logo
REVIEW>> NAM BẮC TÂY ĐÔNG
nam-bac-tay-dong
Tìm truyện
Donate

NAM BẮC TÂY ĐÔNG

Reviewer:

AI_Phù Dung

Độ dài: 16

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 62

Giới thiệu vắn tắt: Em chạy về phía anh, anh chạy về phía em.

Lập ý: Hãy trân trọng những người trước mắt.

***

“Trời tròn đất vuông, dù trời đất rộng lớn đến đâu, thì cũng vẫn sẽ có điểm tận cùng. Tại nơi đó, những người có duyên sẽ gặp nhau.”

Trong tâm hồn non nớt của cô gái tuổi mười tám Uông Lộ Hi, cuộc gặp gỡ giữa cô và “crush” là một sự huyền diệu của định mệnh. Cô không ngờ mình lại gặp được mối tình đầu trong chuyến du lịch đến Bắc Kinh, một cảm xúc vừa lạ lẫm vừa ngọt ngào.

Cũng như bao sinh viên năm nhất khác, Uông Lộ Hi ôm trong mình những khao khát, nhưng mơ mộng tươi đẹp về cuộc sống trên đại học. Cô muốn được khám phá hết mọi địa điểm du lịch signature của Bắc Kinh.

Tuy nhiên, cô đã gặp rắc rối ngay khi đáp xuống sân bay Thủ đô Bắc Kinh, một anh chàng lạ mặt vốn không phải hướng dẫn viên du lịch đến đón cô. Và người đó cũng chính là Viên Bắc.

Viên Bắc chẳng hiểu tại sao anh lại phải làm “hướng dẫn viên tạm thời” và phải ngồi đợi cô nàng này những hai mươi phút. Có lẽ thời điểm ấy, tất cả việc làm của Viên Bắc đều xuất phát từ phần thưởng hậu hĩnh từ người bạn thân. Cũng có lẽ bộ dạng ngây thơ của sinh viên đại học lần đầu “chân ướt chân ráo” đến Bắc Kinh đã giữ chân anh ở lại với cô bé.

Chỉ đơn giản là vậy, nhưng chắc Viên Bắc cũng không ngờ rằng sau này cô nàng đó sẽ chầm chậm bước vào cuộc sống vốn bình lặng của mình.

Sau khi xác nhận được Viên Bắc đúng thật là hướng dẫn viên tạm thời của đoàn, Uông Lộ Hi mới đồng ý lên xe của anh. Bỏ qua rắc rối đầu tiên mà cô nàng “freshman” vừa gặp phải, Uông Lộ Hi đã hào hứng lên kế hoạch cho chuyến tham quan Bắc Kinh. Những địa điểm nổi tiếng đang chờ đợi cô khám phá và để lại dấu chân mình trên vùng đất mới.

Song, cô tưởng mình sẽ được diện kiến một màn thuyết minh cực kỳ lưu loát về điểm tham quan nhưng sự vụng về khi giới thiệu của Viên Bắc khiến Uông Lộ Hi phải phàn nàn với cô bạn thân rằng: “Thật xui xẻo, mình gặp phải một hướng dẫn viên không chuyên nghiệp lắm, nhìn có vẻ anh ta là người mới, hoặc là nhân viên tạm thời. Anh ta nói lắp bắp, thỉnh thoảng còn phải nhìn điện thoại, chắc là chưa học thuộc lời giới thiệu.”

Điều bất ngờ nhất là cuộc trò chuyện đó đã vô tình được Viên Bắc nghe thấy, lẽ ra anh nên cảm thấy tức giận vì công sức của mình lại bị một cô gái nhỏ hơn mình mấy tuổi chê bai. Nhưng Viên Bắc chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, vì sau khi chê anh vụng về thì cô lại khen anh rất đẹp trai, đúng chuẩn là “vừa đấm vừa xoa” trong truyền thuyết.

Những giây phút gặp gỡ ban đầu qua đi, không biết từ lúc nào, không biết từ bao giờ mà trong đầu Uông Lộ Hi đã toàn hình bóng của Viên Bắc. Dù anh đã hoàn thành nghĩa vụ hướng dẫn viên của mình nhưng cô vẫn hay nhắn tin “quấy rầy” anh với những chuyện vặt vãnh.

Ban đầu tin nhắn chỉ đến từ một phía là Uông Lộ Hi, còn bản thân Viên Bắc bị cuốn vào cuộc trò chuyện vào lúc nào anh cũng không biết. Đồng thời, anh lại trở thành hướng dẫn viên bất đắc dĩ của cô thêm một lần nữa.

“Uông Lộ Hi: [Sáng nay em nhắn cho anh nhiều tin lắm, sao lại không đánh thức được anh?]

Viên Bắc: [Lúc ngủ tôi để điện thoại ở chế độ im lặng.]

Uông Lộ Hi: [Vậy giờ anh xem đi.]

Viên Bắc: [Tôi xem rồi.]”

Viên Bắc chẳng hay biết mình có sức hút thế nào nhỉ? Sự tinh tế, vẻ bình đạm luôn thường trực trong anh đã khiến Uông Lộ Hi say quên lối về. Nhưng, Viên Bắc đâu còn ở tuổi mười tám, anh đã qua cái thời ngây ngô và mơ mộng đấy rồi. Vốn dĩ anh cũng chẳng phải kiểu người xem trọng tình yêu trai gái, đúng như lời bạn thân đã nhận xét về anh: “Viên Bắc, cậu biết vì sao cậu luôn độc thân không? Vì ông trời có mắt, cô nào mà lỡ yêu cậu thì đúng là xui xẻo.”

Mặc dù biết rõ tình cảm Uông Lộ Hi dành cho anh nhưng anh vẫn từ chối cô một cách nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyết đoán. Viên Bắc đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến du học đến Thụy Điển và có thể anh sẽ định cư bên đấy luôn, anh đã không còn điều gì vướng bận ở vùng đất này. Song, ngày qua ngày, khi tình cảm trong anh bắt đầu nảy mầm từng chút một thì liệu Viên Bắc có còn giữ được sự quyết tâm đó của mình?

“Kể từ khi gặp Uông Lộ Hi, Viên Bắc đã khác hơn.

Khó mà diễn tả.

Có lẽ, anh đã được thắp sáng.

Spark của anh.

Ngọn lửa của anh, đã bừng lên.”

Từ khoảnh khắc nhận được sự từ chối của Viên Bắc, Uông Lộ Hi đã tự nhủ với lòng phải tránh xa anh, thậm chí cô còn chặn anh trên Wechat. Sau đó cô lại nhận ra rằng những hành động đó của mình trẻ con biết bao, không thích cô đâu phải lỗi của Viên Bắc. Chỉ là đúng người, sai thời điểm mà thôi. Uông Lộ Hi từng nghĩ nếu như cô gặp anh sớm hơn thì có phải mọi chuyện sẽ khác không?

Theo đánh giá của Viên Bắc về Uông Lộ Hi thì cô là một người kiên nhẫn, bền bỉ, cô luôn cố trao cho những khoảnh khắc trong đời một ý nghĩa riêng biệt, khác hoàn toàn với một người nhàm chán như anh.

Tất cả mọi việc trong cuộc đời, anh đều coi trọng kết quả đầu tiên, nếu ngay từ giây phút đầu anh đã cảm thấy mối tình ấy vô vọng và không có kết thúc tốt đẹp thì anh sẽ chọn dừng lại. Cho dù quá trình cuộc tình đó diễn ra hạnh phúc thế nào thì nó cũng không quan trọng bằng kết quả cuối cùng.

Con người của anh là thế. Tuy nhiên cũng vì gặp cô, mà lần đầu tiên một suy nghĩ khác đã lóe lên trong tâm trí anh.

“Đây là lần đầu tiên anh có ảo giác tự ti, cũng là lần đầu tiên anh bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu tự hỏi, liệu có khả năng trong những ngày tháng đã qua, anh đã bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc như thế này?”

***

Có một câu nói mình đọc được từ rất lâu rồi, mà mình cảm thấy rất phù hợp với chuyện tình của hai người này “Cuộc đời anh vốn là một đường thẳng, chỉ vì gặp em mà rẽ ngang”. Mình không muốn spoil cái kết của chuyện tình này vì mình muốn mọi người đọc và trải nghiệm câu chuyện với cảm giác “không biết gì” từ đầu đến cuối.

Tác giả miêu tả diễn biến tâm lý của nhân vật tốt lắm luôn, mình cứ tưởng truyện ngắn giải trí thôi nhưng mà đọc rồi mới thấy truyện để lại rất nhiều thứ đáng để suy ngẫm.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lạc & Bồng Bềnh

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN