logo
REVIEW>> NAM PHỤ LÊN NGÔI
nam-phu-len-ngoi
Tìm truyện
Donate

NAM PHỤ LÊN NGÔI

Tác giả:

Giang La La

Độ dài: 78

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 452

Giới thiệu:

Trước khi mất trí nhớ, Vân Kiều si mê say đắm vị hôn phu liên hôn của mình, nhưng cô đã bị phản bội đầy đau đớn.

Sau khi mất trí nhớ, Vân Kiều chỉ nhớ mình thích vị ân nhân cứu mạng - Thẩm Trạm.

Thẩm Trạm là ai?

Đối thủ một mất một còn của vị hôn phu cũ!

[1] Thuở nhỏ, Vân Kiều bị bắt nạt, chỉ mỗi vị hôn phu trong miệng người lớn đứng ra bảo vệ cô.

Năm mười chín tuổi, Vân Kiều ôm bao kỳ vọng muốn thổ lộ tình cảm với anh ta, lại chứng kiến anh ta ôm người con gái khác, thân mật hôn môi.

“Tôi không ưng mấy cô nhóc nhạt nhẽo vô vị.” Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt xa cách không hề có tình cảm.

Vân Kiều nản lòng thoái chí.

Cô mở mắt thêm lần nữa, nào ngờ bị đập đầu mất trí nhớ, bám chặt lấy người đầu tiên mà mình nhìn thấy khi tỉnh lại.

*

Kể từ khi nhặt được vị hôn thê của đối thủ không đội trời chung, Thẩm Trạm kiêu ngạo, nóng tính buộc phải sinh hoạt theo nếp sống chăm con nhỏ, về nhà vào đúng tám giờ tối mỗi ngày.

Bạn bè thảo luận sôi nổi: “Anh Thẩm, sao gần đây anh ngày càng ngoan ngoãn vậy?”

“Con mắt nào của cậu thấy tôi ngoan?” Thẩm Trạm nâng ly rượu lên, cười nhạt.

Giây tiếp theo, tiếng chuông quan tâm đặc biệt vang lên, anh nhanh chân chạy về dỗ người.

[2] Người cũ mất đi mới biết quý trọng, ân hận về việc trước đây, lao đến nhà họ Thẩm đòi người.

Bà Thẩm mới lên chức không hiểu gì hết: “Ông xã, anh ta là ai thế?”

Thẩm Trạm sầm mặt: “Kẻ thù không đội trời chung của nhà ta.”

Kiều Kiều bừng tỉnh, chỉ thẳng vào người cũ không chút nương tay: “Đóng cửa, thả chó, đánh đuổi tên đó ra ngoài!”

*

Ban đầu, khi nhặt được vị hôn thê của đối thủ một mất một còn, Thẩm Trạm chỉ muốn ra oai phủ đầu!

Về sau, Vân Kiều vừa rơi một giọt nước mắt, Thẩm Trạm đã quỳ xuống ngay!

[Vở kịch nhỏ]

Để đề phòng Vân Kiều khôi phục trí nhớ không chịu thừa nhận, trong ngày đăng ký kết hôn, Thẩm Trạm đã lồng hai tờ giấy chứng nhận màu đỏ vào khung ảnh mà mình đặt làm riêng, sau đó anh để ở đầu giường rồi khóa lại.

***

“Quên đi những đóa hoa từng trồng, một lần nữa xuất phát, vứt bỏ cả lý tưởng

Đừng nhìn nữa, tấm thiệp cưới đã phủ đầy bụi vì giờ đây người phải rời đi

Xây lên được, thì con người ta cũng nên chấp nhận sẽ có ngày sụp đổ

Kỳ thực làm gì có loại hạnh phúc vững chắc nào mãi mãi cũng không suy giảm

Những người yêu nhau, phải chăng không thể một đời một kiếp sao?

Vậy có lẽ cũng chẳng cần sợ hãi nữa.” *

Vân Kiều, đã đến lúc tỉnh mộng, buông bỏ đoạn tình cảm không xứng đáng này rồi.

Cố chấp hay níu kéo đều khiến cho trái tim tan vỡ.

Tình yêu, có quá nhiều vết xước, thì không phải là tình yêu.

***

Vân Kiều khi còn nhỏ đã chịu nỗi đau mất ba, sau đó mẹ đưa cô trở về Vân gia rồi cứ thế rời đi. Khi ấy, cô bé con Vân Kiều nào đâu có biết được điều gì, hiểu được điều gì. Bé chỉ biết rằng những người thân yêu nhất của bé, đều muốn vứt bỏ bé rồi.

Từ đấy, Vân Kiều sống nơi nhà bác, chịu nhiều thương tổn về tinh thần và thể xác. Cô bé nhỏ không có ai bên cạnh, không thể cầu cứu hay bấu víu vào đâu, chỉ có thể từng ngày chịu đựng. Vân Kiều, thật sự bơ vơ và lạc lõng giữa thế giới đầy rẫy sự ác ý này.

Thế nhưng, năm đó, ông nội đã biết được những chuyện xảy ra của Vân Kiều liền đau lòng không thôi. Vì thế, ông đến đón cô về bên mình chăm sóc và nuôi dưỡng. Cháu gái nhỏ, chỉ vì những sai lầm trong quá khứ của ông mà phải chịu biết bao nhiêu khổ sở. Tất cả mọi lỗi lầm đều từ ông mà ra, có hối hận đến đâu cũng muộn màng mất rồi.

Vậy nên, ông nội muốn yêu thương và bù đắp lại hết thảy mọi thứ cho Vân Kiều. Ông dạy cháu gái nhỏ cách tự bảo vệ mình, để lại phần thừa kế cho cô và hơn hết là tìm cho Vân Kiều một người mà cô có thể nương tựa dựa dẫm. Để khi ông rời khỏi thế gian này, Vân Kiều vẫn có một bến cảng an toàn che chắn gió mưa mà không phải như lúc trước, một mình đương đầu với mọi sóng gió như vậy.

Vân Kiều bên ngoài là một cô gái xinh đẹp, hiểu chuyện lại dịu dàng. Nhưng kỳ thực tận sâu trong trái tim, cô rất nhạy cảm và cố chấp. Có lẽ, quá khứ cùng những vết thương lòng đã biến Vân Kiều thành cô gái luôn sợ bị bỏ rơi, không dám bước qua bất kỳ vạch giới hạn nào. Cho đến khi, có người chạm đến chiếc vảy ngược trong tim của cô, là ông nội.

Khi đến với Ninh Thành, nơi đây chỉ là một mảnh đất xa lạ với Vân Kiều. Nhưng nhờ có ông nội, mỗi nhành hoa cơn gió, mỗi tia nắng hạt mưa đều trở thành nỗi quyến luyến sâu đậm, khiến cô không muốn rời xa.

Thế nhưng, mùa hè năm nay, lại là mùa hè nóng cháy bỏng rát nhất đối với Vân Kiều. Bởi vì, vị hôn phu Văn Cảnh Tu vì lợi ích thương nghiệp, tranh giành gia sản mà phản bội lại tình cảm mấy năm nay của cả hai. Thậm chí, hắn ta còn sẵn sàng đem bản thân vào ván bài tranh đấu quyền lực, không chút do dự chối bỏ mối hôn sự đã có và vị hôn thê là cô sang một bên.

Hóa ra, chút ấm áp thời thơ bé mà Vân Kiều từng nhận được và luôn trân trọng giữ gìn đến hôm nay, cũng đến lúc bị hiện thực tàn nhẫn đánh cho tan nát mất rồi.

Ngay đến cả ông nội, ở đoạn đường cuối cùng trong sinh mệnh, cũng vì những biến cố xảy ra trong thời gian này của Vân Kiều mà bệnh tình thêm nặng, có nhắm mắt buông tay cũng không yên lòng cháu gái nhỏ.

Hồi ức là vở kịch thật dài, dài đến mức biến thành nỗi đau canh cánh len lỏi trong lòng.

Hiện tại lại là thước phim vội vã chứa quá nhiều bi thương, không cách nào che lấp được.

Vân Kiều sợ hãi và hoảng loạn, cô không muốn ông nội mang theo sự bất lực và thương tâm như thế rời đi chỉ vì mình. Một đời của ông, đã quá giày vò áy náy chuyện của ba cô rồi. Bi kịch, không thể lặp lại đến phút giây chia lìa này nữa.

Thế nên, khi gặp anh Thẩm Trạm tại bệnh viện, đối thủ của vị hôn phu cũ của mình, Vân Kiều liền mặt dày cầu xin anh giúp đỡ, hoàn thành tâm nguyện của ông nội, nhìn thấy cháu gái nhỏ mặc váy cưới xinh đẹp, biết rằng khi ông mất đi, vẫn còn có một người ở bên cạnh, yêu thương bảo vệ cho Vân Kiều cả phần đời còn lại.

Vẫn biết là không thể níu kéo, thế nhưng sự rời đi của ông nội như vết cắt sâu hoắm trong tim Vân Kiều. Ninh Thành giờ đây, chỉ còn sự trống rỗng lạnh lẽo. Và rồi, chiếc xe chở Vân Kiều cùng bạn gặp tai nạn giao thông, khi tỉnh lại, cô mất trí nhớ. Thế nhưng, khi trông thấy Thẩm Trạm lần đầu tiên ở bệnh viện, cô liền biết, anh là người đáng tin cậy, chỉ cần có anh ở bên, cô liền cảm thấy an toàn và ấm áp.

Trong ký ức mơ hồ của Vân Kiều vào hôm tai nạn ấy, là bóng dáng anh vội vã chạy đến, sợi dây chuyền màu đỏ rực rỡ bên trong áo hiện ra khi anh cúi xuống bế cô. Thẩm Trạm cứu Vân Kiều, cũng cứu luôn cả linh hồn đang bên bờ vực tan vỡ của cô. Từ nay, cô có anh, nơi Cảng Thành xa lạ mà thân thuộc này.

Ban đầu, Thẩm Trạm chỉ định đứng bên ngoài xem cuộc vui giữa đối thủ của mình là Văn Cảnh Tu và vị hôn thê Vân Kiều của hắn ta. Xem cái tên khốn thối tha đó vứt bỏ bạn gái chạy theo cô minh tinh nổi tiếng để tạo dựng quan hệ củng cố địa vị trong công ty. Xem cái cách mà cả gia đình hắn ta, ai cũng như ai, ích kỷ tham lam, vì quyền lực sẵn sàng bán rẻ lương tâm, lời hứa.

Thế nhưng, khi vào bệnh viện thăm ông nội Vân và nhìn thấy cô gái nhỏ Vân Kiều, từng chút từng chút nỗ lực đánh trả vận mệnh, muốn hoàn thành tâm nguyện của ông, để ông ra đi thanh thản không vướng bận, anh lại bỗng nhiên đau lòng. Thì ra, trong những năm tháng anh không nhìn thấy, cô vẫn không thay đổi gì, luôn thiện lương kiên cường và mạnh mẽ như vậy.

Giờ đây, Vân Kiều bị bệnh, Thẩm Trạm lại càng không nỡ để cô một mình đối diện với hết thảy mọi chuyện đang diễn ra. Cho dù trước kia chỉ là lời hứa giả vờ với ông nội thì anh cũng muốn thực hiện trách nhiệm với lời nói của mình.

Vân Kiều, anh sẽ chở che và bảo vệ cho em.

Vì thế, mong em đừng sợ, mà hãy buông bỏ quá khứ thương tổn đã qua. Mong em đừng khóc, mà hãy quên hết đau thương đã có.

Từ nay về sau, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, yêu thương sủng ái, nâng niu trân trọng em cả quãng đời còn lại.

Ninh Thành, khi em về, sẽ chỉ nhớ những hồi ức ấm áp.

Cảng Thành, khi em đến, sẽ chỉ có những lưu luyến ngọt ngào.

Vân Kiều, thế giới của em, có Thẩm Trạm, có ông nội, có tình yêu vĩnh hằng không bao giờ kết thúc.

_____

*: Trích bản dịch lời bài hát Phố thiệp mừng do Dung Tổ Nhi thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Bòn Bon, Quýt - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN