logo
REVIEW>> NGỌC CÂU TUYẾT
ngoc-cau-tuyet
Tìm truyện
Donate

NGỌC CÂU TUYẾT

Tác giả:

Đào Tô Tử

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 141

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1420

Giới thiệu:

Thái tử có bản tính táo bạo, sợ bị mất ngôi vị Thái tử.

Hoàng hậu chọn cho hắn một Thái tử phi có bát tự vượng với hắn.

Thái tử phi nhỏ hơn Thái tử bảy tuổi, năm tuổi đã được nuôi dưỡng trong cung.

Thái tử nhìn cô bé phấn điêu ngọc trác thì phì cười: “Dựa vào một đứa nhóc mà muốn quản thúc ta sao?”

Kể từ đó hắn không nhìn thêm lấy một cái, vẫn quần là áo lượt ăn chơi trác táng như thường lệ, khó khăn lắm mới được lên ngôi, trở thành một bạo quân dựa vào chính thực lực của mình.

Bạo quân ngày ngày không lo triều chính, đến cả đêm thành hôn cũng bỏ Hoàng hậu nhỏ trong phòng tân hôn mà chẳng thèm đoái hoài đến, ra lệnh cho nàng sau này thấy hắn cách xa được bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.

Ngày nọ, bạo quân gặp được một thiếu nữ xinh đẹp ngây ngô.

Hắn vừa gặp đã yêu, thu hết vẻ hung bạo trên người mình và chủ động bắt chuyện với mỹ nhân.

Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Hạ hoảng hốt, nàng nhút nhát nói: “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, thần thiếp rời đi ngay.”

Bạo quân: …

Thích Diên ghét người của Ôn gia, dù rằng Ôn Hạ không làm gì sai nhưng hắn vẫn đuổi Ôn Hạ tới hành cung xa xôi, mặc nàng sống c hết.

Tới tận khi hắn gặp được giai nhân mỹ miều thon thả, hải đăng sáng bờ, chỉ một cái nhìn thoáng qua, hắn thừa nhận rằng hình như mình đã rung động.

Từ đó, hắn buông bỏ khúc mắc nhiều năm, biết Ôn Hạ chịu khổ hai mươi năm, biết nàng thích phỉ thuý thì bèn sai người vượt ngàn dặm mua ngọc Sơn Tạc cho nàng, chỉ để có được nụ cười của nàng.

Thấy được vẻ dịu dàng duyên dáng, vô cùng cảm động của nàng, hắn mới yên tâm.

Cuối cùng vị vua như hắn chỉ chịu cúi đầu vì nàng, cũng chỉ cưng chiều một mình nàng.

Cơ thể Ôn Hạ tính hàn khó mang thai, Thích Diên tìm danh y cho nàng.

Ấy thế nhưng danh y lại nói rằng Hoàng hậu nương nương đang uống canh tránh thai.

Khi ấy Thích Diên chính tai nghe được nàng nói với bằng hữu trong khuê phòng: “Ta không muốn mang thai hoàng tự cho hắn.”

Chiếc nhẫn trong tay cũng bị Thích Diên siết vỡ.

***

“Chuyện năm xưa đong đầy trong ánh mắt người

Vừa cố lãng quên, vừa hết lòng hàn gắn

Nếu ta thành kính chắp tay cầu nguyện

Chỉ ước mong người nhận được sự cứu rỗi.” *

Đại Thịnh, hoàng cung.

Mùa đông giá rét, tuyết rơi mênh mông khắp trời.

Hoàng hậu Ôn Hạ đứng trên đình cao, trái tim như bị muôn ngàn bông tuyết nhỏ phủ ướt, thấm đẫm lạnh lẽo cùng cô đơn. Thì ra, Hoàng đế Thích Diên chán ghét và oán hận nàng đến vậy. Thì ra, chút hy vọng mỏng manh còn sót lại sau nhiều năm lưu giữ ngay tại khoảnh khắc này, đều tan biến mất rồi.

Mùa đông năm nay, không chỉ khiến Ôn Hạ trải qua cơn bạo bệnh thập tử nhất sinh, lấy đi đôi mắt tràn ngập ánh sáng của nàng, còn tàn nhẫn giẫm nát tình yêu nàng giấu tận sâu nơi đáy lòng, không còn lại gì cả.

Trong cơn mơ, từng chuyện từng chuyện được lật lại, Ôn Hạ chìm trong hồi ức xưa cũ, có nụ cười có đau thương, có ngọt ngào có oán giận. Cuối cùng, đều biến thành giọt lệ, vương trên đôi mắt xinh đẹp của nàng, rồi chầm chậm rơi xuống…

Thích Diên, có lẽ đến hôm nay nàng mới hiểu ra, giữa bọn họ, tựa như bông tuyết trắng ngoài kia, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng không cách nào trở về được nữa, lại càng không thể chạm đến, không thể vãn hồi.

***

Ôn Hạ là nữ nhi duy nhất của Ôn đại tướng quân, trấn giữ phương Bắc xa xôi hiểm trở. Cả một đời phụ thân nàng cầm quân trên lưng ngựa chinh chiến khắp nơi, dùng máu thịt của mình bảo vệ từng mảnh đất non sông nơi đây, lập biết bao chiến công hiển hách, nhận được ân sủng vô biên.

Ôn Hạ khi còn bé đã cực kỳ xinh đẹp hoạt bát đáng yêu, thân thể nàng lại yếu ớt mẫn cảm nên rất được phụ mẫu yêu thương. Nàng lại có thêm bốn vị ca ca tài giỏi thông minh mà phụ thân nhận nuôi luôn chiều chuộng chở che và bảo vệ nàng chu đáo. Vì thế, nơi phương Bắc gió tuyết này là quê hương, là nhà, là tất cả những ấm áp vui vẻ nhất mà nàng có.

Nhưng rồi, năm Ôn Hạ năm tuổi, nàng được đưa đến hoàng cung nuôi dưỡng với tư cách người được chọn sẽ trở thành Thái tử phi, cũng là Hoàng hậu tương lai. Ôn Hạ bé nhỏ lúc ấy đã không hề biết rằng, lần rời đi này của nàng, là một nét bút đậm cắt ngang những tháng ngày bình yên, báo trước cơn giông tố cho mai sau nàng phải gánh chịu.

Lần đầu tiên Ôn Hạ gặp Thái tử Thích Diên là trong một đêm đầu hạ, nàng vì mải chơi mà ngã xuống hồ, được hắn cứu. Lúc đó, ánh trăng trên cao rất sáng, các vì sao cũng lấp lánh khắp nơi. Thế nhưng, mọi sự diễm lệ lại dường như trở nên thua kém trước nhan sắc của Thích Diên.

Thích Diên của năm mười hai tuổi ấy, bướng bỉnh và khó thuần, kiêu ngạo và cố chấp. Hắn từ cái nhìn đầu tiên, liền cảm thấy Ôn Hạ thật đáng yêu, tựa như hoa tuyết lê trong mưa xuân, thoang thoảng hương nồng, mềm mại lại dịu dàng chạm nhẹ vào trái tim hắn.

Vì thế, mặc dù không thích cái gọi là Hoàng hậu tương lai, nhưng Thích Diên lại vô cùng yêu thương quan tâm và sủng ái Ôn Hạ. Ngay cả bầu trời ngôi sao, hắn đều có thể hái xuống cho nàng làm đồ chơi.

Thế nên, khi biết Ôn Hạ bé nhỏ gặp chuyện, Thích Diên liền lật tung Kinh thành, đem hết quyền lực binh mã gấp rút đi cứu nàng. Khoảnh khắc nhìn nàng từ trên cao không chút do dự sợ hãi nhảy xuống vòng tay của hắn, giao hết thảy cho hắn, vận mệnh đã chú định, mối nhân duyên của bọn họ khó lòng tháo gỡ. Thích Diên còn vì nàng mà từng bước trù định kế hoạch trả thù những kẻ xấu kia, ra tay thảm sát rất nhiều người, chôn vùi đoạn biến cố nàng không muốn nhớ lại này.

Thế nhưng, khoảng thời gian mà Ôn Hạ cho rằng sẽ kéo dài mãi mãi, đã không còn nữa. Bởi vì, Thích Diên của năm ấy, vì một khúc mắc không lý giải được, đã trút giận lên người nàng, dùng ánh mắt và hành động nói cho nàng biết, hắn hiện tại có bao nhiêu chán ghét, oán hận nàng.

Để rồi, năm Ôn Hạ chín tuổi, thân xác và trái tim nàng dường như sắp chìm trong tuyệt vọng nơi hoàng cung xa hoa này. Cuối cùng, vẫn là được Hoàng hậu thương tình mà cho nàng xuất cung, về quê nhà chữa bệnh.

Gió tuyết thét gào, lòng người quặn thắt, Ôn Hạ mờ mịt nhận ra, Thích Diên không còn là Thích Diên ôn nhu dịu dàng của nàng nữa rồi, không còn là người sẽ luôn yêu chiều bảo vệ nàng nữa rồi. Hắn giờ đây, vĩnh viễn là Thích Diên bạo quân tàn nhẫn máu lạnh, coi nàng là kẻ thù.

***

Khi Ôn Hạ lần nữa trở lại hoàng cung, nàng nhận mệnh trở thành Hoàng hậu. Thế nhưng, ngày thành thân Hoàng đế Thích Diên không đến tham dự, đêm động phòng hoa chúc cũng không ghé lại. Ôn Hạ trở thành trò cười cho bao người.

Ôn Hạ có đau lòng nhưng nàng lại không khóc. Bởi nàng biết, Thích Diên hận cả Ôn gia. Hiện tại, Ôn Hạ không thể đánh mất Hậu vị này được, nếu không Ôn gia sẽ bị Thích Diên g iết không còn một ai. Hắn là bạo quân, hắn độc ác lạnh lùng, kẻ khiến hắn ôm hận trong lòng, hắn sẽ tìm cách hủy diệt.

Phụ thân đã mất, mẫu thân tuổi cao, đại ca nhị ca tam ca đều ở phương xa nơi chiến trường hiểm nguy, tứ ca thì mất tích. Chỉ có mình nàng nơi đây, nàng không cho phép mình vì tổn thương của bản thân mà khiến những người thân yêu đều phải c hết dưới lưỡi kiếm của Thích Diên, còn mang danh phản quốc, yêu cơ đến muôn đời.

Chỉ là, trong những đêm tĩnh lặng, Ôn Hạ sẽ đôi lúc nhớ đến trước kia, sẽ hoài niệm và cất giữ từng chút ấm áp nho nhỏ trong quá khứ. Để rồi, hiện tại đánh vỡ tan tành không thương tiếc.

Ôn Hạ bị Thích Diên đưa đến hành cung xa xôi với quyết tâm không để nàng quay về hoàng cung được nữa, cuộc đời của nàng có thể sẽ chôn vùi ở nơi này mãi mãi, cho đến khi… một lần nữa, Thích Diên, lại xông vào thế giới của nàng.

***

Thích Diên sinh ra với thân phận tôn quý thiên chi kiêu tử. Vận mệnh của hắn ngay từ khi bắt đầu đã được định là quân vương của một nước, đứng trên hàng vạn người. Vì thế, từ bé hắn đã nắm hết thảy mọi thứ trong tay. Biến số duy nhất trong cuộc đời của Thích Diên có lẽ chính là vị Hoàng hậu tương lai bé nhỏ mà phụ hoàng mẫu hậu muốn lập cho hắn, Ôn Hạ.

Những năm tháng trưởng thành ấy, khi Ôn Hạ vẫn còn nhỏ, hắn đã luôn xem nàng là bảo bối duy nhất trong tim, luôn muốn dành cho nàng những điều tốt đẹp quý giá nhất. Nhưng rồi, thời gian trôi qua, hắn vì hiểu nhầm và hận thù mà từng bước buông bỏ đoạn tình cảm trong sáng ấy, tổn thương nàng đến thương tích đầy mình, toàn thân đẫm máu.

Thích Diên mặc kệ những lời nói của mẫu hậu, di chiếu của phụ hoàng, can ngăn của quần thần, huynh đệ. Hắn chỉ tin vào chính hắn, mà không biết rằng, sau này hắn sẽ phải trả giá đến như thế nào cho những sai lầm hắn từng gây ra.

Một bước sai, ngàn bước vạn bước đều là sai, không thể vãn hồi.

Nhưng rồi, trong đêm tình cờ dạo bước chốn nhân gian, Thích Diên đã gặp được một người, người mà chỉ trong giây phút thoáng qua, trái tim hắn như bị lỡ nhịp. Hóa ra, giữa thế giới phồn hoa rực rỡ này, khoảnh khắc nhìn thấy nàng quay đầu lại mỉm cười dịu dàng, mọi thứ đều trở thành ảo ảnh hư không. Nàng, chỉ đứng yên ở nơi đó, cũng khiến thế gian tĩnh lặng lưu luyến. Thích Diên, rung động rồi.

Thế nhưng, Thích Diên không ngờ được, nàng chính là Ôn Hạ, Hoàng hậu của hắn, người mà hắn luôn chán ghét đến mức từ khi nàng quay về lại hoàng cung chưa từng gặp mặt hay nói chuyện. Người mà hắn hao hết tâm trí muốn phế hậu, đưa đến hành cung xa xôi này. Người mà chỉ cần nhắc đến tên cũng khiến hắn tức giận muốn c hém g iết cả gia tộc nàng.

Thì ra, nàng là Ôn Hạ, là hoa xuân rực rỡ, là ngôi sao lấp lánh trên cao, là cơn gió mơn man mềm nhẹ… mà hắn đã từng trân trọng yêu thương và sủng ái đến vô pháp vô thiên.

Giờ đây, giữa bọn họ chỉ còn là vị thế quân thần, hắn là quân nàng là thần. Ôn Hạ không còn như trước nữa. Nàng vẫn xinh đẹp dịu dàng, mọi lời nàng nói mọi việc nàng làm đều đúng chuẩn mẫu nghi thiên hạ, xứng danh Hoàng hậu một nước. Nàng khiêm nhường, hiểu lễ nghĩa, bao dung rộng lượng, chu toàn trước sau.

Nhưng Thích Diên nhận ra, khoảng cách của hắn và nàng, không chỉ có quá khứ, tổn thương mà còn là buông bỏ, tuyệt tình.

Trái tim của Ôn Hạ, hắn không thể nào chạm đến được. Bởi vì, nàng vĩnh viễn đã xóa bỏ cái tên Thích Diên ca ca ra khỏi thế giới của mình rồi. Hắn giờ đây, với nàng là Hoàng đế Thích Diên, bạo quân Thích Diên mà thôi.

Chuyện xưa nhắc lại, bí mật dần được hé lộ, hiểu nhầm và khúc mắc đã có lời giải đáp. Đúng hay sai, kiên trì hay dừng lại, đều không còn quan trọng. Bởi vì, cho dù có thế nào, đều không thể khiến vết thương trong lòng Ôn Hạ được chữa lành.

Nàng từ bỏ đoạn tình cảm chớm nở trong những năm tháng ngây ngô ấy rồi, cũng từ bỏ toàn bộ những yêu hận đan xen nhiều năm quyến luyến.

Thế nhưng, Thích Diên hắn không cam lòng buông tay cho tình duyên kiếp này cùng Ôn Hạ. Mọi chuyện đi đến kết cục bi thương này đều là do hắn sai. Trăm ngàn lần xoay chuyển, đều là lỗi của hắn. Nếu ông trời tàn nhẫn muốn hắn cùng nàng chia lìa tử biệt để trả giá cho những sai lầm hắn gây ra, vậy thì hắn xin tình nguyện gánh chịu thay nàng tất cả.

Chỉ cần, Ôn Hạ của hắn, quãng đời sau này, tựa như hoa tuyết lê ngoài kia, bốn mùa đều có thể nở hoa, khoe sắc hương nồng.

“Đợi đến khi bầu trời này vỡ tan

Núi sông hóa thành tro bụi, dung nhan này héo tàn

Vẫn muốn lưu lại tình yêu này trên thế gian tiếp tục luân hồi chuyển kiếp.

Bao buồn vui thế gian ta đã đều nhìn thấu

Cho dù trăm ngàn lần chuyển kiếp cũng mãi sinh tử bên nhau

Chân bước khắp thế gian rộng lớn

Cũng sẽ cùng nàng tự do rong ruổi.” **

____

**Trích bản dịch lời bài hát Như Mộng do Châu Thâm thể hiện, Ost Dữ Quân Ca
**Trích bản dịch lời bài hát Sinh tử tương tùy do Thôi Tử Cách - Dương Bồi An thể hiện, Ost Lệ Cơ Truyện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nho - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN