logo
REVIEW>> NGỰ HOẠN
ngu-hoan
Tìm truyện
Donate

NGỰ HOẠN

Tác giả:

Chi Đông

Độ dài: 134

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1459

Giới thiệu:

Vụ Nguyệt là một Công chúa không được sủng ái, nơi ở là lãnh cung hẻo lánh, thức ăn là bánh màn thầu thiu mà cung nữ cũng ghét bỏ.

Như vậy rồi mà nàng vẫn chia một nửa cái màn thầu cho tiểu thái giám dở sống dở c hết nằm ở một góc.

Vụ Nguyệt vươn đầu ngón tay ra chọc chọc hắn: “Ngươi tỉnh lại đi, ăn nửa cái bánh này rồi ngươi đi xa một chút rồi hãy c hết được không, ta sợ.”

Tạ Vụ Hành lau vết máu vì đánh nhau mà có nơi khóe miệng, nhận lấy nửa cái màn thầu trong tay Vụ Nguyệt, lảo đà lảo đảo đi ra ngoài.

Vụ Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngày hôm sau tên thái giám kia lại đến.

Vụ Nguyệt ấm ức bẻ màn thầu: “Ta cũng chỉ có chút này thôi.”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của tiểu thái giám, nàng mềm lòng bổ sung thêm một câu: “Sau này đều chia cho ngươi là được rồi nhỉ.”

Ai mà ngờ, sau này tiểu thái giám kia càng ngày càng tham, tất cả mọi thứ của nàng hắn đều muốn chiếm lấy.

Vụ Nguyệt nhịn hết lần này đến lần khác, mãi đến khi tiểu thái giám ăn hết điểm tâm còn cắn lên đầu ngón tay nàng, nàng không nhịn nổi nữa: “Ta không thể chia cho ngươi!”

Tiểu thái giám: “Công chúa đã nói rồi, cái gì cũng sẽ chia cho thần một nửa.”

Khóe mắt đẫm lệ của Vụ Nguyệt còn treo nước, đồng thời lấy chân đá hắn: “Sao ngươi có thể quá đáng như vậy, ta không cho nữa.”

“Đến giờ Công chúa mới nói không cho, quá muộn rồi.” Tạ Vụ Hành ôm người vào trong ngực, cẩn thận liếm hết nước nơi khóe mắt nàng, say mê điên cuồng: “Ngay cả nước mắt Công chúa rơi xuống cũng phải chia cho thần một nửa.”

*

Tạ Vụ Hành, từ một con chó hoang ai ai cũng đánh chửi được từng bước đi lên trở thành gian hoạn tay nắm đại quyền, người người kiêng kị, đã sớm bị trần thế dơ bẩn khó coi này nhuộm thành vặn vẹo, âm u.

Chỉ có Vụ Nguyệt là ánh trăng sáng không nhiễm bụi trần duy nhất trong lòng hắn.

Tuy nhiên, hắn ti tiện như vậy, muốn độc chiếm ánh trăng kia.

***

Hoàng cung. Mùa thu.

Vụ Nguyệt mẫu phi mất sớm, nàng là công chúa thất sủng, sống ở Trường Hàn cung hẻo lánh xa xôi, bị mọi người khinh thường xa lánh. Bên cạnh nàng chỉ có Lan ma ma và một vài cung nữ. Cuộc sống của nàng trong cung đầy khó khăn, sợ hãi, luôn phải trốn tránh mọi rắc rối phiền nhiễu.

Trong ký ức của Vụ Nguyệt, mẫu phi nàng rất xinh đẹp và dịu dàng. Người thường ôm nàng vào lòng, xoa nhẹ mái tóc nàng, yêu thương nàng vô hạn. Nhưng rồi mẫu phi mắc bệnh nặng, thân thể dần tàn úa. Mùa thu năm ấy, khi những chiếc lá ngoài vườn chuyển sang màu vàng rực rỡ cũng là ngày người rời xa Vụ Nguyệt mãi mãi.

Tâm nguyện lúc còn sống của mẫu phi nàng là được ngắm nhìn những đóa hoa hàn bạc trắng muốt xinh đẹp như những bông tuyết đầu mùa nở rộ cả góc trời. Bởi đây là cây hoa hàn bạc duy nhất được mẫu phi đem từ mẫu tộc Nguyệt thị đến. Người nhớ nhà, nhớ quê hương, lại càng không nỡ bỏ lại nữ nhi bé nhỏ Vụ Nguyệt giữa chốn hoàng cung cao lớn thâm sâu này.

Vụ Nguyệt là một tiểu công chúa dung mạo xuất chúng, bên ngoài ngoan ngoãn nghe lời bên trong lại kiên cường chấp nhất. Nàng rất nhớ mẫu phi, muốn hái hoa hàn bạc tặng người vào ngày giỗ. Thế nên, nàng lén đến Chiêu Nguyệt Lâu, tẩm cung cũ của mẫu phi.

Vụ Nguyệt khi ấy đã không biết rằng, một lần lạc bước, một nhánh hoa trên tay, một cái quay đầu nhìn, đã khiến vận mệnh của nàng thay đổi đến nghiêng trời lệch đất. Bởi vì, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tạ Vụ Hành.

Hoàng cung, là nơi mà quyền lực và tiền tài sẽ quyết định được tất cả. Không có sự sủng ái của bậc đế vương, không có nơi để dựa dẫm che chở, thì sẽ như một chú kiến nhỏ, mặc người nghiền nát.

Trước mắt Vụ Nguyệt chính là hoàn cảnh như vậy. Tiểu thái giám gầy gò đáng thương bị bao người vây quanh chửi rủa mắng nhiếc và đánh đập ức hiếp đến tàn nhẫn. Vụ Nguyệt không đành lòng, cũng có chút thương hại, nhưng nàng chỉ là một công chúa thất sủng, cuộc sống đầy gian nan vất vả nơi lãnh cung, nàng lấy cái gì để có thể cứu giúp người khác. Vì thế, mặc dù rất thương xót nhưng nàng lại sợ hãi chạy trốn.

Lần thứ hai gặp lại, Vụ Nguyệt tưởng rằng tiểu thái giám kia đã c hết. Nàng khóc đến khổ sở, cả người run rẩy. May thay, tiểu thái giám vẫn còn sống, nàng liền cho hắn nửa cái màn thầu và bảo hắn đi xa nơi này rồi hẵng c hết. Bởi nàng, quả thật rất sợ hãi.

Cứ tưởng rằng duyên phận của bọn họ đã chấm dứt từ cái đêm hôm ấy. Thế nhưng, hết lần này đến lần khác, Vụ Nguyệt lại gặp được tiểu thái giám kia trong những tình huống tương tự như lần đầu, đều là bị đánh đến cả người đầy thương tích.

Vụ Nguyệt tính tình vốn thiện lương mềm mại, nàng đau lòng đến sắp khóc, muốn đưa tay ra cứu lấy tiểu thái giám. Cho dù, chút sức lực của nàng kỳ thật rất bé nhỏ không đáng kể. Vậy nên, nàng hứa với tiểu thái giám rằng, từ nay mọi thứ nàng có, đều phân cho hắn một nửa. Mong rằng, hắn sẽ bình yên vượt qua được cơn hoạn nạn này.

Chỉ là, không ai biết rằng, bên dưới lớp vỏ tưởng chừng như yếu ớt đáng thương bị bao người khinh thường nhạo báng và giẫm nát đó, là một đôi mắt tràn đầy lệ khí, một dòng chảy điên cuồng khát máu, tàn nhẫn độc ác đến mức khiến người khác run sợ.

Hắn, từ trong bóng đêm vô tận, tìm thấy ánh sáng của mình rồi, tham lam muốn chiếm lấy nó làm của riêng, không từ bất cứ thủ đoạn nào kéo công chúa nhỏ xinh đẹp ấm áp như ánh trăng trên cao rơi xuống vũng bùn tăm tối của hắn.

Vụ Nguyệt, nàng vĩnh viễn phải thuộc về hắn.

***

Tạ Vụ Hành có xuất thân từ gia tộc trăm năm, danh vọng quyền lực tối cao. Nhưng, triều chính thay đổi, quan trường hỗn loạn, Tạ gia bị kẻ xấu hãm hại, 179 mạng người c hết thảm trong một đêm. Mẫu thân đem theo hắn cùng muội muội giả dạng chạy trốn ra khỏi thành. Đáng tiếc, trong lúc nguy cấp, lạc mất muội muội, chỉ còn lại Tạ Vụ Hành.

Mẫu thân vì hận thù và đau buồn trước những tang thương trải qua, tinh thần trở nên điên loạn thất thường. Tạ Vụ Hành khi ấy, trở thành trụ cột trong nhà, một mình lăn lê khắp các phố phường tìm cách cứu chữa mẫu thân và nuôi sống bản thân mình.

Những năm tháng thống khổ bị bao người vây quanh đùa cợt chèn ép và giẫm nát dưới lòng bàn chân ấy, khắc sâu vào đáy lòng Tạ Vụ Hành, biến tâm tính của hắn càng ngày càng trở nên méo mó vặn vẹo, âm u. Hắn tự hứa với lòng, tất cả những gì hôm nay hắn chịu đựng, một ngày nào đó, hắn sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một. Những kẻ này, đều phải c hết không toàn thây. Hắn sẽ hủy diệt mọi thứ.

Muội muội không có tung tích, mẫu thân mất, Tạ Vụ Hành trở thành kẻ cô độc mang trên vai huyết hải thâm thù giữa thế gian rộng lớn phồn hoa này. Như thế cũng tốt, hắn không có gì vướng bận, sẽ không thương tiếc, không do dự và cả không hối hận. Thế nên, Tạ Vụ Hành nhận mệnh trà trộn vào cung giả làm tiểu thái giám để thực hiện kế hoạch trả thù, nhiễu loạn triều chính và mưu phản.

Và chính ở nơi này, thế giới dơ bẩn trong mắt hắn được gột rửa bởi cơn mưa dịu dàng thanh mát mang tên Vụ Nguyệt.

Ban đầu, Tạ Vụ Hành chỉ muốn lợi dụng sự mềm lòng lương thiện của tiểu công chúa thất sủng này để đẩy nhanh mọi việc và lấp đầy những say mê điên cuồng biến thái trong lòng hắn. Thế nhưng, chẳng biết tự bao giờ, tất cả những gì hắn suy nghĩ và hành động đã không còn mang theo toan tính dã tâm với nàng như vậy nữa.

Hắn thích nhìn cái cách nàng hoảng loạn và sợ hãi nhưng vẫn đứng ra bảo vệ hắn trước đám người xấu kia. Hắn thích cái cách nàng vì hắn mà rơi lệ, mỗi giọt lệ đều như trân châu lấp lánh xinh đẹp. Hắn thích cái cách trong ánh mắt nụ cười, trong giọng nói trái tim đều phủ đầy sự hiện diện của hắn.

Mỗi tế bào của Tạ Vụ Hành dường như phát điên lên trước Vụ Nguyệt.

Tiểu công chúa yêu kiều mềm mại, chính nàng là người đến trêu chọc hắn trước, giờ đây, đừng trách hắn kéo nàng rơi xuống phàm trần cùng với hắn.

Vụ Nguyệt, nàng chỉ thuộc về một mình Tạ Vụ Hành, những kẻ dám mơ ước và chạm đến nàng, hoặc mang nàng rời xa hắn, hắn sẽ tự tay móc mắt chặt tay phanh thây từng kẻ một.

Vì thế, trong cuộc săn bắn ngoài hoàng cung, khi thái tử có ý định xấu với Vụ Nguyệt, hắn đã dùng hai mũi tên bắn xuyên hai tay hắn ta, toàn thân cũng đều là vết chém. Để lại cho hắn ta một mạng, xong việc liền giày vò đến sống không được c hết không xong. Tứ công chúa ghen ghét đố kỵ muốn hại Vụ Nguyệt, hủy nhan nàng ta rồi cho nàng ta nếm chịu bao khinh nhục ê chề, cả đời này cũng đừng mong sống yên ổn.

Tạ Vụ Hành bản chất tàn độc thâm trầm, trong xương tủy là linh hồn của ác quỷ khát máu muốn thoát khỏi gông xiềng, vươn bàn tay đáng sợ tìm cách xé toang toàn bộ tươi đẹp thế gian này.

Vì thế, hắn muốn trở nên cường đại hơn, đứng ở vị trí cao nhất, thâu tóm thiên hạ trong lòng bàn tay. Khi ấy, hắn sẽ xoá sạch những thứ dơ bẩn từng nhuốm lên cuộc đời hắn và nàng, nhuộm máu thế gian, gột rửa hết thảy.

Thế nhưng, ác quỷ hắn khi đứng trước trái tim đầy bao dung ấm áp của Vụ Nguyệt, liền trở nên thu liễm móng vuốt, ngoan ngoãn vô hại.

Hóa ra, ở khoảnh khắc khi tuyết đầu mùa rơi dưới mái ngói rêu xanh nơi lãnh cung tiêu điều hoang vắng, mọi thứ đã được chú định, vận mệnh giao triền, không cách nào tháo gỡ được nữa.

Vụ Nguyệt trở thành chiếc vảy ngược trong lòng Tạ Vụ Hành, là mảnh trăng sáng trong treo nghiêng trên bầu trời mà hắn dùng tất cả tình yêu và trái tim nâng niu cất giữ, là những ấm áp vui vẻ hắn đánh mất nhiều năm qua, là những dịu dàng quyến luyến xoa dịu quá khứ thương tổn hắn chịu đựng.

Nàng là xuân hạ thu đông, là đóa hoa hàn bạc duy nhất nở rộ trong lòng hắn.

Cho dù thế gian này, vạn vật thay đổi.

“Bất kể là ai rời đi, ta đều sẽ vĩnh viễn bồi công chúa.”

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Bánh Kem  – Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN