logo
REVIEW>> MÙA XUÂN CỦA ANH
mua-xuan-cua-anh
Tìm truyện
Donate

MÙA XUÂN CỦA ANH

Tác giả:

Đào Chi Chi Chi

Độ dài: 81

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 517

Tôi muốn làm với em, những điều mùa Xuân làm đã làm cho cây anh đào.*

Là mưa xuân dịu dàng man mát

Là nắng xuân lấp lánh nhẹ nhàng

Những lời gió thủ thỉ

Hòa với tiếng chim ca

Điều mùa xuân muốn nói

Là kể cho cây nghe

Về tình yêu của họ.

Ngày Thịnh Tuệ gặp Chu Thời Dư là một ngày nắng tháng ba rực rỡ khác thường. Tiết trời mùa xuân se se lạnh, nắng chan hòa rọi chiếu, từng làn gió mát lạnh lẻn bay vào cửa sổ khuấy động không gian, cũng khuấy động cả lòng người.

Thịnh Tuệ năm nay hai mươi bảy tuổi, là giáo viên của một trường học giáo dục đặc biệt. Ở đây, tất cả học sinh đều là trẻ tự kỷ, hiếu động hoặc là những đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ.

Lần đầu tiên gặp mặt, bởi vì mấy học sinh đánh nhau nên Thịnh Tuệ phải gọi điện mời phụ huynh, trong đó có em trai của Chu Thời Dư. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Thịnh Tuệ đã nhận ra Chu Thời Dư chính là bạn cùng trường cấp ba của mình.

Trong cuộc đời mỗi chúng ta, sẽ tồn tại một người, cho dù giữa ta và người đó không hề có điểm chung, hay từng có giao tiếp, cho dù thời gian trôi qua đã rất lâu, nhưng bởi vì người đó đủ xuất sắc, người đó sẽ luôn có một vị trí trong ký ức của chúng ta.

Ít nhất đối với Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư chính là một sự tồn tại như vậy. Trong 3 năm cấp ba, cô đã nghe rất nhiều huyền thoại về Chu Thời Dư, mỗi lần đến các kỳ thi lớn, cô sẽ âm thầm “vái lạy xin vía” học thần để đạt điểm cao.

Sau nhiều năm gặp lại, người đàn ông cô nhìn thấy không còn là cậu thiếu niên đứng dưới cột cờ danh dự của trường nữa, nhưng cảm giác anh mang lại vẫn cao xa không thể với tới như trước. Nho nhã mà nghiêm nghị, dịu dàng mà sâu sắc, những từ ngữ mô tả cái đẹp đều có thể dùng được cho anh.

Cô chưa từng nghĩ tới người bình thường như mình sẽ được anh nhớ mặt, càng không thể nghĩ tới một ngày sẽ trở thành vợ của anh.

Thịnh Tuệ là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng. Nhưng cô lại có một tuổi thơ không mấy vui vẻ. Ba mẹ ly dị khi Thịnh Tuệ còn nhỏ, trong ký ức của cô, họ luôn cãi vã và xích mích không ngừng, mãi cho đến khi mẹ cô bỏ đi và tái hôn với người mới, ba cô một mình nuôi nấng cô.

Tuổi thanh xuân của Thịnh Tuệ không có gì khác ngoài một người cha nghiện rượu, những trận đánh đập của ông và những lời đàm tiếu chỉ trỏ của những người hàng xóm. Bị ảnh hưởng bởi chính gia đình mình, Thịnh Tuệ không ôm hy vọng gì về tình yêu và hôn nhân, cô sinh ra bản năng tránh mâu thuẫn, tránh khắc khẩu.

Thịnh Tuệ luôn cảm thấy cuộc đời cô trong quá khứ như ao tù nước đọng, quãng đời tương lai chỉ cần liếc mắt là thấy được điểm cuối, chịu đựng một mình có lẽ là kết cục tốt nhất. Cô chưa từng nghĩ về tình yêu, càng chẳng dám hy vọng xa vời về hai chữ hôn nhân.

Cho tới khi gặp Chu Thời Dư, Thịnh Tuệ nhận ra một điều, hóa ra tùy hứng và bướng bình là bởi vì được chiều chuộng mà sinh ra.

Chỉ một câu nói của Chu Thời Dư đã tiếp cho Thịnh Tuệ vô vàn dũng khí để tiến về phía trước, khiến cô bắt đầu có thêm kỳ vọng vào tương lai, cũng khiến cô đồng ý kết hôn với anh chỉ sau ba lần gặp mặt.

Anh nói: Vốn không ai có gia đình hoàn hảo cả, nếu không có tổ ấm, vậy thì tự mình xây.

Cô chẳng thể hiểu được, một người đứng trên đỉnh cao nhân sinh, một người dường như có trong tay mọi thứ như vậy tại sao lại muốn kết hôn với cô, đặc biệt khi anh còn hiểu rất rõ căn bệnh tiểu đường type 1 mà cô mắc phải.

Chu Thời Dư nói với Thịnh Tuệ, anh muốn cưới cô bởi vì ba lý do:

“Đầu tiên, ông cụ trong nhà hy vọng tôi có thể kết hôn càng sớm càng tốt, nhưng tôi không muốn chọn những người trong giới – dây dưa lợi ích sẽ sinh ra mâu thuẫn, mà điều tôi cần là một cuộc hôn nhân ổn định lâu dài.”

“Thứ hai, em trai tôi mắc chứng tự kỷ, tôi hy vọng vợ tương lai của tôi có thể chấp nhận sự tồn tại của em ấy, đối xử tử tế với em ấy —— sau vài lần gặp gỡ, tôi cảm thấy cô giáo Thịnh rất yêu thích công việc giáo dục đặc biệt.”

“Điều thứ ba và cũng là điều quan trọng nhất…”

Cố ý dừng lại một chút, dường như Chu Thời Dư đang cân nhắc cẩn thận lựa chọn từ ngữ, sau vài giây, mắt anh nhìn vào mắt Thịnh Tuệ, anh còn cố ý nói chậm hơn:

“Cô là người duy nhất tôi muốn kết hôn.””

Thịnh Tuệ chưa bao giờ gặp một người như Chu Thời Dư, anh hiểu được sự nhạy cảm mong manh của cô, bao dung cho cơ thể khiếm khuyết của cô. Anh đối xử với cô vô cùng ân cần, thậm chí có lúc khiến cô cảm thấy không chân thực, cảm thấy như mình lạc vào tiên cảnh trên mây, bởi vì cô rất sợ mình sẽ bị rơi xuống cho nên cứ chần chừ không dám cất bước.

Thật ra Thịnh Tuệ không biết, Chu Thời Dư muốn kết hôn với cô chỉ có một lý do duy nhất mà thôi, đó là cô, từ đầu đến cuối chỉ có cô. Mười ba năm nay, khao khát có được cô của anh chưa từng thay đổi.

Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư vốn đã gặp nhau từ mười ba năm trước, khi ấy cô phát hiện bị bệnh tiểu đường phải nhập viện, trùng hợp anh cũng mới phải trải qua một cuộc phẫu thuật lồng ngực. Từ năm mười sáu tuổi đó, vào đêm Thịnh Tuệ đưa cho anh lá bùa bình an, Chu Thời Dư đã chôn trong lòng một hạt giống gọi tên là tương tư.

Có thể do Chu Thời Dư giả vờ quá xuất sắc, hoặc do anh giấu giếm quá sâu, hầu như chẳng ai biết được dưới vỏ bọc bao dung và dịu dàng đó, là một quả bom đang chờ ngày phát nổ.

Cũng giống như Thịnh Tuệ, Chu Thời Dư chưa từng có một tổ ấm hoàn chỉnh. Ba anh bị bệnh t âm t hần, từ khi còn nhỏ Chu Thời Dư đã bị ông ta tra tấn hành hạ. Năm anh 17 tuổi, mẹ anh đã t ự t ử trong phòng tắm vì không thể chịu đựng được bạo lực gia đình.

Chính mắt nhìn thấy cái c hết của mẹ ruột, cộng với việc bị bạo hành nhiều năm khiến cho Chu Thời Dư mắc bệnh rối loạn lưỡng cực. Cái gọi là rối loạn “lưỡng cực” – vốn là hai cảm xúc cực đoan trái ngược nhau: hưng cảm và trầm cảm – có thể xảy ra bất cứ lúc nào mà không có dấu hiệu cảnh báo trước và cũng không thể kiểm soát được.

Trong giai đoạn hưng cảm, dòng suy nghĩ sẽ bay đến vô tận. Còn giai đoạn trầm cảm thì như rơi vào vực thẳm không đáy. Mới giây trước còn đang nói chuyện hào hứng thì giây sau đã khóc lóc thảm thiết mà không biết vì sao. Quá trình biến đổi trong vài giây diễn ra vô cùng mượt mà, người bệnh hoàn toàn trở thành một kẻ đ iên, ngày này qua ngày khác mắc kẹt trong sự đ iên loạn và tuyệt vọng.

Bệnh rối loạn lưỡng cực có tỷ lệ t ự t ử cao nhất trong số các bệnh t âm t hần, gấp 20-30 lần tỷ lệ t ự t ử của người bình thường, đồng thời tỷ lệ tái phát của rối loạn lưỡng cực lên tới 70%.

Chính Chu Thời Dư cũng từng nhiều lần tìm đến cái c hết.

Bác sĩ chủ trị của Chu Thời Dư, Lương Hủ Bách từng nói anh là bệnh nhân có lòng khao khát sống thấp nhất mà anh ấy từng gặp, nhưng lại là người hợp tác điều trị nhất. Thậm chí đôi khi còn tích cực đến mức khiến anh ấy cảm thấy sợ hãi.

“Cho đến hôm đó tôi đem chuyện này ra hỏi cậu ấy: Tại sao cậu không muốn sống nhưng vẫn luôn đi điều trị?”

Một lúc lâu sau, Thịnh Tuệ nghe được giọng nói run rẩy của cô lên tiếng hỏi: “…Tại sao?”

“Cậu ấy cười nói với tôi rằng có người từng nói với cậu ấy là mùa xuân sắp đến, dặn cậu ấy phải nhớ đi ngắm phong cảnh mùa xuân.”

Lương Hủ Bách hơi nghiêng đầu, nhìn về phía cánh cửa đằng sau tiệm hoa thông với hẻm nhỏ, giọng nói khàn khàn: “Vì vậy, mặc dù cậu ấy chưa bao giờ muốn sống tiếp nhưng lại liều mạng muốn trở thành một người bình thường, cho dù đó chỉ là ngụy trang.

Cậu ấy cũng muốn khi mùa xuân rực rỡ đến mình có thể gặp lại cô.”

Nếu như nói thế giới của Chu Thời Dư là một bức tranh toàn màu xám thì Thịnh Tuệ là sắc màu tươi sáng duy nhất của bức tranh. Cô là vị thần tối cao ngự trị thế giới của anh, còn anh vì cô mà cam nguyện quỳ gối.

Duyên phận là thứ vô cùng kỳ diệu, nó có thể đến sớm, cũng có thể đến muộn, nhưng nhất định sẽ đến. Giống như việc sau khi mùa đông lạnh lẽo rời đi, thì mùa xuân ấm áp sẽ về.

Những cây anh đào khô héo trơ trọi của mùa đông, sẽ nảy mầm trổ bông rực rỡ vào mùa xuân, và nỗi cô đơn của chúng ta sẽ được xoa dịu khi người ấy đến, đừng lo lắng, cũng đừng nản lòng, thế giới này nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ có một người thuộc về chúng ta, để rồi khi người ấy đến sẽ mang theo cả mùa xuân mà ta luôn chờ đợi.

Có lẽ đây chính là lời nhắn nhủ của tác giả qua câu chuyện, hoặc cũng chính là lời tỏ tình mà mùa xuân vẫn làm với cây.

_____

*Là câu thơ cuối trong bài thơ Poema 14 của Pablo Neruda – nhà thơ người Chile

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cỏ May Mắn

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN