logo
REVIEW>> NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH
ngoan-dung-so-anh
Tìm truyện
Donate

NGOAN, ĐỪNG SỢ ANH

Tác giả:

Mộ Nghĩa

Reviewer:

AI_Hoàng Lan

Độ dài: 97

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2787

“Trước kia tôi là một tên rất tồi tệ, tôi cảm thấy bản thân không xứng đáng với bạn gái, sợ cô ấy bị tổn thương. Nhưng sau khi đẩy cô ấy ra xa, tôi bắt đầu hối hận. Bởi vì tình cảm là thứ mà chúng ta không thể khống chế được...”

Có những người khoác lên mình một vẻ bọc ngoan ngoãn, hiền lành nhưng nội tâm lại như rắn rết. Cũng có những con người dù bề ngoài u ám rét lạnh không ai dám đến gần nhưng trong lòng lại là cả một mảnh mềm mại cần được vỗ về. Rồi lại có những người thoạt nhìn rụt rè yếu ớt, nhưng chỉ cần được khích lệ sẽ lại cứng rắn như thép, dẻo dai như cành dây leo mà vươn lên đón ánh mặt trời. Tất cả những vỏ bọc, những nhân cách ấy đều có trong bộ truyện: “Ngoan, đừng sợ anh”.

Du Hàn - nam chính, là người như trong tựa truyện, luôn làm cho mọi người e sợ. Anh học rất giỏi, là chủ tịch hội học sinh, nhưng lại là đứa trẻ không có bố, mẹ làm giúp việc. Hai mẹ con anh ăn nhờ ở đậu trong nhà chủ. Những trận đòn roi, mắng nhiếc của bố từ thuở nhỏ của bố, những dèm pha xa lánh của đám trẻ trong khu nhà giàu đã làm cho một cậu nhóc hoạt bát thông minh trở nên lầm lì và thích dùng nắm đấm nói chuyện.

Vì thế, những ngày đầu Bối Doanh Doanh trở về nhà, đã được bạn bè và chị gái dặn dò tránh xa Du Hàn - tên nhóc con người giúp việc ấy ra.

Nhưng phải chăng vì “điếc không sợ súng” mà Doanh Doanh bé bỏng vốn thu mình và sợ người lạ kể từ vụ tai nạn làm mất đi thính lực ấy, lại không cảm thấy sợ hãi anh như những người khác?

Chuyện bắt đầu khi con trai người giúp việc và cô chủ nhỏ trở thành bạn học cùng bàn.

Ngẫu nhiên bị xếp ngồi cùng bàn với Du Hàn, Bối Doanh Doanh cũng lo lắng, vì nghe bảo Du Hàn ghét con gái, Du Hàn thích ngồi một mình. Nhưng dường như cô bé ngoan ngoãn rụt rè ấy lại không quá chướng mắt cậu. Bởi vì cô yên tĩnh, và không như những nữ sinh khác nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt si mê thần tượng.

Câu chuyện giữa họ được kể rất hợp lý hợp tình.

Bởi vì mắc “tội” ngồi cạnh nam thần mà cô bị nhóm nữ sinh đanh đá ganh ghét, chèn ép, đến nỗi cậu là hội trưởng hội học sinh kiêm luôn bạn cùng bàn nhìn không nổi vào mắt, phải ra mặt.

Vì cô ngồi cạnh người học siêu giỏi nhưng lại dốt toán làm cậu khó chịu, phải chỉ bài cho. Và vì cô mặc cảm tai phải mang máy trợ thính, lại hay bị bố mẹ phủ nhận, mang ra so sánh với người chị gái tài năng hiền huệ của mình, làm cho cô càng trở nên rụt rè và khép kín, nên lại cần có cậu vươn tay ra, cần cậu nói cho cô biết, dù không thể chữa lành thì đôi tai ấy vẫn xinh đẹp nhất.

Từ ra tay tương trợ, dần dần Du Hàn càng nhận ra mặt đáng yêu ẩn giấu đằng sau vẻ rụt rè, cố gắng thu mình của cô. Những điều đó làm cho cậu không thể ngừng yêu thương, chăm sóc, khích lệ cô làm những việc tưởng chừng như xa tầm với.

Chỉ là, luôn có những sự việc, những con người nhắc nhở cậu về sự khác biệt giữa họ. Nếu như cô là con gái nhà giàu, hiền lành ngoan ngoãn thì cậu lại là con của một tên cuồng bạo lực từng khiến cho bạn bè và cả thầy cô cậu cũng phải e dè. Mẹ cậu còn là giúp việc nhà cô. Ngay cả cậu cũng bị những người quen biết gọi là “thằng giúp việc”. Thế thì cậu làm sao xứng đáng với cô?

Vì thế cậu bảo cô tránh xa cậu ra.

Mà cô gái của cậu lại rất nghe lời, thật sự tránh xa cậu. Mãi cho đến khi trong buổi dã ngoại của lớp, cô bị lạc trong rừng, một đêm tìm, cậu mới biết cô quan trọng như thế nào và mình đã sai đến chừng nào khi bảo cô rời xa.

Từ đó, câu chuyện chuyển sang một hồi mới với nhân vật chính là sói xám và bé thỏ trắng. Sói xám vẻ ngoài hung dữ nhưng lại yêu thương chiều chuộng, dỗ dành bé thỏ đáng yêu của mình từng bước nhận thức trái tim và bắt đầu đoạn tình cảm lén lút cha mẹ.

Tình cảm của họ vẫn tốt đẹp như thế, hỗ trợ nhau cùng tiến bộ trong học tập. Dù rằng lắm lúc chịu đả kích và dèm pha về địa vị xã hội của cả hai, họ vẫn không buông tay nhau. Nhưng một ngày sau kỳ thi đại học, tưởng mọi việc sẽ êm đẹp, họ sẽ đỗ vào cùng trường, cùng nhau trải qua thời gian Đại học đẹp đẽ thì bố của Bối Doanh Doanh lại phát hiện ra đứa con gái mình yêu thương và tự hào lại đang yêu đương cùng con trai của người giúp việc.

Và dĩ nhiên, tình yêu này bị ngăn cản...

Bối Doanh Doanh bỏ ăn, nhốt mình trong phòng. Du Hàn bị mẹ ép chia tay. Buổi sáng nọ, khi cô rốt cuộc cũng lẻn ra được để chạy đến phòng cậu thì căn phòng đã trống không. Du Hàn và mọi thứ cô từng quen thuộc đã không còn nữa. Mẹ con Du Hàn đã rời đi.

Phải mất bao lâu để người ta biết rằng, tình yêu có sức mạnh to lớn, giúp đôi lứa vượt qua khó khăn trắc trở? Cần bao nhiêu nỗ lực để người ta hiểu rằng, chỉ cần yêu đủ, mọi cấm cản đều không ngăn được lứa đôi?

Các bạn hãy đọc tiếp truyện “Ngoan, đừng sợ anh” để tìm ra câu trả lời nhé.

***

Mộ Nghĩa viết “Ngoan, đừng sợ anh” không với chất liệu cầu kỳ mới mẻ nào. Nhưng chính giọng văn mộc mạc chân thành, phản ứng hóa học bùng nổ giữa các nhân vật làm cho câu chuyện thực sự hấp dẫn. Ở cái tuổi mười bảy mười tám, họ chẳng làm gì quá phận cả, nhưng chỉ một cái ôm, một nụ hôn ngô nghê cũng đủ làm người đọc chết chìm trong mật. Mà dĩ nhiên, “bản chất sói xám” của Du Hàn cũng tỷ lệ thuận với số tuổi và năng lực của cậu.

Cốt truyện không hẳn là lạ nhưng điều làm cho mình thích câu chuyện này là dù Bối Doanh Doanh được xây dựng như nữ chính ngây thơ yếu đuối nhưng lại không uỷ mị gây khó chịu cho người đọc. Bên cạnh Du Hàn, cô ngoan ngoãn nghe lời nhưng không hề não tàn. Cô từng bước được khích lệ vượt qua các giới hạn của bản thân, vạch mặt được trà xanh đã từng hại cô bị mất đi thính lực và chứng tỏ bản thân trước cha mẹ. Mỗi bước tiến của Bối Doanh Doanh được đánh dấu bằng năng lực, bằng khổ luyện cùng với khích lệ từ Du Hàn và bạn bè thân thiết chứ không phải bằng hào quang nữ chính.

Du Hàn cũng vậy. Cậu xuất thân nghèo khổ, có bóng ma quá khứ nhưng không phải dạng bất cần đời không chăm chỉ học tập rồi bỗng dưng gặp được nữ chính lại cải tà quy chính. Cậu vẫn luôn nỗ lực, học giỏi nên mới được chọn làm hội trưởng hội học sinh và nhận được sự tín nhiệm của thầy cô, bè bạn.

Chỉ là, khi Doanh Doanh chưa xuất hiện, cậu không thấy được ý nghĩa của cuộc sống và mục tiêu của cuộc đời. Với Du Hàn, Doanh Doanh là than hồng của mùa đông, là đom đóm của đêm hè, cho cậu ấm áp và ánh sáng để tìm ra lý tưởng cuộc sống.

Đây là một yếu tố làm cho truyện dù ngọt ngào, mơ mộng nhưng không quá thiếu thực tế và gây khó chịu cho người đọc vì tâng bốc nhân vật quá đà.

Ngày em đến, tôi xấu xa và chẳng có gì, nhưng em lại chấp nhận ở bên và trao cho tôi trái tim. Chỉ cần em tin và chờ tôi. Nhanh thôi, tôi sẽ đủ sức để bảo vệ, yêu thương và cho em mọi điều tốt đẹp.

Ngày em đến, tự ti và sợ hãi cô lập bản thân em. Là anh chấp nhận ở bên. Là anh vươn tay nắm lấy tay em, kéo em ra khỏi những giới hạn trói buộc của bản thân. Vì thế, những ngày tháng sau này, em tự tin đứng cạnh bên anh, để cho anh một mái ấm. Để bóng ma quá khứ về một gia đình bất hạnh mãi rời xa anh.

Chỉ cần gặp được đúng người, mọi vết thương rồi sẽ được chữa lành.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN