logo
REVIEW>> NGHE LÉN ÁNH TRĂNG
nghe-len-anh-trang
Tìm truyện
Donate

NGHE LÉN ÁNH TRĂNG

Tác giả:

Hựu Nhất

Reviewer:

AI_Hoàng Lan

Designer:

AI_Tùng Lam

Độ dài: 79

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 3824

Chuyện kể rằng ở một khu rừng nọ, có một chú gấu ngoan ngoãn được người người yêu thích. Dạo đấy, trong rừng đồn thổi có một sinh vật lạ trú ngụ, đoạt hồn phách của ai đi ra ngoài vào những đêm trăng sáng. Vì thế, cả khu rừng chẳng ai dám ra ngoài vào đêm có trăng.

Chú gấu nọ lại có tinh thần trượng nghĩa muốn tiêu diệt kẻ xấu, nên đã lén mẹ trong đêm trăng sáng ra ngoài đi tìm tên giấu mặt kia.

Chú đi mãi đi mãi trong khoảng không vô định cho đến khi gặp được một bé cáo nhỏ. Họ ngồi bên bờ sông trò chuyện cả đêm, như đã thân từ trước.

Từ dạo đấy, mỗi đêm trăng sáng, chú gấu ngoan ngoãn lại lén lút trốn ra ngoài gặp bé cáo. Tình cảm giữa họ trở thành một thứ quen thuộc như ăn cơm, uống nước. Cho đến một ngày, bờ sông ấy chỉ còn lại mình cậu. Bé cáo nhỏ biến mất như một hòn sỏi rơi vào lòng sông. Không một tiếng động. Không còn manh mối…

Chú gấu rối bời như bị đoạt hồn đoạt phách… Mà quá khứ tươi đẹp giữa những đêm trăng ấy, đối với mọi người, chỉ là một giấc mơ hoang đường.

Hoang đường như chuyện tình yêu của Kế Hứa và Gia Duẫn…

Gia Duẫn năm 15 tuổi được cha đưa đi làm từ thiện ở một trường học dành cho trẻ em khuyết tật ở tận vùng núi xa xôi hẻo lánh. Từ một cô tiểu thư được cưng chiều từ tấm bé, Gia Duẫn bỗng chốc bị nhốt xuống địa ngục trần gian. Ở nơi đó, căn phòng tiện nghi nhất dành cho cô cũng chỉ đơn độc một chiếc giường đơn, ngọn đèn dầu, phòng tắm chật hẹp không ánh sáng, không nước nóng, sóng điện thoại khi có khi không.

Gia Duẫn cao ngạo, xấu tính, lại vì bị thiệt mà càng thể hiện tính khí của mình. Cho đến khi cô gặp Kế Hứa, một cậu bé 14 tuổi, đẹp trai nhưng lạnh lùng, tai mang máy trợ thính.

Gia Duẫn vừa gặp đã yêu Kế Hứa. Từ đó, cậu bé khiếm thính thay đổi con người cô, trở thành một người vừa xinh đẹp lại tốt tính.

Không, chuyện đấy chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi. Còn ngoài đời thực, từ ngày Kế Hứa xuất hiện, Gia Duẫn cũng thật sự bớt đi sự khó chịu cáu kỉnh với mọi người xung quanh. Chỉ là, sự chú ý và những trò vặt của cô dồn hết lên người cậu, “tên nhóc điếc”.

Mối quan hệ giữa Gia Duẫn và Kế Hứa không hề bình đẳng. Gia Duẫn xem Kế Hứa như một nơi để xả buồn bực, oán hận dành cho ba mình, dành cho cái nơi khỉ ho cò gáy mà cô đang chịu đày đoạ. Cơm không nuốt nổi, cô lại bắt cậu ăn hết. Nhà vệ sinh công cộng quá bẩn, không thể đi được, cô lại bảo cậu vào dọn.

Nhưng kỳ lạ thay, yêu cầu dù vô lý đến mấy, cô nhóc dù có giờ giọng trịch thượng gọi cậu là tên nhóc điếc thì cậu vẫn im lặng mà làm cho cô. Có lẽ bởi vì nụ cười của cô chăng? Vì cô dịu dàng bảo với cậu “da dê không thể dính nước”, thay vì trách mắng khi cậu tự ý đi rửa đôi giày bám đầy bùn đất cho cô? Hay bởi vì cô hay hờn hay giận nhưng lại giỏi làm nũng mỗi khi sai khiến cậu? Không hẳn là thế. Kế Hứa làm tất cả cho Gia Duẫn chủ yếu vì cô là người đầu tiên đối xử với cậu như một người bình thường.

Người ta biết cậu tật nguyền, người ta biết cậu là một đứa trẻ mồ côi lại thông minh học giỏi thì luôn nhìn cậu bằng cặp mắt thương hại, luôn muốn chở che và ban phát tình cảm. Nhưng, nếu như có những người luôn muốn dùng chỗ đáng thương, thua thiệt của mình để tranh thủ lòng thương hại thì cũng có những người dù thật sự khiếm khuyết lại luôn ngẩng cao đầu và mong muốn sự bình đẳng.

Vì thế, giữa những ánh mắt thương hại mà người ta luôn dành cho những cô cậu học trò ở ngôi trường này. Kế Hứa va vào và chìm đắm trong đôi mắt to tròn và sáng ngời của Gia Duẫn.

Bởi cô xem cậu là một người bình thường. Bởi sau khi biết nhau, cô dần đối đãi với cậu như một người bạn mà không hề mảy may thương hại hay xem thường. Ngay cả khi cậu chưa từng cất tiếng nói chuyện với cô; ngay cả khi trên tai cậu là chiếc máy trợ thính đời cũ nhất, xấu xí nhất, cô vẫn luôn đối đãi thật tâm với cậu.

Chính vì thế, Kế Hứa cũng có xu hướng tiến về phía Gia Duẫn, mặc cho tính khí cô thất thường, sáng nắng chiều mưa. Cậu tinh tế chăm sóc người con gái ấy đến từng chi tiết nhỏ dù không hề được đòi hỏi. Mua dầu gội sữa tắm, cậu không quên nhặt thêm một lọ sơn móng tay khi nhìn thấy từng mảng sơn tróc trên chân cô. Cậu nhớ cô bé gầy yếu kén ăn liền dùng vài đồng tiền công đan lát mua tôm về nấu cháo cho cô. Những quan tâm nhỏ nhặt ấy làm cho một Gia Duẫn thiếu vắng tình thương bỗng chốc ấm áp, bỗng chốc khao khát có được chăm sóc, khao khát được yêu thương.

Với kinh nghiệm phong phú tích cóp từ phim ảnh và truyện người lớn, Gia Duẫn dường như trưởng thành hơn rất nhiều so với cái tuổi 15 của cô. Cậu gấu con ngoan ngoãn cứ như thế, từng bước từng bước tiến đến gần bé cáo xinh đẹp, cho đến lúc hoàn toàn thua trong tay cô. Sự thất bại mà dù có 1000 cơ hội làm lại, cậu cũng nguyện lòng…

Dù cô đã nhiều lần cảnh báo em sẽ rời đi, anh vẫn bất chấp như con thiêu thân lao vào nguồn sáng, vẫn kiên định với câu nói âm môi mà không biết cô có nhận ra hay không, anh chờ em về…

Ánh trăng đầy mê hoặc, tấm màn lay động trong căn phòng xiêu vẹo… một đôi trai gái non nớt về tuổi đời nhưng lại dư thừa khát vọng bấu víu lấy nhau, như muốn lấp đầy những tổn thương, những chua xót của cuộc sống…

Lần cuối cùng họ bên nhau, anh nói, em còn nợ anh, em chờ anh về nhé.

Ngày mai anh sẽ về trước buổi trưa. Em phải đợi anh.

Thời điểm ấy, giữa những chiếc hôn vội, giữa những câu dặn dò, có lẽ anh cũng biết ngày mai cô sẽ rời đi. Ngày mai, nơi cùng trời cuối đất này sẽ chỉ còn mình anh...

Qua đêm nay, dù đứng cùng dưới một bầu trời nhưng trăng và sao ở nơi cô có giống ở nơi này? Liệu cô có nhớ đến buổi đêm hôm ấy, giữa bầu trời đầy sao, họ đã từng ngồi bên nhau trên nóc trường học. Liệu cô sẽ dành bao lâu để nhớ những ngày bình dị, anh ngồi đan chiếu, cô ngồi bên cạnh đọc tiểu thuyết? Những nụ hôn đê mê, những dục vọng trần trụi rồi sẽ đi vào quên lãng. Nụ hôn đó, vòng tay đó rồi sẽ dành cho ai?

Bé cáo rốt cuộc cũng ra đi không một lời từ giã…

Trở về thành phố, trở về với cuộc sống và những sự thật trần trụi không thể trốn tránh. Gia đình trở thành một vết rạn không thể hàn gắn. Vết thương trên trán kia mãi mãi là một tỳ vết giữa mẹ và cô. Còn người cha kia, cho đến lúc rời đi, đã từng yêu thương cô không?

Nghe nói ông ấy muốn có một đứa con trai. Nghe nói ông ấy muốn nhận nuôi Kế Hứa…

Cô từng bao lần tơ tưởng đến đêm trăng sáng, đến anh. Nhưng nếu anh chấp nhận làm con nuôi của cha cô, họ sẽ đối diện với nhau như thế nào?

Kế Hứa đến tìm cô. Họ vẫn vứt hết mọi thứ ra khỏi đầu để dính chặt vào nhau. Chỉ cần ở bên nhau, tất cả những thứ khác đều không quan trọng. Tự trọng, đạo lý cũng không sánh bằng người trong lòng, không sánh bằng những vòng tay siết chặt, những chiếc hôn vụng về nhưng đầy khát khao...

Cho đến khi Kế Hứa bỗng dưng biến mất như chưa bao giờ tồn tại...

Cô chưa từng suy nghĩ về kết cục của câu chuyện về chú gấu ngoan ngoãn và bé cáo xinh đẹp. Ngày bịa câu chuyện đấy để kể anh nghe, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày, người rời đi lại là chú gấu ngoan ngoãn kia…; chưa từng nghĩ đến cảm giác của người ở lại...

Ngày cô đi, để lại cho anh vầng trăng sáng và bầu trời đầy sao…

Ngày anh đi, chỉ còn lại cô độc và những mong chờ…

Nhiều lần cô hỏi, anh không thích em nữa sao? Nhưng chưa bao giờ cô nghĩ lời đó là thật lòng. Cho đến khi lặp lại câu đấy trong tin nhắn gửi đến số máy từ lâu không người hồi đáp…

Nhiều lần cô hỏi, Kế Hứa, cuối tuần anh có đến không? Vậy mà chưa từng nhìn thấy anh ở đầu ngõ như ngày xưa…

Nhiều lần cô giận dỗi, em ghét anh, em sẽ không chờ anh nữa. Nhưng cô vẫn cứ chờ…

Cô bảo nếu anh không nghe máy, em sẽ quên anh…

Nhưng, gương mặt anh, dáng hình anh đã khắc sâu trong lòng cô. Tiếng gọi trầm thấp “Gia Duẫn, Gia Duẫn” là những thanh âm hiếm hoi anh dành cho cô, vẫn cứ vang vọng bên tai, vẫn thiêu đốt trái tim cô, như nhắc nhở với cô rằng dù phát âm là cả một sự nỗ lực, nhưng người ấy đã luôn nỗ lực tập luyện với băng ghi âm, để có thể gọi chính xác tên cô…

Chuyện gì đã xảy ra và họ sẽ gặp lại nhau trong hoàn cảnh nào? Ngày gặp lại nhau, những nóng bỏng, những hồi ức trong quá khứ có đủ sức để hâm nóng hai tâm hồn bị dằn vặt bởi thời gian và cuộc sống? Và vì sao Gia Duẫn dù có đủ cha mẹ lại lớn lên trong một hoàn cảnh chênh vênh và thiếu thốn tình thương, để rồi hình thành nên một tính cách hoang dại như thế? Và vì sao cha của Gia Duẫn lại muốn nhận Kế Hứa làm con nuôi? Mời các bạn đọc “Nghe lén ánh trăng” để tìm câu trả lời cho mình nhé.

“Nghe lén ánh trăng” là một bộ truyện được gắn mác 18+ mà khi bắt đầu mình cảm thấy khá phân vân vì họ gặp nhau và phát sinh những khao khát về giới tính, về thể xác khi còn quá nhỏ. Tuy nhiên, chính vì trẻ tuổi nên những tổn thương trong lòng, những thiếu vắng về tình cảm lại chưa bị thời gian làm cho chai sạn. Vì thế, họ dễ mở lòng, dễ cảm kích và dễ yêu thương hơn. Và vì thế, giữa một biển người rộng lớn, họ tìm thấy nhau, sưởi ấm cho nhau và cho tâm hồn họ một nơi để nương tựa. Truyện 18+ nhưng những cảnh H được triển khai hợp lý để chuyển tải nội dung.

Tính cách của từng nhân vật được tác giả khắc họa rất rõ nét và sâu sắc thông qua cách họ yêu đối phương.

Với một Gia Duẫn hoang dại nhưng thiếu thốn tình thương là sự chiếm hữu, là sự ganh ghét với tất cả những đứa con gái khác xung quanh anh; là dẫn dụ anh cùng mình rơi xuống tận cùng của sự đam mê, của sự vây hãm không lối thoát; nhưng đồng thời cũng là sự thấu hiểu và cho người mình yêu sự tự tôn mà anh mong muốn.

Với Kế Hứa khao khát một sự đối xử như người bình thường, là những chăm sóc, những chìu chuộng dành cho cô. Anh có thể nhất nhất nghe lời để thỏa mãn bản tính ngang ngược của cô. Nhưng anh cũng cứng rắn thể hiện sự tự tôn của một người đàn ông, tựa như, dù có nghèo, anh cũng không để cô trả tiền dù chỉ là một bữa ăn hay một cốc trà sữa.

Chính vì thế, dù họ xuất thân khác biệt, dù cô hay anh đều có những khiếm khuyết về tính cách hay thể xác, họ dường như là hai mảnh ghép sinh ra để dành cho nhau. Mà đã là dành cho nhau, dù có muôn vàn cách trở, người có lòng rồi sẽ về bên nhau.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN