logo
REVIEW>> NAM THÀNH CÓ MƯA
nam-thanh-co-mua
Tìm truyện
Donate

NAM THÀNH CÓ MƯA

Reviewer:

AI_Anh Đào

Độ dài: 21

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1277

“Thân em như thể cánh bèo

Ngược xuôi, xuôi ngược theo chiều nước trôi.” (*)

Cuộc đời của Tống Uyển trước năm mười bảy tuổi rực rỡ tựa ánh nắng ban mai, nhưng kể từ đó trở đi lại ngập tràn một màu âm u xám xịt. Cô bé chỉ mới mười bảy đã phải chịu nỗi đau mất cha, trở thành trụ cột gồng gánh cho hai miệng ăn còn lại trong gia đình.

Một cô gái trẻ non nớt chưa từng trải đời như cô, có thể làm được gì đây?

Trước sự dụ dỗ và ép buộc của “người chú” - kẻ vẫn luôn khao khát sự trẻ trung mơn mởn và sắc đẹp của cô, giữa cuộc sống bấp bênh của gia đình ba người và đứa em trai không mấy hiểu chuyện, Tống Uyển đã quyết định đầu hàng, chấp nhận bẻ gãy đôi cánh vẫn còn đang khao khát tự do của mình, trở thành con chim hoàng yến bị Đường Kiển Khiêm mãi mãi giam cầm trong chiếc lồng vàng son.

Kể từ giây phút ấy, Tống Uyển bắt đầu sống cuộc đời lay lắt tựa cánh bèo nổi trôi, khi bên trong thân xác xinh đẹp lộng lẫy là một linh hồn trống rỗng. Tám năm sống bên cạnh Đường Kiển Khiêm cô chỉ biết đến hôm nay mà không hề nghĩ đến ngày mai, mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua trong vô nghĩa. Tuy người đang sống là thế, nhưng có khác gì một cái xác biết đi đâu?

Cho đến một ngày kia, bánh răng vận mệnh đẩy đưa khiến cô gặp được Diệp Gia Thụ.

“Hai lãng khách chân trời, duyên bèo nước gặp nhau.”

Diệp Gia Thụ được thuê làm tài xế riêng đưa đón Tống Uyển. Ấn tượng ban đầu của cô về anh đó là dù kém cô vài tuổi nhưng trông có vẻ chín chắn trải đời. Khí chất trên người anh chính là kiểu “man mác buồn” đang rất thịnh hành hiện nay, dường như bên trong con người ấy chất chứa rất nhiều tâm sự.

Anh ở bên cô những lúc cô cùng cực nhất, đã từng nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác tồi tàn của cô. Cũng chính anh là người đã phát hiện ra sâu bên trong vẻ ngoài “cô vợ bé xinh đẹp lẳng lơ” đó là một tâm hồn đơn thuần khao khát tự do, là người con gái dù đã nếm qua biết bao sơn hào hải vị nhưng lại có thể ăn bát bánh trôi tám đồng ngon lành đến vậy.

Thật ra, Tống Uyển cũng giống như anh…

Diệp Gia Thụ đã từng là một tay chơi nhạc rock có tiếng trong giới underground Nam Thành. Tài hoa xuất chúng không ai sánh bằng, tự mình sáng tác tự mình biểu diễn, mỗi buổi diễn trong quán bar đều chật kín chỗ ngồi, người hâm mộ anh đông như nêm. Nhưng chỉ vì sự cố xảy ra với cậu bạn thân cùng chung nhóm nhạc mà anh phải mang nỗi day dứt cả đời, tự mình gánh chịu tất cả mọi trách nhiệm, cho dù đó không phải là lỗi của anh.

Chàng trai từng là ngôi sao sáng trên bầu trời cao, tương lai rộng mở đón chờ năm nào giờ đây lại chấp nhận từ bỏ mọi thứ, trở thành một con người bình thường, làm những công việc tầm thường và mang nỗi lo cơm áo gạo tiền đè nặng trên vai. Từ ngày bạn anh mất đến nay, Diệp Gia Thụ chưa từng có ngày nào sống cho riêng mình cả.

Anh đã từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ xen vào chuyện của cô, từng có ý định nhắm mắt làm ngơ cho qua mọi chuyện. Nhưng khi trông thấy đôi mắt u ám và dáng vẻ tựa như cành liễu rũ không biết đến ngày mai, anh đã thật sự kìm lòng không đậu. Hết lần này đến lần khác anh dang tay ra bảo vệ cô, cưu mang cô, rồi chẳng biết từ khi nào, hình bóng của Tống Uyển đã ngự trị trong trái tim chứa đầy vết sẹo.

“Anh chợt nhớ đến mấy câu luyên thuyên của lão Lưu khi say rượu lúc uống cùng anh, mà bây giờ không tiện để nghĩ tới: ‘Nghe nói Đường Kiển Khiêm… khi làm chuyện đó muốn đủ loại tư thế, rất biến thái…’”

“Tim anh nhói đau mà không thể dằn lại được, dường như đã không còn nằm ở vị trí vốn dĩ của nó.”

Họ đến với nhau vì sự đồng điệu trong tâm hồn, như hai trái tim vụn vỡ đã tìm được chốn dừng chân. Ở bên anh khiến Tống Uyển nhìn thấy bản thân tươi sáng của mình trước đây, còn Diệp Gia Thụ dường như đã tìm thấy được mục đích sống của mình sau bao tháng ngày lay lắt tạm bợ.

Chỉ tiếc rằng, hai người gặp được nhau quá muộn màng…

Niềm hạnh phúc kéo dài chẳng được bao lâu thì chuyện không may lại tiếp tục ập đến, Tống Uyển vẫn không thể nào thoát khỏi nanh vuốt của “chủ nhân” Đường Kiển Khiêm. Trong mắt ông ta, một khi đã là đồ của ông ta thì không ai có quyền đoạt lấy, nếu muốn có được thì nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt.

Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Gia Thụ quyết định sống cho chính bản thân mình. Anh muốn nắm tay Tống Uyển cùng nhau đắp xây hạnh phúc, muốn thay đổi số phận, cùng cô đi đến tương lai mai sau. Anh biết đây có thể là lần cuối cùng, có thể sau lần ra đi này sẽ là cảnh còn người mất, nhưng anh chưa từng hối hận.

Vì cuối cùng anh cũng đã có người để yêu thương. Tình yêu ấy đáng để anh chết hàng vạn lần…

Sau khi mất đi Diệp Gia Thụ, trái tim Tống Uyển dường như đã bị khoét mất, chỉ còn lại những âm thanh vô vọng trống rỗng. Cô cảm thấy rằng mình không đáng giá đến thế, nhưng cô hiểu được tại sao anh lại liều mình đánh đổi như vậy. Nếu đó là cô, cũng xin được chết ngàn vạn lần vì anh.

Cô muốn cùng anh tự do bay lượn trên bầu trời, nhìn anh ôm đàn ghi-ta hát cho cô nghe bài “Phi ngựa ở Nam Thành”, gió nhẹ nhàng thổi qua làm tóc anh bay bay.

“Thanh xuân của bạn là con ngựa chạy trong tòa thành bỏ hoang.

Bạn nói bạn cần bầu trời,

Bạn cần,

Cỏ xanh màu mỡ,

Bạn còn cần gió lộng và tự do.”

Tạm biệt những cơn mưa không dứt, tạm biệt vùng đất Nam Thành âm u.

Cô sẽ đến bên anh, cùng anh bay lượn trên bầu trời rộng lớn…

Khác với “Bắc Thành có tuyết”, “Nam Thành có mưa” là bản tình ca buồn kể về hai con người tuy bèo nước gặp nhau nhưng cùng chung một số phận. Họ đều mang trong mình những vết thương, những câu chuyện buồn, để rồi số phận đưa đẩy họ đến bên nhau và trở thành tia sáng rực rỡ nhất trong cuộc đời đối phương.

Nhưng có ai đâu ngờ, duyên đến chưa được bao lâu thì duyên đã vội lụi tàn. Cái kết trong truyện tuy không mấy vui vẻ nhưng nó lại đem đến cho người đọc hy vọng, rằng ở một thế giới khác có thể họ đã gặp được nhau, cùng nhau sống một cuộc sống tràn đầy tự do và hạnh phúc.

“Sao bây giờ mới tới? Anh chờ em lâu rồi."

Ở nơi phương xa ấy, Diệp Gia Thụ vẫn luôn chờ đợi Tống Uyển quay về.

Về bên anh…

____

Chú thích:

(*): trích trong ca dao

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Gỗ của Mốc

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN