logo
REVIEW>> MÙA HOA RƠI GẶP LẠI CHÀNG
mua-hoa-roi-gap-lai-chang
Tìm truyện
Donate

MÙA HOA RƠI GẶP LẠI CHÀNG

Tác giả:

Thục Khách

Reviewer:

AI_Anh Đào

Độ dài: 47

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1584

“Trải qua bao nuối tiếc thầm lặng mới dần hiểu ra

Hoa rơi hữu ý theo dòng nước chảy vô tình

Mới biết trân quý mấy thuở hoa khai.” (*)

Có những thứ hạnh phúc chỉ đến khi mất đi ta mới biết trân trọng. Cũng như Trung Thiên Vương Cẩm Tú, đến khi tiểu hoa sơn trà kia rời khỏi vòng tay mình, hắn mới nhận ra mình đã yêu nàng biết bao.

Nhưng liệu rằng những hối hận, tiếc nuối kia có thể mang nàng trở lại bên hắn lần nữa?

Ngàn năm về trước, tiểu yêu hoa sơn trà nhỏ bé vô tình phải lòng vị Thần tôn đại nhân chức vụ cao quý, mỹ mạo động lòng người ấy.

Tình cảm kia ngây ngô mà chân thành, nồng nhiệt mà cố chấp. Dù chỉ là một tiểu yêu nhỏ bé, nhưng nàng vẫn luôn nuôi hy vọng được trở thành Thần Hậu để có thể ở bên người mình yêu thương.

Tại hội Hoa Triêu, bất chấp ánh mắt soi mói và tiếng cười nhạo của bao người, nàng vẫn nhất quyết bày tỏ lòng mình trước mặt hắn.

“Ta… có thể làm Thần Hậu của ngươi không?”

“Vậy tu tiên đi.”

Chỉ vì câu nói kia của hắn mà nàng quyết tâm tu hành, dù cho con đường đó có chông gai bao nhiêu. Nhưng sự hy sinh kia của nàng liệu có đáng giá?

“Khi nào ta mới có thể làm Thần Hậu của ngươi?”

“Chờ ngươi nhập tiên tịch rồi nói sau.”

Đến cuối cùng nàng đau đớn nhận ra, tình cảm của bản thân chẳng khác gì trò đùa vui. Nàng luôn cho rằng hắn cũng thích mình, kiên quyết ở bên hắn, rồi chợt hiểu ra bên cạnh hắn đâu chỉ có mỗi mình nàng.

Cực khổ để làm gì khi thứ nàng muốn lại chẳng thể nào có được, còn khiến kẻ khác phải hy sinh? Tu tiên để làm gì khi nàng vốn chẳng có vị trí nào trong tim hắn?

Vậy nên nàng quyết định bỏ cuộc, dứt khoát quay người, uống canh Mạnh Bà để báo ân với người đã hy sinh vì nàng, đoạn tuyệt mối tình duyên kia.

Nàng thề sẽ không bao giờ tu tiên nữa, sẽ vĩnh viễn quên đi hắn mà bắt đầu cuộc sống chốn hồng trần.

“Sớm biết chỉ là một thoáng kinh hồng

Hà tất tình thâm một phía

Nói mãi nhân duyên vô thường.

Tình như gió thoảng mây bay.” (**)

...

Trải qua bao kiếp luân hồi, mất đi rồi lại tái sinh. Nàng cứ mãi quanh quẩn chốn nhân gian, ký ức năm nào giờ đã trôi vào dĩ vãng.

Cứ ngỡ duyên phận của cả hai đã tận, chuyện đã qua không bao giờ có thể vãn hồi. Thế nhưng lại có một vị thần tiên vì áy náy với nàng mà nghịch thiên sửa mệnh, đem nàng xuyên về kiếp trước, một lòng một dạ muốn khuyên nàng tu tiên.

Vị thần tiên ấy luôn xuất hiện mỗi khi nàng gặp nạn, lại không tiếc mình cứu nàng hết lúc này đến lúc khác. Hắn khiến nàng động tâm, một lần nữa bước chân trên con đường tu đạo đầy gian nan ấy. Nhưng sự đời nào có ai ngờ, cũng chỉ vì tu tiên mà lại có thêm một kẻ suýt hồn phi phách tán, chắn kiếp nạn thay cho nàng.

Điều đau đớn hơn cả chính là, trong giây phút nàng tuyệt vọng đến cùng cực đó, lại biết được vị thần tiên kia đã được định sẵn một mối lương duyên.

Thì ra từ trước đến nay đều là nàng tự mình đa tình. Tất cả những điều hắn làm, chẳng qua chỉ là những day dứt cùng quyến luyến dành cho nàng ở tiền kiếp.

Chuyện xưa kia nàng đâu còn nhớ đến, cố chấp tu tiên chỉ đem đến cho nàng nỗi bất hạnh khôn cùng, liệu có đáng hay không?

“Trung Thiên Vương không cần áy náy, ngươi cũng không thiếu ta cái gì, đều là ta nợ ngươi, bế quan thật sự nhàm chán, những thứ thuốc kia thật sự khó ăn, ta lại có thể kiên trì đến hôm nay, thật kỳ quái.”

“Hồng Ngưng ta thề, kiếp này kiếp sau vĩnh viễn không tu tiên…”

Nàng quyết chí không tu tiên, hành tẩu tứ phương, chém trừ yêu quỷ làm ác. Nhưng cho dù nàng đi đến đâu, hình bóng hắn vẫn dõi theo nàng tới đó. Hắn nắm giữ vận mệnh của nàng, cho nàng hy vọng rồi lại khiến nàng thất vọng, cho đến bây giờ vẫn không buông tha.

Cố gắng níu kéo để làm gì, khi bản thân nàng vẫn luôn cố chấp với tình cảm chốn nhân gian? Nghịch thiên sửa mệnh vốn là chuyện cấm kị trời đất, mà hắn bằng lòng mạo hiểm vì nàng, đến cuối cùng vẫn chỉ là áy náy chuyện kiếp trước?

Có lẽ nàng chẳng thể nào ngờ, khoảnh khắc nàng nắm tay kẻ kia tiến vào vòng luân hồi, cũng làm hắn nhận ra mình yêu nàng đến thế. Nàng khiến hắn hối hận, rồi lại chìm vào trong nỗi nhớ nhung. Nếu không nghịch thiên sửa mệnh, nàng và hắn sẽ mãi là hai đường thẳng song song không bao giờ liên quan đến nhau nữa.

Hắn cứ ngỡ chỉ cần dõi theo, một lòng khuyên giải, thì nàng sẽ nghe theo hắn mà cố gắng tu hành. Nhưng lại chẳng thể ngờ nàng kiên quyết như thế, dù cho hắn cố gắng cách mấy cũng không thể khiến nàng quay trở lại như xưa.

Buồn cười làm sao khi chính tay hắn thành toàn cho nàng, giờ đây phải chịu nỗi áy náy ngàn năm. Làm thần tiên để làm gì, khi dù hắn âm thầm thay nàng gánh chịu bao đau đớn vẫn chẳng thể có được nàng, vẫn bị nàng quên lãng.

“Chỉ có nàng mới có thể gây tổn thương cho ta, mà nàng cũng chỉ có thể tổn thương đến ta.”

“Ta không muốn nhìn nàng tiếp tục luân hồi chuyển thế, tiếp tục quên đi kiếp trước, cùng ta không hề liên quan gì nữa. Nhìn ngàn năm đi qua, ta thì còn nhớ rõ nàng, vậy mà nàng ngay cả hận ta cũng đã quên.”

Nếu đã không thể cầu vĩnh hằng nơi thiên đình, vậy thì cầu vĩnh hằng chốn nhân gian. Nàng không thể trở thành Vương phi của ta, vậy ta chỉ có thể làm phàm nhân cùng nàng ân ái đời đời kiếp kiếp.

Chỉ cần có nàng, dù cho chức vụ cao quý, mối lương duyên đã định kia, hay bao nhiêu năm tu hành hắn cũng không ngại ngần buông bỏ. Tiểu sơn trà năm xưa, giờ đây hắn đã tìm lại được rồi.

“Mùa hoa rơi, hai người gặp lại...”

“Ngày đó, lọt vào trong tầm mắt, hoa sơn trà đỏ tươi tràn ngập khắp chốn làm mê hoặc mắt người.”

“Mùa hoa rơi gặp lại chàng”, câu chuyện tình yêu đẹp nhưng cũng không kém phần day dứt. Một Hồng Ngưng dám yêu dám hận, một Cẩm Tú mãi ôm một bóng hình, luôn âm thầm hy sinh vì người mình yêu. Sự hy sinh của hắn nàng không biết, mà con người hắn nàng cũng đã quên, chỉ có mình hắn mãi ôm chấp niệm với cô tiểu yêu năm nào.

Ngoài nam chính ra, nam phụ của Thục Khách cũng luôn khiến mình nhớ mãi. Mình thương một sư huynh Bạch Linh lặng lẽ yêu nàng, thay nàng chắn kiếp nạn. Cũng ấn tượng sâu sắc một Đoạn Phỉ, “hoa hoa công tử” nhìn có vẻ phong lưu tự tại nhưng chỉ yêu một tiểu hoa sơn trà thấu hiểu lòng mình, không tiếc mình vì nàng mà hy sinh.

Truyện để lại cho mình một cảm giác buồn miên man. Hóa ra không chỉ có duyên số tự tìm đến, mà nhiều khi người ta phải tự tìm duyên cho mình. Như Cẩm Tú vì không muốn mình bị lãng quên mà tìm mọi cách đem Hồng Ngưng trở về bên vòng tay hắn, để chính mình tự tay nối lại mối duyên xưa.

Thần tiên cũng như con người, nào ai bước qua được chữ “tình”.

“Trong rừng hoa sơn trà, gặp lại cười.”

“Ta muốn độ nàng thành tiên, lại bị nàng độ thành người.”

____

Chú thích:

(*): trích từ lời bài hát Một khúc hồng trần - Quách Thiếu Kiệt

(**): trích từ lời bài hát Một giấc mộng xưa - A Du Du

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lăng Sương, Qu33njc3, Lệ Phong

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN