logo
REVIEW>> NGÀY CHIM YẾN TRỞ VỀ
ngay-chim-yen-tro-ve
Tìm truyện
Donate

NGÀY CHIM YẾN TRỞ VỀ

Tác giả:

Mặc Khả Ngôn

Độ dài: 56

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 182

Giới thiệu:

Hai người chìm trong khổ nạn, trở thành “liều thuốc” của nhau.

Tại buổi lễ khai giảng, Lăng Vân, học sinh lớp thường, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, giả vờ tập trung khi ngồi dưới đài chủ tịch.

Cho đến khi đại diện học sinh mới Lục Thẩm Nhất bước lên đài chủ tịch, giọng nói trầm ấm, cử chỉ đĩnh đạc.

“… Tôi là Lục Thẩm Nhất, lớp 10-20…”

Lăng Vân tỉnh táo lại ngay lập tức: “Lục, Thẩm, Nhất.”

Hai người bước vào phòng học đa phương tiện.

Lục Thẩm Nhất: “Sau này, mỗi buổi trưa và tối sau giờ học chính, mình sẽ dạy kèm cho cậu.”

Lăng Vân: “Hả?”

Lục Thẩm Nhất: “Bạn cùng bàn nói nhiều quá, ở đây yên tĩnh hơn.”

Trong chuyến hành quân 18 km, Lục Thẩm Nhất trà trộn vào lớp 1 lâm sàng.

Anh ghé vào tai cô nói nhỏ: “Mình, Lục Thẩm Nhất, thích Lăng Vân.”

Lăng Vân đè thấp vành nón: “Cậu biết mình đã trải qua hai năm rưỡi này như thế nào không?”

Hai năm rưỡi trên lịch chỉ là hai mươi mấy trang giấy, trong nhật ký “Mình nhớ cậu” hết trang này sang trang khác, còn trong lòng Lăng Vân, đó là những cơn ác mộng không thể nguôi ngoai, là những đêm khuya ướt đẫm gối.

Vào những đêm khuya, trên đường phố không người, có hai người đang liều mạng thoát khỏi thế giới xám xịt.

***

Có bao giờ… vì ai đó mà bạn muốn bản thân ngày một tốt lên hay chưa?

Lăng Vân thì có.

Hồi mới bước vào ngưỡng cửa cấp ba, Lăng Vân lo lắng và tự ti đủ điều.

Trường cấp ba mà cô đậu vào lúc bấy giờ là một ngôi trường khá tốt trong thành phố, gần như học sinh nào đậu vào ngôi trường này cũng có hoàn cảnh gia đình khá giả, năng lực cá nhân nổi bật cả. Không phải vì so sánh mình với mọi người xung nên lòng tự ti mới nảy sinh trong cô, mà là vì sự hoang mang, vô định trước tương lai đã khiến cô không thể tự tin nổi.

Ngày bé, câu nó mà Lăng Vân nghe được nhiều nhất là phải học thật giỏi, phải vào được một ngôi trường đại học tốt, có thế thì sau này mới kiếm được một công việc tốt, mới “đổi đời” được.

Thế nên, mỗi lúc được giáo viên khen thông minh, Lăng Vân sẽ cảm thấy rất vui, vui vì cô đang có cơ hội để vào ngôi trường cấp hai tốt. Sau lần thi cấp ba, đậu vào được trường THPT số 2, Lăng Vân cũng cảm thấy rất vui, vui vì “cánh cửa” bước đến ngôi trường đại học tốt đang ở rất gần cô.

Tuy nhiên, khi có người hỏi Lăng Vân về định hướng tương lai, về ngôi trường trong mơ, về hai chữ “ước mơ”… Cô sẽ khựng lại, không biết phải trả lời những câu hỏi ấy như thế nào.

Lăng Vân muốn học giỏi, nhưng cô lại hoang mang, chẳng biết năng lực của mình đã đủ để được gọi là “giỏi” hay chưa. Cô muốn được học ở ngôi trường tốt nhất, nhưng cô lại không biết một ngôi trường thế nào mới là “tốt”. Cô muốn kiếm được một công việc tốt, ấy thế mà, cô lại hoang mang không biết liệu “công việc tốt” đó là công việc gì.

Nhưng rồi, sau khi lên cấp ba, cô đã gặp được một người, người đã đưa ra lời giải đáp cho những băn khoăn ấy của cô.

Lục Thẩm Nhất của khi ấy là một sự tồn tại nổi bật vô cùng.

Anh cứ như là “con cưng của trời” vậy. Vì ngoài ngoại hình “đỉnh của chóp” ra, anh còn là “học thần”, thành tích học tập luôn xếp đầu danh sách. Ngoài ngoại hình và học lực ra, anh còn biết chơi thể thao, có nhiều tài lẻ. Một người xuất sắc và nổi bật trong mọi lĩnh vực như anh, có muốn không thu hút sự chú ý từ mọi người cũng khó.

Hai người khác nhau một trời một vực, vậy mà hết lần này đến lần khác, họ cứ được dẫn lối để bước đến gần nhau.

Rõ ràng là lúc ban đầu, cô mới chính là người “chủ động” tiếp cận anh, “chủ động” bắt chuyện với anh, nhưng chẳng hiểu tại sao về sau cô lại “mơ màng” phải lòng anh nữa.

Sự xuất hiện của anh kỳ diệu lắm, vì nó mang đến những thay đổi tích cực cho Lăng Vân, khiến cô chiêm nghiệm ra rất nhiều điều. Sau khi gặp anh, cô như người mù lần đầu được nhìn thấy ánh sáng – luôn muốn “ôm lấy” thứ ánh sáng ấy vào trong lòng, ước chi nó sẽ mãi mãi thuộc về mình.

Rồi Lăng Vân nhận ra, có lẽ, cô đã thích Lục Thẩm Nhất thật rồi.

Mà, cũng chính vì thích anh nên Lăng Vân mới muốn “thoát ly” khỏi con người cũ, mới muốn trở nên tốt hơn.

Để dù dù có không thể đứng bên cạnh anh, thì mai sau cô vẫn có đủ tự tin để dõng dạc thừa nhận rằng: Phải đấy, tôi đã từng thích Lục Thẩm Nhất.

Chính anh đã thắp lên “ngọn lửa” nhiệt huyết, để nó rừng rực cháy bỏng trong cô.

Nhờ có anh mà lần đầu tiên trong cuộc đời cô hiểu được hai chữ “ước mơ” chân chính có nghĩa là gì. Nhờ có anh nên cô mới hiểu, “trường tốt” phải là ngôi trường mà cô thật sự yêu thích, phải là nơi có thể dung chứa được cả ước mơ của cô, tương lai của cô… chứ không phải là “bàn đạp” để cô nuôi mộng “đổi đời”.

Lục Thẩm Nhất vừa là bạn, vừa là “thầy dạy”, vừa là người mà Lăng Vân thầm mến.

Cô đã “đấu tranh tư tưởng” vô số lần, để rồi, khi “thu gom” đủ lòng tự tin, cô đã lựa chọn chủ động tiến về phía anh.

Bởi vì Lăng Vân tin, người cô thích cũng đang có những cảm xúc giống như cô…

“Lăng Vân, em không thích nhảy đường phố à?”

“Không thích.”

“Vậy sao hồi cấp ba em lại muốn tham gia câu lạc bộ nhảy đường phố?”

“Bởi vì em muốn biểu diễn cùng anh trong đêm hội mừng năm mới. Như vậy, có thể sẽ có người nói rằng: Nhìn hai người trên sân khấu kia rất xứng đôi.”

“Ngốc quá… Giữa hai chúng ta, vẫn luôn là anh trèo cao.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sim – Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN