Tác giả:
Tả Phụ
Reviewer:
AI_Nguyệt Quý
Designer:
AI_Anh Thảo
Độ dài: 13
Tình trạng: Hoàn convert
Lượt xem: 507
Cuộc sống là một chuỗi ngày với muôn hình vạn trạng của sự vật và sự việc, hưởng thụ hay bài xích chẳng qua là cách con người thích nghi với hoàn cảnh thực tại, có người gặp trắc trở thì nảy sinh lòng tiêu cực, người khác lại xem đó như một cánh cửa khác, dẫn đưa họ tới vùng đất mới, mở mang nhân sinh quan của bản thân.
“Thực chất chúng ta luôn bị giam trong vô vàn sự đánh giá của người khác. Nhưng thực ra, chúng ta phải hiểu được một chuyện, khi nước lũ tràn về phía ta, ta bị nhấn chìm, lỗi không hề ở ta.” (*)
Hoa Hề không còn là cô gái trẻ vừa mới tốt nghiệp đại học mang trong lòng cảm giác sục sôi của tuổi trẻ. Cuộc đời cô vốn vượt xa cái mà người khác gọi là “vạch đích”, chưa đầy ba mươi tuổi nhưng cô muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, dưới gót giày của cô bao giờ cũng là tấm vải mềm mại, để từng bước cô đi đều an toàn và vững chắc.
“Vững chắc”? Liệu có thực sự là thế? Lại nói, Hoa Hề sống cuộc đời quá mức êm đềm và hạnh phúc, là cô công chúa được bố mẹ cưng chiều, dường như với cô mà nói, từng bước ngoặt trong cuộc đời, từng giờ từng phút cô trải qua hàng ngày đều đã được lập trình sẵn, cô chỉ là một cá thể sống đơn thuần, giơ tay ấn nút là mọi thứ sẽ vận hành trơn tru.
Êm đềm quá khiến Hoa Hề mất dần cảm giác muốn tranh đấu, cô vịn vào một cái cớ rồi gạt hết thế giới xa hoa cô đang sinh sống sang một bên, Hoa Hề đi về một phương hướng lạ lẫm, lối đi ấy không hiển thị trên la bàn của bố mẹ cô, vậy nên Hoa Hề được nếm trải một cuộc sống vô cùng mới lạ và thú vị.
Trở thành cô giáo ở một ngôi trường làng thiếu thốn tiện nghi, là người khác thì đã cao chạy xa bay khi có cơ hội đổi đời, Hoa Hề ngược lại, dẫu có trúc trắc khi làm quen với cuộc sống mới, Hoa Hề luôn nhìn mọi việc trước mắt bằng đôi mắt háo hức và tràn đầy niềm vui hứng khởi.
Những giờ lên lớp giảng bài cho các bé học sinh, khoảnh khắc khi cô nàng Hoa Hề trắng trẻo như men sứ thưởng thức bữa ăn nơi hàng quán ven đường đầy bụi bặm, căn phòng trọ nhỏ hẹp nóng ẩm Hoa Hề lăn mình hằng đêm… Tất cả như một bản hòa ca với các nốt trầm bổng đầy lý thú, khiến cho Hoa Hề ngày qua ngày lại yêu hơn cuộc sống xa gia đình này.
Gặp gỡ Giang Đình có thể nói là một khoảnh khắc ghi đậm dấu ấn trong ký ức Hoa Hề. Chàng trai cao to rắn rỏi với làn da bánh mật khỏe mạnh thu hút ánh nhìn của Hoa Hề, Giang Đình hoàn toàn không thể biết được, trong suy nghĩ của Hoa Hề, anh chính là chú ong mật cần cù nhưng không tầm thường, đã vô tình rơi vào tầm quan sát của cô bé gấu tinh nghịch Hoa Hề.
Niềm vui trong cuộc sống của Hoa Hề lại có thêm một gạch đầu dòng trong giấy ghi chú, nhìn anh đến trường thay bình nước thoăn thoắt, trong trường cần sửa chữa gì thì người đầu tiên được gọi đến chính là anh, dần dần bóng hình anh len lỏi và bám trụ trong trái tim Hoa Hề.
Trâu đi tìm cọc đã là chuyện lỗi thời, Hoa Hề bày tỏ lòng mình với Giang Đình, nói cô không biết ngượng ngùng rụt rè là hoàn toàn sai lầm, đã là con gái, lòng tự tôn trong chuyện tình cảm luôn là một phạm trù khó đánh giá.
Tỏ tình thì được gì chứ, đánh bại lòng tự tôn cao ngất pha lẫn chút tự ti nào đó vẫn luôn quẩn quanh bám riết linh hồn Giang Đình mới là điều thử thách. Giang Đình cận kề ba mươi nhưng trong tay vẫn chẳng có chút gì được xem là tài sản và nền tảng. Sống ở vùng thôn quê cổ hũ là một chuyện, nhìn về hiện tại, ngoài vẻ điển trai không thể kiếm ra tiền và một người mẹ già bệnh tật, Giang Đình chẳng dám mong ước cao xa rằng mình sẽ cưới được một người vợ bằng vai phải lứa, huống hồ chi Hoa Hề lại còn là cô chủ gia đình thượng lưu?
Khó khăn xuất hiện trong cuộc đời mỗi người một là thử thách, hai là vùi dập, là động lực hay là hòn đá tảng đè tan nát ý chí thì còn phải xem bản lĩnh của từng người.
“Giang Đình nhìn cô, từ từ cất giọng gọi “Hoa Hề”
Giọng điệu nghiêm túc, Hoa Hề cảm thấy hơi hoảng hốt.
“Em cũng nhận ra hoàn cảnh của tôi, độc thân, năm nay ba mươi tuổi, có thể nói là không có công việc, ở trên thị trấn chỉ có một cửa hàng còn đang sửa chữa bày biện, sự nghiệp vẫn chưa bắt đầu. Không có anh chị em, nhà ở nông thôn, có một người mẹ ruột ốm yếu bệnh tật. Giang Đình hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói “Đây là hoàn cảnh của tôi, sau khi biết được, em… em có ghét bỏ tôi không? Em vẫn còn mong muốn ở bên cạnh tôi chứ?”
… Người đàn ông này dùng phương pháp độc đáo để cô cảm nhận được sự chân thành. Hoa Hề chưa từng gặp người đàn ông nào: vụng về, chất phát nhưng lại trêu chọc lòng dạ người ta như này.”
Một Giang Đình xuất thân nghèo hèn hai bàn tay trắng, chẳng có chút bối cảnh gia đình một khi nhìn rõ được hướng con tim anh muốn đến, anh cũng từ từ từng bước gạt bỏ cái tôi, chấp nhận dành thêm một vị trí riêng biệt cho người con gái anh yêu khi xây dựng cuộc sống của chính mình.
Tình yêu là chủ đề mà dù có trải qua bao nhiêu năm dài tháng rộng đi chăng nữa, mãi là thứ mà con người dựa dẫm và tin tưởng. Dẫu là những cá thể độc lập sinh trưởng ở những môi trường hoàn toàn khác biệt, một khi trong cuộc đời này đã được biết đến nhau, trước mắt có là khó khăn muôn vạn phần, dù cho tỉ lệ thành công chỉ chiếm phần phần nghìn nhỏ nhoi và mong manh, chỉ cần cùng trao nhau niềm tin vững chắc, mọi khó khăn rồi cũng hóa thành động lực.
Một câu chuyện tình yêu giản dị, đáng yêu nhưng không thiếu đi chút sóng gió thử thách, khi bạn đã quá bão hòa với những câu chuyện dài dòng chi tiết, cần lắm một thứ gì đó mới lạ nhưng ngắn gọn súc tích, thì đây chắc hẳn là bộ truyện phù hợp với tiêu chí bạn cần.
____
(*) Trích lời thoại phim “Đi đến nơi có gió”
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved