logo
REVIEW>> MŨI ĐAO MẬT
mui-dao-mat
Tìm truyện
Donate

MŨI ĐAO MẬT

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 102

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 667

Giới thiệu:

Khương La trở lại hoàng cung không chút tình người.

Nàng thân là Công chúa, lại chịu cảnh đấu đá hoàng quyền, cả đời đau khổ.

Người hầu trung thành bỏ mạng dưới tay hoàng tỷ.

Khương La báo thù cho tôi tớ, lại bị đích tỷ gài bẫy, bị phạt giam cầm trong hoàng tự.

Trong chùa, nàng quen biết với tội nô Lục Quán Triều. Lang quân dịu dàng như ngọc, bảo vệ nàng, làm bạn với nàng.

Khương La cho rằng hắn là món quà ông trời ban tặng cho nàng, nàng yêu Lục Quán Triều, muốn cùng hắn tìm kiếm hạnh phúc lâu dài.

Nhưng, tình nhân lại cấu kết với hoàng tỷ, vì vinh hoa phú quý, hắn tự tay đâm đao vào ngực Khương La.

Khương La bị lừa, cầm con dao găm kia, sống mũi chợt cay: “Lục Quán Triều, rốt cuộc chàng có từng yêu ta không?”

Đôi mắt nam nhân lạnh như băng, không nói một lời.

Chỉ là cổ tay cử động, ấn dao sâu thêm.

Đau quá.

Khương La cười, cười cuộc đời đáng buồn của mình, cười mình gặp phải người không tốt.

Sau khi Khương La c hết, phơi xác nơi hoang dã.

Là quyền thần Tô Lưu Phong thay nàng tẩm liệm hài cốt.

Lại lấy danh là trưởng giả (1), báo thù rửa hận thay nàng.

(1) Trưởng giả: người lớn tuổi hơn và thuộc bậc bề trên.

Tô Lưu Phong ô uế, hai tay nhuốm máu, nhưng chàng không hối hận.

Từ đường Tô phủ, hương khói trắng đêm.

Các tỳ nữ đều cho rằng đó là linh vị thê tử đã mất của Tô Lưu Phong, không dám đường đột mạo phạm.

Chỉ có Khương La biết, đó là linh vị Tô Lưu Phong lập cho nàng.

Tô Lưu Phong vì nàng đốt đèn Trường Minh (2), vì nàng cắm cờ Chiêu Hồn (3).

(2) Đèn Trường Minh: Loại đèn thời xưa thường thắp vào đêm 30 hoặc trong những dịp thờ cúng.

(3) Cờ chiêu hồn: Thường hay sử dụng để tương tác với các linh hồn từ Tam giới, kêu gọi linh hồn người c hết trở về khi tổ chức nghi lễ gọi hồn trong lễ tang theo tập tục truyền thống của người Trung Quốc.

Chàng cô độc cả đời, không lập gia đình không con cái.

Sau khi c hết Khương La cảm thấy vô cùng khó hiểu với hành động của Tô Lưu Phong.

Cho đến khi chàng hấp hối, lưu luyến gọi tên nàng: “A La.”

Tất cả những gì không nên đường đột đều đường đột, những gì không nên đi quá giới hạn đều đi quá giới hạn.

Với Khương La chàng chỉ có tình thầy trò.

Sao Tô Lưu Phong dám mưu đồ có được nàng.

Từ đó, cuối cùng Khương La cũng hiểu rõ mọi nhung nhớ âm thầm của Tô Lưu Phong.

Sống lại một đời, Khương La không để cho ai chèn ép nữa.

Nàng nguyện không từ thủ đoạn để bảo vệ Tô Lưu Phong, cũng muốn những người đã từng tổn thương nàng, nợ máu phải trả bằng máu.

Ừm... Trong lúc thay đổi vận mệnh còn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn: Tình nhân Lục Quán Triều hối hận bất chấp mọi thứ theo đuổi thê tử, Tô tiên sinh được thượng vị như ý nguyện.

***

“Hoa lê tan nát lác đác rụng rơi khắp mặt đất

Gió thổi như đẩy đưa, lướt qua tiếng thở dài

Vẻ đẹp mỹ lệ của đêm nay

Người ly biệt, chỉ còn ta gắn bó.

Từng câu, từng chữ người đã từng nói

Nay lơ lửng nơi không trung, lại dễ khiến người ta tổn thương

Ta lấy làm thương tiếc những điều từng mong muốn

Quá muộn màng để có thể thu dọn tàn cục.” *

Một chữ yêu, một chữ hận.

Chung quy, đều không thể vãn hồi.

Hoa nở hoa lại tàn.

Tình mỏng tình lại tan.

Cuối cùng, thiên mệnh khó chống, lòng người khó dò. Khương La, cứ thế, c hết đi đầy thương tâm khổ sở dưới mũi dao của người nàng từng đem lòng yêu thương nhất.

Đêm dài vô tận, lạnh lẽo triền miên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, máu đỏ thành dòng, chất độc không ngừng lan ra. Rồi tất cả bỗng hóa thành sự lặng im tàn nhẫn. Cái c hết như mưa đêm, ẩm ướt mà khó chịu, dai dẳng mà bi thương.

Năm ấy, nàng rời khỏi thế gian này, với giọt lệ còn vương trên mi và con dao cắm sâu trước ngực.

***

Khương La vốn là Tam công chúa đương triều, thân phận cao quý. Thế nhưng, biến cố xảy ra khiến nàng khi còn bé đã lưu lạc nơi dân gian nghèo khổ, chịu nhiều bất hạnh.

Những tưởng sau khi được hoàng tộc tìm thấy và đưa trở về cung, Khương La sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn. Nào ngờ, đây cũng là lúc nàng bước vào con đường tử lộ, một đi sẽ không thể trở lại.

Không giống như những công chúa hoàng tử khác, Khương La vì lớn lên trong hoàn cảnh và cuộc sống hoàn toàn khác biệt bên ngoài nên tính tình có phần tự ti, nhút nhát và sợ hãi. Nàng khao khát tình thân, mong muốn nhận được sự quan tâm và yêu thương từ mọi người. Nàng rụt rè dè dặt cho những mơ ước nhỏ nhoi bình dị của mình.

Nàng đã không biết rằng, cung cấm xa hoa lộng lẫy này sẽ là chiếc lồng, giam hãm cuộc đời nàng, từng người thân bên cạnh đều mưu toan tính toán tàn độc sẵn sàng g iết c hết nàng không thương tiếc. Vì có được sự sủng ái, vì quyền lực và địa vị, ai cũng mang bộ mặt dối trá, lời nói tựa dao, hành động tựa kiếm. Nơi đây, chất chứa tất cả những điều vượt xa khả năng chịu đựng của Khương La.

Thế nên, dù bản thân đã cố gắng mờ nhạt trong mọi việc thì sự xuất hiện và trở về của Khương La cũng trở thành cái gai trong mắt người khác, đặc biệt là hoàng tỷ Khương Mẫn. Ân oán xưa cũ không liên quan đến nàng cũng là cái cớ để nàng ta chán ghét coi thường, không ngừng bày mưu đặt kế hãm hại nàng.

Khương La bên ngoài có vẻ nhu nhược yếu ớt nhưng kỳ thật lý trí và trái tim lại rất quật cường. Việc nàng không sai nàng sẽ không thừa nhận, cho dù có bị phạt quỳ giữa trời tuyết lạnh giá đến mức thương hàn bệnh tật. Khương Mẫn chạm vào điểm mấu chốt của nàng, nàng sẽ không chút do dự đâm xuyên mũi dao kia vào nàng ta. Dẫu cái c hết là sự trừng phạt nàng phải chịu.

Thế nhưng, khi trải qua nhiều biến cố, rồi cuối cùng phải đến hoàng tự sống quãng đời còn lại, nàng cũng chưa từng hối hận. Chỉ là, tại đây, nàng gặp gỡ Lục Quán Triều, một tội nô bị giam cầm, là kẻ mà nàng đã không biết rằng, tất cả những ấm áp yêu thương hắn từng chút đem đến cho nàng hôm nay, sau này sẽ biến thành vết đâm thật sâu trên người nàng.

Hắn lặng im bên cạnh, nhìn máu không ngừng lan ra thấm ướt y phục mỏng manh của nàng, nhìn nàng đau đớn vụn vỡ ngã xuống, nhìn nàng c hết đi.

Hóa ra, Khương La nàng chỉ là quân cờ, bị người lợi dụng xong liền vứt bỏ.

Oán hận quá sâu, linh hồn nàng chẳng thể siêu thoát mà vương vấn nơi hồng trần. Và nàng, lại nhìn thấy tiên sinh Tô Lưu Phong.

Khương La c hết, người chôn cất nàng chu đáo, lập từ đường bài vị cho nàng. Mỗi ngày đều là hương khói nghi ngút, những món ăn thức uống thơm ngon, thêm đủ loại quần áo trang sức xinh đẹp. Dường như, từ đường này là nơi phô trương tráng lệ nhất nàng từng thấy.

Tiên sinh Tô Lưu Phong bây giờ quyền khuynh triều dã, một lòng say mê miếu đường, không thê không tử, không màng thế sự nhiễu loạn. Nàng thấy tiên sinh bên ngoài tâm tính lạnh bạc vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, đôi tay dính đầy máu tươi c hém g iết. Thế nhưng, chỉ cần người về phủ, trước khi vào từ đường thăm linh vị nàng, sẽ một thân thanh mát sạch sẽ, vương mùi hoa đào trên núi cao. Người không vì một người đã c hết như nàng mà có nửa phần lơ là hay không tôn trọng.

Tô Lưu Phong, dường như, cả cuộc đời này của người, mọi điều tốt đẹp nhất, dịu dàng nhất, đều là cho Khương La. Nàng, có tài đức gì để được tiên sinh ưu ái yêu thương như vậy kia chứ? Có tài đức gì mà khiến cho quãng đời còn lại của tiên sinh vương vấn chốn từ đường lạnh lẽo cô độc này kia chứ?

Xuân tới thu đi, sương điêu hạ lục.

Nếu có thể quay trở lại, Khương La sẽ không để bi kịch kia lặp lại, nợ máu phải trả bằng máu, và tiên sinh của nàng, nguyện người một đời bình yên vui vẻ.

Có lẽ, kiếp trước của Khương La đã chịu đựng quá nhiều đau đớn giày vò. Cũng có lẽ, nàng được hưởng phúc của tiên sinh nơi từ đường người đã dày công xây dựng hương khói cho nàng bằng mọi thứ tốt nhất quý giá nhất. Vì thế, đã khiến nàng được trùng sinh sống lại.

Lần này, Khương La nhất định sẽ không cam chịu bất kỳ sự sắp đặt nào của vận mệnh, và nàng cũng sẽ bù đắp lại hết thảy những mất mát nuối tiếc của bản thân trong kiếp trước.

Đầu tiên là dành hết thời gian bên cạnh tổ phụ, sau đó là cứu vớt lấy thiếu niên Tô Lưu Phong khi còn bé, đem lại cho tiên sinh sợi tơ ấm áp người đã đánh mất.

Chiếc bánh hoa quế nho nhỏ trao tay, mối nhân duyên tiền định giữa Khương La và Tô Lưu Phong lần nữa lặp lại.

Thế gian ấm lạnh đổi thay, lòng người thâm sâu khó đoán, chỉ có duy nhất một người, có thể dành hết mọi thứ cho Khương La mà không tiếc gì.

Kiếp trước cũng thế, kiếp này cũng thế.

Ký ức đan xen, từng chuyện từng chuyện, tựa như thước phim bị thời gian phủ bụi mờ, nay được mưa xuân gột rửa, hiện ra rõ ràng.

Là tiên sinh, chỉ vì một chiếc bánh nhỏ Khương La tặng thật lâu trước kia, khắc sâu ân tình trong lòng, tìm đủ cách chở che bảo vệ cho nàng giữa chốn hoàng cung đầy hiểm ác.

Là tiên sinh, giữa ngày tuyết rơi trắng trời khi Khương La bị phạt quỳ gối đến ngất xỉu, cứu nàng một mạng.

Là tiên sinh, trong đêm hội đèn lồng, vì Khương La bị cấm túc mà chẳng ngại đứng đợi nơi đầu tường gió thổi, trao cho nàng một trản đèn lồng con thỏ xinh đẹp.

Là tiên sinh, vì cái c hết của Khương La, nhuộm gió tanh mưa máu khắp kinh thành, g iết kẻ phụ bạc Lục Quán Triều, đ ộc thủ Khương Mẫn, tàn sát bất kể kẻ nào từng khiến nàng tổn thương.

Là tiên sinh, cho dù Khương La chỉ còn là một hồn ma vất vưởng, cũng moi tim móc phổi mình cho nàng, sợ nàng chịu chút ủy khuất thiệt thòi nào.

Vậy mà, nàng nào đâu biết, cũng nào đâu dám loạn tưởng về tình cảm của người dành cho mình. Bởi vì nàng sợ, sợ sự dơ bẩn, sợ sự mềm yếu, sợ sự ngu ngốc của bản thân làm nhiễm bụi trần lên người tiên sinh.

Nhưng, giờ đây, Khương La không còn như trước nữa, nếu đã không thể trái mệnh, không thể thay đổi thân thể huyết mạch thiên gia. Vậy thì, nàng càng phải nắm lấy thân phận và quyền uy Tam công chúa này, xé rách hết thảy những kẻ muốn hủy hoại cuộc đời của nàng và tiên sinh, giẫm nát mọi thứ cản trở con đường nàng đi.

Chỉ là, Khương La không biết rằng, cho dù kiếp trước hay kiếp này, cho dù là có ký ức hay không, Tô Lưu Phong vẫn luôn đứng về phía nàng, nguyện vì nàng mà hủy thiên diệt địa, tâm vào ma đạo. Chỉ cần nàng muốn, bằng mọi giá tiên sinh sẽ đem đến cho nàng.

Trước kia, quá khứ u ám bủa vây, từng dòng kinh Phật ngập tràn lại chẳng thể khiến tâm thanh tịnh, mẫu thân chìm trong tuyệt vọng nơi biển lửa nóng cháy, cuộc chiến thiên cung hỗn loạn, Tô Lưu Phong từ bỏ chức vị tôn quý của mình, lạc vào dân gian, vứt bỏ toàn bộ mọi thứ, kể cả hy vọng và sinh mệnh. Cho đến khi, người gặp được Khương La.

Khi ấy, đến gió cũng mang hương vị ngọt ngào, chiếc bánh hoa quế tựa như sợi tơ yêu thương duy nhất níu kéo Tô Lưu Phong lại với thế gian này. Thế nên, từ đó về sau, Khương La chính là nhịp đập nơi trái tim của Tô Lưu Phong người.

Những kẻ khiến nàng phải rơi lệ, đều phải c hết.

Vì vậy, người cần g iết thì g iết, kẻ cần hủy diệt thì hủy diệt, ngay đến lật đổ hoàng quyền, thay quân đổi chủ, hợp tác thiên cung, phá bỏ luật định… Tô Lưu Phong cũng không hề do dự.

Thiên mệnh là do trời, nếu không phải lương duyên, thì xé thiên hủy mệnh, viết lại vì nàng.

_____

*: Trích bản dịch lời bài hát Hoa lê trắng đã phai hương do Mễ Tịnh thể hiện, Ost Mặc vũ vân gian

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quả Cóc - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN