logo
REVIEW>> MỸ NHÂN KIẾP
my-nhan-kiep
Tìm truyện
Donate

MỸ NHÂN KIẾP

Tác giả:

Chi Đông

Độ dài: 112

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 890

Giới thiệu:

Bùi Thế tử ra ngoài không xem hoàng lịch, gặp một nữ tử rơi xuống nước bèn có lòng tốt ra tay giúp đỡ, không ngờ bị nàng dùng cả tay lẫn chân quấn lấy, nói cái gì mà phải lấy thân báo đáp.

Sau khi được gả cho Bùi Tri Diễn như mong muốn, Quý Ương mới phát hiện sao vị phu quân lạnh lùng vô tình này lại khác xa đời trước như vậy.

"Phu quân ơi, eo thiếp đau." Eo mềm của Quý Ương hơi cong lên, chờ hắn ôm mình vào lòng.

Bùi Tri Diễn lại chỉ liếc mắt một cái: "Ngồi không ra ngồi."

Quý Ương vẫn luôn không rõ rốt cuộc là có vấn đề ở điểm nào.

Mãi đến khi trong buổi cung yến, một tiếng "biểu muội" xé toang lớp ngụy trang lạnh lùng thanh cao của Bùi Tri Diễn.

Tối đến, hắn nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Quý Ương đã ngủ say, ánh mắt hung ác nham hiểm: "Nàng lại muốn vì gã mà phản bội ta à?"

"Ta không nỡ động vào nàng, nhưng nàng xem ta có buông tha cho gã hay không."

Đến tận bây giờ Bùi Tri Diễn vẫn nhớ rõ nỗi đau như khoét tim, đẫm m áu và nước mắt ở đời trước, hắn nghĩ ra hàng nghìn hàng vạn cách trừng phạt Quý Ương, cũng từng nghĩ hắn và nàng sẽ là người dưng nước lã.

Nhưng cho đến khi gặp lại nàng lần nữa, hắn đã suy nghĩ thông suốt, nếu đã không bỏ được vậy thì hãy khiến cho nàng ở bên cạnh hắn cả đời, khiến cho nàng yêu hắn.

***

“Nếu chưa từng trải qua nỗi đau thấu xương

Sao biết nên hướng về đâu

Giấu kín cảm xúc vào trong lòng

Mãi ngóng trông về chốn quy túc ấy

Tình này vốn đã nhen nhóm từ lâu

Ta chưa từng để thời gian trôi qua hoang hoải.

Yêu càng đậm sâu phụ bạc lại càng nhiều

Ta bịt kín đôi mắt để nhìn đời càng thấu tỏ

Trước khi ôm ấp đã học xong cách rời xa

Nỗi đau đớn thấu tận xương

Như tay, như chân

Như người, không thể để mất…” *

Mùa thu, Khánh gia năm thứ 24.

Bên ngoài mưa gió gào thét, vần vũ khắp bầu trời. Bên trong biệt viện lại trống rỗng đến vắng lặng, chìm trong cơn mưa nặng hạt. Quý Ương nằm trên giường bệnh, liên tục ho khan, từng đợt day dứt thê lương.

Dường như, vận mệnh của nàng, đã được chú định kết thúc, kể từ khi nàng nhận được tờ hưu thư kia, hoặc có lẽ, là từ khi phu quân của nàng nói rằng, hắn không thể bảo hộ được nàng nữa rồi.

Bao nhiêu năm phu thê, cuối cùng, Bùi Tri Diễn vẫn là lựa chọn buông bỏ, từ trong tuyệt lộ tìm cho Quý Ương một con đường sống.

Nhưng mà, hắn sai rồi, nàng chính là không muốn sống, không muốn sống một mình mà không có hắn.

Có lẽ, cuộc hôn nhân của bọn họ, ngay từ khi bắt đầu bằng một đạo thánh chỉ tứ hôn, vốn đã luôn chông chênh đổ vỡ. Nàng quá mềm yếu nhút nhát sợ hãi. Hắn lại càng ngông cuồng kiêu ngạo mạnh mẽ. Cả hai, không dung hòa được cùng nhau.

Đến tất cả mọi người cũng cho rằng, Quý Ương không thích Bùi Tri Diễn, phu quân của mình. Ngay cả bản thân nàng cũng từng nghĩ như thế. Cho đến khi, nàng nhận ra những cảm xúc chân thật nơi trái tim, thì mọi thứ đã không thể vãn hồi.

Tội danh mưu phản giáng xuống, toàn bộ Bùi gia đều phải c hết. Lúc này, Quý Ương mới biết, nàng là điểm yếu chí mạng của Bùi Tri Diễn. Vì nàng, nên hắn mới bị người tính kế hãm hại. Vì nàng, nên hắn mới không thể xoay người. Vì nàng, nên hắn mới đi đến kết cục bi thảm này.

Hóa ra, từng người, từng người bên cạnh, đều lợi dụng nàng để kiềm chế Bùi Tri Diễn trong ván cờ tranh quyền đoạt vị này. Mà nàng, chỉ là một vị phu nhân yếu đuối nhu nhược, nào có hay biết gì. Nàng vẫn luôn sống trong sự yêu thương bảo bọc chở che của hắn, chưa từng hoài nghi về bất cứ điều gì.

Để giờ đây, khi m áu tươi nhuộm đầy trong cơn mưa rét lạnh, khi từng lời nói sắc bén tàn nhẫn như đâm vào ngực nàng thì sự thật mới được phơi bày.

Diệp Thanh Huyền, người vẫn luôn gọi nàng là biểu muội, vẫn dáng vẻ khiêm khiêm quân tử, ôn nhu dịu dàng ấy, lại tính kế hết thảy cuộc đời và vận mệnh của nàng, hủy hoại cuộc hôn nhân của nàng, vu oan g iết c hết phu quân nàng.

Hắn ta lại còn đ iên cuồng bất chấp muốn thành thân cùng Quý Ương, giam hãm nàng nơi biệt viện xa xôi này mãi mãi. Nhưng mà, hắn ta quên mất rằng, Quý Ương bây giờ sẽ không để ai nắm bắt số phận và tương lai của nàng nữa. Nàng vẫn là phu nhân của thế tử Định bắc hầu phủ, Bùi Tri Diễn. Phu quân của nàng c hết, nàng cũng phải theo xuống tận hoàng tuyền, tìm gặp hắn, trách cứ hắn là kẻ lừa đảo, sao nỡ lòng nào bỏ mặc nàng bơ vơ bị người ức hiếp đến thế này.

Lửa từ ngọn nến rơi xuống, giá y đỏ thẫm bùng cháy, căn phòng nhanh chóng chìm trong biển lửa và khói đặc. Quý Ương dựa vào mép giường, lẳng lặng nhìn hết thảy. Nước mắt ướt át gò má, nàng lại mỉm cười, mỹ lệ mà tuyệt vọng.

Đêm ấy, ánh trăng trên cao rất tròn, ngọn lửa phía dưới lại rất lớn, chôn vùi một thân hồng nhan yếu ớt. Từ nay, Quý Ương không còn nữa.

Nhân duyên đứt đoạn, sao có thể tục huyền.

Tơ tình đã cắt, sao có thể quy hồi.

Nguyện rằng, nếu có kiếp sau, vẫn mong được gặp lại người, mong người tha thứ cho ta, nối lại duyên phận đã mất.

***

Có lẽ, ông trời rủ lòng thương xót, thế nên cho Quý Ương được trùng sinh quay trở lại mấy năm về trước, khi mà nàng vẫn chưa thành hôn cùng Bùi Tri Diễn, cả Bùi gia chưa phải chịu hàm oan mưu phản. Và hơn hết là Diệp Thanh Huyền lúc này, chỉ là một quan viên bình thường, chưa đủ năng lực để toan tính toàn bộ ván cờ quyền lực chốn hoàng cung.

Vì vậy, Quý Ương nàng sẽ nỗ lực để đổi thay tất cả.

Kiếp trước, Quý Ương từng rơi xuống nước rất lâu mới được cứu lên. Thế nên, sức khỏe của nàng rất kém, chỉ cần mưa rơi gió thổi, đều sẽ sinh bệnh nặng.

Kiếp này, may mắn thay, khi Quý Ương vừa rơi xuống nước thì được cứu ngay. Mà người cứu nàng không ai khác, chính là phu quân tương lai của nàng, thế tử Định bắc hầu phủ Bùi Tri Diễn. Nàng còn giữ chặt ngọc bội của hắn, không chịu buông bỏ.

Quý Ương mừng thầm, đúng là ngay đến ông trời cũng đang se duyên giúp nàng.

Thế nhưng, không giống như những gì Quý Ương nghĩ đến, kiếp này, Bùi Tri Diễn đối mặt với nàng luôn là một bộ quân tử thanh cao, lạnh nhạt lại xa cách vô cùng. Cho dù, nàng có cố gắng tiếp cận như thế nào, hắn đều đẩy nàng ra xa.

Qúy Ương cố nén sự chua xót và khổ sở vào trong lòng. Có lẽ, nàng đang bị trừng phạt. Bởi vì, chính nàng luôn dùng thái độ như thế với Bùi Tri Diễn ở kiếp trước. Chỉ là, nàng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nàng phải truy về phu quân của mình, cũng nói cho hắn biết để đề phòng về tên Diệp Thanh Huyền xấu xa kia. Kết cục, không thể lặp lại.

Quý Ương nhận ra, cho dù bên ngoài Bùi Tri Diễn có lạnh lùng, thờ ơ như nào với nàng, thì chỉ cần nàng dùng đôi mắt mông lung đẫm lệ và giọng nói mềm nhẹ thì thầm trách cứ, hắn sẽ luôn vứt bỏ tất cả mà dịu dàng vỗ về an ủi và chở che cho nàng.

Nếu không có nàng trong trái tim, sao hắn lại đối tốt với nàng như thế kia chứ? Thế nên, kiếp trước bọn họ từng vì hiểu nhầm và gút mắc mà bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp kia, kiếp này, nàng muốn vì hắn bù đắp lại hết thảy.

***

Chỉ là, Quý Ương không biết, tình yêu của Bùi Tri Diễn dành cho nàng, dù là kiếp nào, đều chưa từng thay đổi.

Kiếp trước, trong một thoáng kinh hồng chốn dân gian, bóng dáng Quý Ương đã khắc sâu vào tâm trí Bùi Tri Diễn, đến giọng nói như tơ liễu của nàng cũng khiến hắn tâm thần bất định. Dường như, nàng là thiên kiếp mà ông trời đưa xuống, khiến hắn cho dù có phải chịu bất kỳ sự trả giá nào, cũng phải có nàng cho bằng được.

Thế nên, Bùi Tri Diễn cầu xin mẫu thân để Hoàng đế ban cho thánh chỉ tứ hôn. Dùng vạn dặm hồng trang, tam thư lục lễ cưới nàng về phủ. Nhưng, nàng quá mềm yếu nhút nhát, hắn lại quá mạnh mẽ tàn nhẫn. Thế nên, luôn có rất nhiều ngăn cách giữa bọn họ.

Thêm vào đó, biểu ca Diệp Thanh Huyền của nàng, lại từng bước xếp đặt những hiểu lầm và rắc rối. Cuối cùng, là cuộc chiến quyền lực chốn hoàng cung, mà hắn lại trở thành kẻ gánh trên lưng tội danh mưu phản, họa sát toàn bộ Bùi gia.

Bùi Tri Diễn hắn từng hứa bảo hộ cho Quý Ương chu toàn cả đời, nay đành thất tín, đưa hưu thư cho nàng, mong nàng rời đi.

Nhưng hắn nào có biết được, Quý Ương vẫn là trốn không thoát khỏi ma trảo của Diệp Thanh Huyền, còn bị hắn ta bức đến mức thiêu sống trong ngọn lửa nóng cháy hung hãn, thân xác hóa tro tàn, trở về với cát bụi.

Bùi Tri Diễn hắn làm sao chấp nhận được kết cục bi thương đó kia chứ? Hắn phải trở về, tìm lại tiểu cô nương xinh đẹp dịu dàng của hắn, che chở bảo vệ cho nàng, cũng khiến cho những kẻ ức hiếp giẫm đạp nàng, đều phải c hết hết.

Thế nên, ban đầu khi mới trùng sinh, Bùi Tri Diễn vẫn là quyết định khoác lên mình bộ dáng mà Quý Ương thích nhất trong kiếp trước, công tử khiêm nhường, thanh cao nho nhã. Nhưng Quý Ương lại không hề giống với Quý Ương mà hắn từng biết. Nàng bây giờ, tựa như chú bướm nhỏ tràn đầy sức sống, sẽ bám riết hắn không tha, sẽ vô cớ gây rối, sẽ kiêu căng bướng bỉnh, sẽ vì hắn mà khóc mà cười.

Và dù trong bất kỳ dáng vẻ gì, chỉ một cái nhíu mày nhăn mi, chỉ một nụ cười hay giọt nước mắt của Qúy Ương đều khiến hắn xao động, không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Bùi Tri Diễn nhận ra, hắn không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn cần mang nàng trở về bên hắn. Nếu không, dòng máu điên cuồng hỗn loạn trong hắn sẽ nổ tung lên mất.

Quý Ương, là ta đã cho nàng cơ hội rời đi. Thế nhưng, nàng vẫn luôn lựa chọn ở lại. Vậy thì, ta sẽ giam giữ nàng bên ta, cả đời này.

“Ương Ương.”

“Này không phải mộng, chúng ta sẽ trường trường cửu cửu ở bên nhau.”

“Là đời đời kiếp kiếp.”

_____

*: Trích bản dịch lời bài hát Tình nhân chú do Úc Khả Duy và A Vân Ca thể hiện, Ost Lưu ly mỹ nhân sát

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Thanh Yên - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN