinh-viên rồi.
Sáng hôm sau uể oải rời giường sớm vì lớp học sáng, lại phải bỏ thời gian đi làm lại thẻ sinh viên, nội tâm Giang Bảo Di không ngừng kêu gào, cho đến khi một chàng trai lạ mặt, ân nhân của cô, cứu tinh của cô, đến trả cho cô chiếc thẻ hôm qua cô đánh rơi trên xe taxi.
Tưởng Dịch, khuôn mặt vừa lạnh lùng vừa ngầu, hot boy ngành mỹ thuật, chỉ là hình mẫu này không thuộc tiêu chuẩn thẩm mỹ của Giang Bảo Di, không phải “gout" của cô.
Cô miễn cưỡng xin phương thức liên lạc với anh để cảm ơn dưới sự thúc ép của bạn bè, thầm nghĩ có lẽ cũng chỉ là lịch sự chứ anh nhìn khó gần như thế chắc không có nhu cầu kết bạn rộng rãi với người như cô đâu.
Không ngờ từ một chiếc thẻ nhỏ, mối nhân duyên của họ bắt đầu, lịch sự mời đi ăn cảm ơn qua cảm ơn lại, rồi thân thiết hơn một chút một chút.
Chúng ta như đặt mình ở vị trí của Giang Bảo Di, một sinh viên đại học gặp một người bạn dễ thương, người bạn ấy cứ như có như không tạo cơ hội để hai người đi chung, kể cả đi riêng hai người hay đi chung với bạn bè của cô thì anh vẫn vui vẻ, hoà nhã đúng mực.
Điều này khiến cho lắm lúc cô nghi ngờ liệu có phải do tự mình đa tình không, còn người ta với ai thì cũng tốt như vậy cả. Anh chưa từng tỏ ra quá vồ vập, cứ lặng lẽ nhưng luôn có mặt đúng lúc cô cần, bằng những cách hết sức tinh tế.
Sau đó thì bạn bè còn nhận ra, một người không có ý với một người thì sẽ chẳng bao giờ bỏ ra nhiều thời gian và công sức như thế, sao Giang Bảo Di còn tự lừa mình dối người được nữa.
Cô hỏi, Tưởng Dịch thẳng thắn thừa nhận bản thân đang theo đuổi cô đó. Hmm… vẫn là nên thử thách chàng trai không phải “gout" này thêm một chút nữa nhỉ, chứ trong lòng thì chắc là đã “đổ" anh vì chính tính cách và sự hiện diện của anh từ lúc nào “hổng” biết.
***
Tuế Kiến vốn là tác giả quen thuộc với những truyện tình dài trắc trở, mình cũng không ngờ những truyện không dài lắm mà tác giả này viết lại vô cùng vô cùng đáng yêu như vậy.
Tuy không dài nhưng mỗi câu chuyện đều có nút thắt, khiến tình tiết từ mở đầu đến khi kết thúc đều trọn vẹn cảm xúc, không hề để mọi thứ trôi qua không đọng lại gì. Nếu đã từng trải qua một chút gì đó thì còn cảm thấy đồng cảm sâu sắc với nhân vật.
Áp lực phải học thật giỏi từ gia đình, những biến cố khiến ta từ bỏ ước mơ, những rung động vì sự đáng yêu, sự tử tế của một ai đó. Đấy, tình yêu của thanh xuân bắt đầu từ những điều nhỏ xíu xiu xung quanh ta thôi, nhưng một khi đã được ngọn lửa nhiệt huyết tuổi trẻ thổi bùng lên thì chẳng gì có thể ngăn cản ta theo đuổi và chìm đắm trong sự ngọt ngào ấy.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: An Tĩnh
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved