logo
REVIEW>> NĂM THÁNG RỰC RỠ
nam-thang-ruc-ro
Tìm truyện
Donate

NĂM THÁNG RỰC RỠ

Tác giả:

Na Thù

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 245

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 440

Vào một ngày đẹp trời, trấn Thanh Hà ở vùng Giang Nam hữu tình nghênh đón Đàm Thư Ngọc trở về.

Cô là cháu gái của các đại tài phiệt cấp cao, sớm mồ côi cha mẹ, đã trải qua một thời thơ ấu vui vẻ với bà vú già ở đây. Thư Ngọc xinh đẹp, khéo léo, lại biết nhiều ngôn ngữ, lập tức thu hút không biết bao nhiêu chàng trai tìm đến lân la làm quen.

Mấy ngày sau, trấn nhỏ lại chào đón tiếp một tiên sinh vô cùng tuấn tú đẹp trai, khí chất nho nhã không tầm thường. Vị này là Cô Mang, thầy giáo dạy dương cầm của tiểu thư phú thương trong vùng. Với diện mạo xuất sắc và phong độ đạt chuẩn quý ông, cũng không biết bao cô gái dưới trấn nảy sinh tâm tư với anh.

Mấy lần chào hỏi xã giao giữa Cô Mang và Đàm Thư Ngọc đều diễn ra hết sức bình thường, thậm chí vị mỹ nhân này còn tỏ ra lạnh nhạt, bài xích sự nhiệt tình của tiên sinh kia.

Cho đến một ngày bắt gặp hai người này đang giằng co qua lại.

“Thư Ngọc, anh sai rồi.”

“Anh là ai? Chúng ta quen nhau sao?”

“Em đừng giận dỗi nữa, anh hứa lần sau sẽ về nhà sớm.”

Giằng qua giằng lại, cuối cùng Thư Ngọc không nhịn được nữa mà đánh Cô Mang mấy cái cho hả giận, “Được, tốt nhất là anh nói được làm được.”

Ai mà ngờ được hai người là vợ chồng đã cưới hỏi đàng hoàng rồi chứ.

Nguyên do là Cô Mang bận rộn công việc, bỏ mặc cô ở nhà. Thư Ngọc chạy về quê, anh chạy theo tạ lỗi với vợ, thế thôi.

Hai người vốn có thể yên ổn ở trấn Thanh Hà ân ái ngọt ngào như thế, nếu như không có thư mời Cô Mang xuống núi điều tra một vụ án. Một trong năm lá thư tình báo đã bị thất lạc, và có trực tiếp liên quan đến tình hình chính trị của hai miền Nam Bắc, nếu như thư rơi vào tay không đúng người, thì thế cục chắc chắn bất lợi cho bọn họ.

Từ sau vụ lần trước, Cô Mang đã hoàn toàn rút lui khỏi nội các chính phủ. Nếu như không phải bên ủy thác nói rằng, vụ này có liên quan sâu xa đến Thư Ngọc, còn lâu anh mới chịu đi.

Cô Mang vừa đi, thì lập tức lại có người đến mời Đàm Thư Ngọc ra mặt giúp đỡ vụ lá thư kia. Trước khi lấy chồng, cô là nhà giám định thư họa tài năng của nhà in Hàm Phong – trung tâm mua bán tin tức lớn nhất đại lục. Sau khi kết hôn, cô liền từ chức, một phần là do Cô Mang, một phần là do sợ hãi ông sếp Diêm vương kia lúc nào cũng giáo huấn cô.

Người đến nhờ vả lại đem Cô Mang ra làm lý do, Thư Ngọc hết cách. Vì thế, Cô tiên sinh và Cô phu nhân người trước người sau đều bị kéo ra khỏi trấn Thanh Hà, trở về thành Nam Kinh loạn lạc.

***

Cô tiên sinh sau khi từ chức thì sống cùng với vợ trong một căn nhà nhỏ giữa vườn hoa, hằng ngày cùng nhau tận hưởng cuộc sống hai người. Lúc thức dậy nghe tiếng mưa rơi, chiều tản mạn dùng tiệc trà, tối ngồi bên lò sưởi anh đọc sách, cô thêu thùa.

Nhưng cánh cửa căn nhà nhỏ cứ hai ngày lại bị gõ một lần, đôi lúc là đập cửa.

“Thư Ngọc, cô phải giúp tôi, đổi lại cô muốn cái gì cũng được!”

Vị khách quen mặt nhất là Hạ Tử Trì, nhân viên thu thập tin tức của nhà in Hàm Phong, đồng nghiệp cũ của cô. Lúc nào anh ta tới là mặc định rằng có nhiệm vụ khó khăn cần Thư Ngọc giúp đỡ, chẳng hạn như đi tìm mèo lạc của vị sĩ quan cao cấp nào đó.

Nhưng cũng có khi ngoại lệ, là vào lúc Hạ Tử Trì cùng oan gia của mình cãi nhau om sòm ngoài cửa sổ của Cô tiên sinh, tức giận ném đồ trúng vào trán anh. Thư Ngọc đang ngủ cũng phải dậy mở cửa cho hai người vào xin lại đồ.

Một lúc khác là Hàn tam gia nổi tiếng Nam Kinh chạy đến ăn chực đồ ăn Thư Ngọc nấu, vì lúc đi du thuyền hồi tháng sáu đã mê mẩn nước sốt do cô làm. Cô Mang cùng Hàn tam gia anh một câu tôi một câu, âm thầm đấu trí cho đến khi được gọi vào ăn cơm.

Một hôm khác thì lại là Abel, người bạn London của Cô Mang tìm đến, ầm ĩ đòi tìm một ông thầy lang làm sư phụ, ăn vạ không chịu đi.

Một hôm nào đó nữa là Khưu Bình Bình, cô nàng oan gia của Hạ Tử Trì, đến tâm sự với Thư Ngọc về chuyện tình của anh trai mình, khóc lóc một buổi thì đòi ngủ chung với cô.

Cuộc sống hai người cứ như vậy mà hỏng bét.

Nhưng cứ như một âm mưu nào đó đã được sắp đặt từ trước, lá thư biến mất, con mèo đi lạc của sĩ quan cấp cao, cái hộp bị ném vào trán Cô Mang, du thuyền xuất ngoại tháng sáu, ông thầy lang mà Abel đòi bái sư, hôn lễ của anh trai Khưu Bình Bình,… đều xuất hiện những đầu mối hướng tới cùng một vụ án.

Mỗi manh mối là một câu chuyện, câu chuyện của những số phận bị chiến tranh, lợi ích cùng c hém g iết mài mòn và đẩy vào đường cùng, dù là thời chiến hay trong bối cảnh Thanh triều hai trăm năm trước.

Gia tộc Chử Khố Nhĩ, lấy thêu thùa làm gia pháp, cùng với tục mai táng dã man được truyền thừa nhiều đời, là nguồn cơn của mọi tội ác.

Gia Tuệ cách cách, cô gái có vẻ ngoài giống Thư Ngọc như đúc, về nước nhúng tay khuấy đục vũng bùn đen ngòm.

Mr. X, gã quái nhân không mặt năm lần bảy lượt nhắm vào Cô Mang, từ bảy năm trước cho đến hiện tại, dù là ở Anh quốc hay là ở đại lục.

Nguy hiểm trùng trùng khắp nơi.

Tưởng rằng chỉ một lá thư là đủ, nào ngờ cuốn theo sau là cả một âm mưu khổng lồ không chỉ liên quan đến đất nước phân tranh, mà còn dính đến một bí mật khủng khiếp của tiền triều Mãn Thanh.

Manh mối rải rác trong bảy vụ án, đan thành sợi chỉ xuyên suốt dẫn đến đáp án duy nhất. Mười câu chuyện, dàn dựng nên bàn cờ tranh đoạt không ngừng.

Đàm Thư Ngọc đã từng tự hỏi rằng, nếu như cô không đồng ý Cô Mang, không rơi vào ma trảo của anh, thì có phải bây giờ sẽ không bị cuốn vào những vụ án đáng sợ này hay không?

Nhưng thực ra, bánh xe của vận mệnh đã âm thầm chuyển động từ nhiều năm trước, khi cô gặp anh ở London. Khi gặp được nhau, mọi thứ đã liên tục xoay vần, nhưng vì đã yêu nên vẫn luôn tìm cách để trở về với nhau.

***

Ở thành Nam Kinh, có hai cái tên vừa nói ra đã khiến người ta run sợ.

Một là Hàn tam gia ăn chơi trác táng, tâm tư sâu khó lường.

Hai là Cô Mang Bắc Bình, là nhân tài kiệt xuất thời loạn, ôn hòa nhã nhặn, phong độ lịch thiệp nhưng phong cách hành xử tàn bạo quyết tuyệt không thể hơn.

Mà vị Cô Mang này, ghét nhất là việc người khác mang vợ của anh ra làm lý do để ép anh làm việc. Tình cảm vợ chồng giữa hai người họ là giai thoại được nhiều người ngưỡng mộ, không chỉ trong nước, mà còn ở xứ sở sương mù cách xa nửa vòng trái đất kia.

Có một thời gian, Đàm Thư Ngọc đã đi du học ở London, Anh quốc. Ở đó, cô gặp Cô Mang, và anh đã theo đuổi cô. Lúc ấy, cô đã nói rằng, nếu như anh có thể làm cho cây Tây phủ Hải Đường sắp héo rũ kia nở hoa, cô sẽ đồng ý tình cảm của anh.

London ẩm thấp nhiều sương, muốn cho hoa Hải Đường nở rộ còn khó hơn lên trời.

Nhưng sáng hôm sau, quả thực cái cây ấy đã ra hoa, từng đóa đỏ rực trên nền xanh biêng biếc của bầu trời. Đàm Thư Ngọc ngước mắt nhìn, nghĩ rằng mình đã coi nhẹ sức mạnh của duyên phận.

Nhiều năm về sau, cô mới biết, là cô đã coi nhẹ sự cố chấp của anh.

Cô Mang mang dáng vẻ của một quý ông, nhưng chỉ có Thư Ngọc biết bên trong là lòng dạ của sói, lúc nào cũng chực tìm cơ hội để ăn sạch cô không còn mảnh nào.

Vì vậy, trong suy nghĩ của Thư Ngọc, lúc nào cũng gọi anh là “vị lịch sự bại hoại”.

Mỗi lần như vậy, từ trong lòng không thể giấu nổi sự ngọt ngào, nếu như anh dám để lộ sự bại hoại đó ra với ai khác thì có thể vĩnh biệt cuộc đời được rồi.

Mỗi khi lâm vào hiểm cảnh, bị bắt cóc hay mắc kẹt trong tòa lăng mộ sâu hun hút, đối diện với bóng tối và c hết chóc bủa vây tứ phía, Thư Ngọc luôn nghĩ đến anh đầu tiên. Cô không cam lòng c hết đi khi chưa sinh được cho anh một đứa con, chưa xây dựng được một gia đình trọn vẹn đúng nghĩa, cũng chưa thể đáp lại đầy đủ tình cảm sâu nặng của anh bấy lâu nay.

Và như một lẽ đương nhiên, Cô Mang luôn xuất hiện đúng lúc, luôn luôn chọn cách tự tổn thương mình để cứu cô an toàn trở ra.

Cô cũng đã giáo huấn anh rất nhiều lần, không được xem nhẹ bản thân, anh cũng nhiều lần “ừ” cho qua. Nhưng chỉ cần có chuyện, chắc chắn vị lịch sự bại hoại đó luôn quên sạch lời cô nói, dù biết con đường này không có lối ra vẫn cố chấp lao vào, chỉ vì vợ của anh đang ở bên trong.

Cô Mang là nhân tài thời loạn, trời phú không biết bao nhiêu tài năng từ võ thuật đến hóa học, cũng không biết bao nhiêu thế lực dòm ngó. Anh vì cho cô một cuộc sống an nhàn, bỏ xuống từng thân phận, từ chối hết tất cả, tình nguyện chôn vùi tài năng trời cho của mình để làm một người vô danh, xây dựng một ngôi nhà ấm áp hạnh phúc.

Đàm Thư Ngọc đôi lúc nghĩ rằng, kiếp trước có lẽ cô đã cứu vớt cả thế giới.

Những năm dân quốc rối ren, loạn lạc chia ly khắp nơi, gặp được anh là may mắn cả đời của cô.

Năm tháng có người, bình yên tĩnh lặng, cũng trở nên thật nồng nhiệt rực rỡ.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sam

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN