logo
REVIEW>> NĂM THỨ BẢY YÊU THẦM EM
nam-thu-bay-yeu-tham-em
Tìm truyện
Donate

NĂM THỨ BẢY YÊU THẦM EM

Tác giả:

Mộng Tiêu Nhị

Designer:

AI_Lâm

Độ dài: 74

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 2921

Có nhiều thứ để thu hút sự chú ý giữa hai người khác phái với nhau, có thể là một ánh mắt, một nụ cười, thậm chí có thể là cái đẹp của sự thông tuệ, ở một vài phương diện nào đó, thật ra giá trị ở mặt vô hình lại khiến con người ta khắc sâu trong trí nhớ hơn vật chất ở thể hữu hình.

Lạc Kỳ xuất thân là cô gái con nhà gia giáo, từng ở trên đỉnh vinh quang. Rồi bảy năm trước cuộc đời cô phải xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, từ quý cô nhà giàu sang chảnh, nay sa cơ thất thế, Lạc Kỳ bơ vơ chật vật hoàn thành chuyện học hành nơi trời tây.

Con người thường bị thử thách ở hai hoàn cảnh, lúc cuộc sống viên mãn nhưng vẫn giữ tâm hồn thiện lương không thẹn với đời hoặc lúc cuộc đời nghiệt ngã, mang nhiều khổ ải, giống như tám mươi mốt kiếp nạn của bậc chân tu phải trui rèn để tìm ra con đường chân lý. Và dù cho ở thời điểm nào thì khi cá nhân đó thể lĩnh ngộ, thích nghi, tìm ra bước đường tương lai luôn là một điều xứng đáng được khen ngợi và yêu mến.

Mang trên người món nợ vật chất nặng nề, suốt bao năm Lạc Kỳ không một lời oán than bố mẹ, ngược lại cô còn tức giận bản thân vì sao không thể mau chóng thay đổi thực tế nghèo khốn của mình, để giúp bố mẹ không còn cảnh vất vả bị khinh khi từ người thân trong nhà cho tới những người xa lạ ngoài xã hội.

Hoàn cảnh tạo ra sức mạnh, và sức mạnh xây dựng nên bản chất con người, nhờ đó, ở nơi nước Mỹ xa xôi, giữa vùng trời hoàn toàn lạ lẫm, một Lạc Kỳ mạnh mẽ, sắc sảo đã gây dấu ấn và dần dà thu hút sự chú ý của Tưởng Thịnh Hòa.

Một ngày như mọi ngày, nhưng đồng thời cũng khác hẳn những ngày bình thường khác, vì ngày đó đánh dấu cho một khoảnh khắc định mệnh trong cuộc đời Tưởng Thịnh Hòa, ngày đó lần đầu tiên Tưởng Thịnh Hòa gặp gỡ tiếp xúc với Lạc Kỳ.

Anh bị sự tâm huyết, chân thành cố gắng của cô đánh bại từng chút một, vì cô mà lần đầu tiên anh tình nguyện bỏ ra nhiều thời gian chỉnh sửa một bảng kế hoạch của nhân viên thực tập, cảm giác đi từ thích thú đến háo hức, đơn giản là vậy cũng có thể khiến con tim anh dần rung động.

Có duyên gặp gỡ nhưng chưa chắc có duyên kéo dài chuyện tình cảm, bảy năm trước Tưởng Thịnh Hòa chậm một bước, con tim vừa kịp rung động thì đã bị thực tế về việc Lạc Kỳ có bạn trai đánh ngã, đẩy anh sang một bên, đứng mãi ở vị trí người trông ngóng cô suốt nhiều năm.

*

Nếu có thể xếp loại những nỗi sầu khổ tình yêu trên đời này, thì yêu đơn phương chắc sẽ chiếm vị trí hàng đầu.

Tôi yêu em: đến nay chừng có thể
Ngọn lửa tình chưa hẳn đã tàn phai
Nhưng không để em bận lòng thêm nữa
Hay hồn em phải gợn bóng u hoài.

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng
Lúc rụt rè, khi hậm hực lòng ghen
Tôi yêu em, yêu chân thành, đằm thắm
Cầu em được người tình như tôi đã yêu em. (*)Pushkin

Còn gì tủi thân hơn khi chính mắt nhìn thấy người mình thích nở nụ cười hạnh phúc cùng một người khác? Những thời điểm đoàn viên người ấy cũng ở bên cạnh người khác, ngày qua ngày thời khắc hạnh phúc của người con gái mình yêu được nhân lên bởi sự vui vẻ cũng bởi người khác?

Xót xa không? Có chứ. Tưởng Thịnh Hòa có thể làm được gì được khi anh không giữ vị trí gì trong cuộc đời cô, trên con đường Lạc Kỳ bước, anh chẳng qua là một người bị cô lảng tránh và lướt qua, cô không có cảm tình sâu sắc cũng không quá nhiều ký ức. Ngu ngốc không? Có chứ, thậm chí còn là quá ngu ngốc, tâm trí anh có có thể kiểm soát nhiều thứ, chỉ duy nhất con tim anh là không cách nào điều khiển được.

Tình yêu đơn phương của Tưởng Thịnh Hòa suốt bảy năm dần dà trở thành một chấp niệm, chấp niệm thấu trời xanh, để cái ngày mà người con gái anh yêu thầm tưởng chừng sẽ có kết cục đẹp cùng người cô đã chọn, ấy vậy mà đến cuối cùng, trời xanh run rủi để Tưởng Thịnh Hòa có một cơ hội được tiến đến gần cô, xóa tan lằn ranh ngăn cách, mạnh tay tô vẽ tạo điểm nhấn về hình bóng mình trước mặt cô.

*

Tên truyện đã gần như bộc lộ gần hết nội dung của truyện, cái hay của Mộng Tiêu Nhị đó là dù các nhân vật chính được trang bị đầy đủ, chói lóa rạng rỡ tới mức nào thì vẫn có thể khiến độc giả không hề phải cảm thán ngán ngẩm.

Một Tưởng Thịnh Hòa thân là sếp tổng tập đoàn, hạc giữa bầy gà, ngoài mặt anh như bậc đế vương cao cao tại thượng, chỉ những người thân cận với anh mới biết, Tưởng Thịnh Hòa anh đây mang trái tim hèn mọn và ấm ức.

Đằng đẵng sáu năm trời anh ấp ôm hình bóng cô nhân viên xinh đẹp thông minh từng làm việc cùng mình khoảng thời gian ngắn, nói vui thì bảo anh ngốc, không ngốc sao được khi đối phương chẳng mảy may hay biết, rằng mọi ngóc ngách trong con hẻm nhà cô, từng bao nhiêu lần chứng kiến cảnh người đàn ông trẻ tuổi lầm lũi đứng đó, ngắm nhìn và trông ngóng. Bất kỳ một khó khăn nào xảy ra dù với cô hay với người thân, Tưởng Thịnh Hòa đều lặng lẽ giải quyết kín đáo và gọn gàng, một khi lạc bước vào con đường tình yêu thì nào có ai còn đủ tỉnh táo làm người thông minh?

Vì tình yêu Tưởng Thịnh Hòa dành cho Lạc Kỳ trân quý là thế, cho nên khi Lạc Kỳ bị người yêu cũ phản bội, cảm xúc của mình vui nhiều hơn buồn, lạc quan vì đến cuối cùng, mối tình tưởng chừng đi vào bế tắc của Tưởng Thịnh Hòa cũng có thể có cơ hội được đưa mình ra ánh sáng.

“Tưởng Thịnh Hòa làm như không nghe, "Tối nay không phải thuận đường đưa tranh cho em, đi qua rất nhiều con đường mới đi ngang mà đến đây."

"Lạc Kỳ," anh gọi cô một tiếng, "Muốn thử với tôi không?"

Mưa to như trút nước đã nhấn chìm tiếng tim đập khẩn trương.

Đầu óc Lạc Kỳ xoay chuyển quá chậm, đang suy nghĩ nên làm sao từ chối anh thì mới không đắc tội anh, lại không tổn hại mặt mũi của anh.

Nửa phút ngắn ngủi, so sánh với vừa rồi chờ đợi cô mười phút, thì còn dằn vặt hơn gấp vạn lần.

Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, lần nữa lên tiếng: "Không phải nhất thời chợt có ý nghĩ muốn tìm một người để giải nỗi sầu trống vắng, Lạc Kỳ, anh nhớ nhung em bảy năm rồi."

Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, Tưởng Thịnh Hòa sử dụng tiếng địa phương của Thành phố Tô nói: "Anh đã yêu thầm em bảy năm lẻ bảy tháng."

Anh chỉ biết câu nói tiếng địa phương Thành phố Tô này.

"Người từng làm anh khốn khổ trong tình cảm là em. Về nước là bởi vì em ở đây. Phim điện ảnh trên bãi cát Thành phố Hải là để cho em xem."

*

Một câu chuyện tình yêu lặng thầm, có những khoảng lặng trầm buồn và da diết, khiến người đọc cảm thấy day dứt, khó chịu thay cho Tưởng Thịnh Hòa, đôi khi xen lẫn cảm xúc có chút tức giận vì Lạc Kỳ ngờ nghệch không nhận ra tâm tình của anh.

Mình thích cách Tưởng Thịnh Hòa cho Lạc Kỳ một khoảng thời gian để cô tự nguôi ngoai nỗi buồn, cô cần không gian riêng, anh chấp nhận tạo khoảng cách, cô cần sự chuyển tiếp và thích nghi, anh tình nguyện và thầm lặng gia giảm bầu không khí, để những khi ở bên cạnh anh, Lạc Kỳ sẽ không còn mãi cứng nhắc xem anh là sếp tổng khó tính của cô, để cô chậm rãi đón nhận anh như một người đàn ông bình thường theo đuổi một cô gái bình thường là cô.

Truyện là một tổ hợp của mọi sự “vừa phải”, chính nhờ sự gia giảm chắc tay này của tác giả, người đọc sẽ không thấy quá ngấy vì sự ngọt ngào mà nam nữ chính giành cho nhau.

Nếu bạn đang tìm kiếm một khoảng không riêng biệt để đắm chìm trong thế giới ấm êm hạnh phúc, thì bộ truyện này cực kỳ phù hợp với tiêu chí bạn nhé.

Mở máy lên, lật mở trang truyện, đồng thời cùng mở đoạn nhạc “Inuyasha 犬夜叉 - To Love's End - Cover bằng đàn Nhị Hồ của Eliott Tordo, bạn sẽ có cảm giác lâng lâng vì âm nhạc du dương từ tiếng đàn Nhị Hồ đưa bạn hòa cùng những tiết tấu của câu chuyện. Cá nhân mình cảm giác khúc nhạc này da diết hệt như tiếng lòng Tưởng Thịnh Hòa vậy đó. Chúc mọi người sẽ có trải nghiệm đọc truyện vui vẻ.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bơ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN