logo
REVIEW>> MƯA HOÀNG TƯỚC
mua-hoang-tuoc
Tìm truyện
Donate

MƯA HOÀNG TƯỚC

Reviewer:

AI_Lâm

Độ dài: 62

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 3012

Nếu không phải đã không còn lối thoát, Hạ Úc Thanh cũng chẳng muốn làm phiền đến Lục Tây Lăng. Người ta tài trợ cho cô tiền ăn học đã là công ơn trời biển rồi, cô nào có mặt mũi lại đi xin tài trợ lên đại học? Nhưng thực sự Hạ Úc Thanh đã cùng đường bí lối, gia đình bác cả lấy hết tiền tài trợ thì cũng thôi đi, cô đỗ vào trường đại học tốt như thế còn không cho cô đi học, nhận tiền sính lễ rồi gả cô cho người ta. Cái đó mà gọi là gả à? Là bán thì có.

Đương nhiên Hạ Úc Thanh không chấp nhận sự sắp đặt này, ngày cô còn nhỏ cha mất mẹ bỏ đi không nơi nương tựa mới phải vào nhà bác cả ăn nhờ ở đậu, nhưng từng đó thời gian cũng là từng đó tiền tài trợ của cô rơi cả vào túi gia đình ông ta, cô cảm thấy có lẽ như vậy cũng đã đủ rồi. Con đường sắp tới, cô không cần phải chịu bất cứ sự trói buộc nào nữa.

Nhưng sự thật thì không đơn giản như vậy, Hạ Úc Thanh từ nhỏ đến lớn chưa từng bước chân ra khỏi vùng núi nghèo nàn lạc hậu này, nếu muốn đi thì ít nhất cô phải biết nơi cần đến, hoặc ít nhất cũng là một người hướng dẫn. Chạy ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ duy nhất phải rời khỏi đây. Thế nên cuối cùng, cô đã gọi là người đàn ông mình chịu ơn suốt nhiều năm nhưng chưa từng biết mặt, Lục Tây Lăng.

Gặp được không? Đương nhiên là không rồi, một người đàn ông quyết đoán sát phạt trên thương trường, hơi sức đâu mà quản những chuyện bé tí cỏn con như thế này. Ngay cả Hạ Úc Thanh là ai chưa chắc anh đã biết. Nhà họ Lục năm xưa mê tín, nghe nói làm nhiều việc thiện sẽ tích đức cho dòng họ, cho nên mới có câu chuyện tài trợ học phí này. Trước giờ người phụ trách luôn là trợ lý của anh, thế nên cuộc điện thoại cầu cứu của Hạ Úc Thanh cũng là người này tiếp nhận.

Và kể cả những chuyện được sắp xếp sau đó nữa, Hạ Úc Thanh cũng chưa một lần được gặp Lục Tây Lăng để nói lời cảm tạ. Nhưng cô gái như cỏ dại này, mang theo sức sống mãnh liệt đến với thành phố hoa lệ phồn vinh, vẫn sống rất tốt. Trước khi nhập học, cô tạm thời được đưa đến ở một biệt thự “bỏ hoang” của Lục Tây Lăng.

Không ai biết cô đã làm cách nào, nhưng một ngày tình cờ nhớ đến sự việc này, anh đã ghé qua “thăm” cô, thật sự bất ngờ. Cả một khoảng vườn dành để trồng hoa ngắm cảnh đã bị cô gái nhỏ biến thành vườn rau tự cung tự cấp. Trong đầu người đàn ông khó ở bật ra một câu: sống tốt quá nhỉ?

Đương nhiên sau đó, dù rất đau lòng nhưng Hạ Úc Thanh vẫn phải dẹp bỏ lương thực dự trữ của mình, trả lại nguyên vẹn khu vườn cho anh. Nhưng mà, vườn rau bị nhổ đi, lại có cái khác đâm chồi mọc rễ lúc nào chẳng hay. Chính là từ lúc này, trong suy nghĩ của Lục Tây Lăng vào những lúc rảnh rỗi, sẽ có thêm một Hạ Úc Thanh.

Cô đen nhẻm chẳng nhìn được nét đẹp, tay chân nứt nẻ vì phải làm việc nhiều trong thời tiết khắc nghiệt, nhưng những điều ấy chẳng thể lấn át được nụ cười rực rỡ và cuốn hút của cô. Chỉ cần ở bên cạnh cô, lúc nào cũng có thể tìm được chuyện để nói, điều này khiến cho Lục Tây Lăng lần đầu tiên cảm thấy, sự mê tín ngày xưa của ông bà cũng không hoàn toàn là vô nghĩa. Ít nhất, đã mang đến cho anh một chốn nghỉ ngơi thoải mái, không cần mưu toan, không cần tranh đấu.

Cảm giác này thật sự rất gây nghiện, mỗi khi gặp Hạ Úc Thanh, dường như anh lại phát hiện thêm một vài điểm thú vị ở cô. Không yếu đuối, cũng không cậy mạnh, chuyện cô làm được sẽ tự mình làm, nếu không làm được nhất định sẽ không ngần ngại mà tìm người giải quyết tốt hơn. Tất nhiên, ơn hay nghĩa cô đều cố gắng tìm cách trả lại đầy đủ, cho dù Lục Tây Lăng vốn không cần. Cái anh muốn ở cô, từ đầu đến cuối chỉ là một sự thức tỉnh.

Trước khi gặp Hạ Úc Thanh, Lục Tây Lăng vốn là một người lạnh lùng, sát phạt, còn có chút tàn nhẫn. Từ biến cố của gia đình, anh đã trưởng thành trong một môi trường u ám, chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt, cho đến khi nhìn thấy ánh mắt trong veo đó của cô. Cô gái nhỏ bé kiên cường đó dường như nhìn thấy được tâm hồn trống trải và tăm tối của anh, cũng sẵn sàng soi rọi nó cho anh.

“Sự xuất hiện của em là ngẫu nhiên. Mà lúc này, anh bằng lòng tin tưởng một cách duy tâm rằng đó là ý trời.”

Người tin tưởng định mệnh này không chỉ có mình anh, giống như những dòng nhật ký cô kiên trì viết mỗi ngày, tên của anh đã xuất hiện từ rất sớm. Giống như một ánh sáng cuối con đường, giúp cô tiến về phía trước.

“Cuộc đời em chẳng có mấy chuyện thăng trầm đáng nói, chỉ có anh là hẻm núi em vượt bao non cao để quay về.”

Không có quá nhiều thăng trầm, cũng không có quá nhiều trắc trở, Lục Tây Lăng và Hạ Úc Thanh ở bên nhau thật nhẹ nhàng và bình yên. Cô có lý tưởng của cô, anh có trách nhiệm của anh. Cùng nhau cố gắng, cùng nhau vun đắp.

Có đôi khi, cuộc sống không cần phải có được quá nhiều thứ, khi chúng ta cảm thấy đủ, thì đó chính là hạnh phúc. Không quan trọng quá khứ đã từng đau khổ thế nào, hay hiện tại vất vả ra làm sao, chỉ cần có một tương lai đầy mong đợi ở phía trước, cũng rất đáng để chúng ta cố gắng.

“Hôm nay liên hoan tốt nghiệp, rất nhiều bạn nam bảo rằng, không ngờ nhìn kỹ lại em cũng rất xinh đấy.”

“Em trả lời thế nào?”

“Em nói với họ em không quan tâm. Bởi vì vào lúc em chưa xinh như thế này, đã có người thích em rồi.”

Vào lúc em chỉ là một cô gái quê mùa đen nhẻm gầy gò, đã có người không hề cự tuyệt sự nhờ vả của em, đã có người dẹp bỏ vẻ lạnh lùng để sưởi ấm em, đã có người đưa em đến căn phòng Hoàng Tước Vũ, dắt em vào cuộc đời của anh ấy.

Mùa hè đối với Hạ Úc Thanh chính là bạn bè, tốt nghiệp, việc làm, du lịch, ở bên anh.

Còn mùa hè của Lục Tây Lăng là gì? Là Thanh Thanh.

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Jins

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN