logo
REVIEW>> MÙA HOA KHÔNG VỀ LẠI
mua-hoa-khong-ve-lai
Tìm truyện
Donate

MÙA HOA KHÔNG VỀ LẠI

Tác giả:

Công Bắc

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 65

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1012

“Ai cũng có cơ hội lựa chọn buông bỏ hoặc thỏa hiệp với quá khứ một cách nhẹ nhàng, nhưng tôi thì không. Điều ấy không liên quan đến người khác cũng chẳng liên quan đến hy vọng, càng không hề liên quan đến thất vọng.

Anh đã từng nói chắc chắn cô sẽ hối hận, nhưng làm sao bây giờ? Anh mới là người hối hận, hối hận suốt quãng đời còn lại.

Cuối cùng anh cũng hối hận, quãng đời còn lại, xin dùng để sám hối.”

***

Mỗi người đều ẩn mình trong một thế giới riêng không ai biết đến.

Cũng vì thế, nên người ta mới mãi quan hoài về một lẽ, “liệu chúng ta có khả năng hiểu được tường tận về người khác không? Cho dù yêu người đó sâu đậm đến mấy” [*].

Vu Chiêu Đệ không chỉ ẩn mình trong một thế giới riêng, mà lối vào thế giới của cô cũng chật hẹp lắm, như chỉ lớn bằng một chiếc hộp nhạc cũ kỹ.

Nếu chúng ta nghĩ rằng, cái tên của một người có thể nói lên hy vọng của người làm cha, làm mẹ về đứa con của mình, thì suy nghĩ này cũng chẳng mấy sai biệt. Cô là Vu Chiêu Đệ, là cô con gái lớn của nhà họ Vu, cô chỉ có tác dụng mang em trai đến cho gia đình họ. Ngoài tác dụng này ra, thì đối với ba mẹ cô, cô chẳng còn tác dụng gì nữa.

Suốt bao nhiêu năm trời sống lầm lũi dưới mái nhà đó, ba mẹ cô cũng dần nhận ra “ích lợi” đến từ đứa con gái vô dụng này. Họ có thể sai bảo cô làm hết mọi việc lặt vặt trong nhà, cô có thể làm “bao cát” cho ba mẹ và em trai mình trút giận, có thể ăn thức ăn thừa mà cậu em trai ăn không hết để khỏi lãng phí, có hai đứa con nhưng chỉ cần “đổ” tiền vào cậu em “quý hoá” của cô là đủ,…

Cô cũng có nhiều trách nhiệm và vai trò trong gia đình đấy chứ, nhưng chỉ toàn là những công việc không tên không tuổi, cứ thế, những “trọng trách” nặng trình trịch cứ đè nặng lên vai của một cô bé.

Có hai hình ảnh hoàn toàn đối lập mà ta có thể trông thấy: là cô bé Vu Chiêu Đệ đáng thương, luôn phải cúi gằm mặt và thu mình lại trước những lần bị đánh đập, bị đay nghiến; là hình ảnh gia đình nhà họ Vu lúc nào cũng dùng đòn roi và bạo lực, lạc hậu từ tư tưởng cho đến hành vi.

Có lẽ, ta cũng từng tự hỏi không ít lần, tại sao Vu Chiêu Đệ cứ phải cắn răng chịu đựng bà mẹ cay nghiệt, tại sao cứ phản nhẫn nhục cậu em trai láo lếu ấy? Chẳng lẽ cô không biết tức giận hay phản kháng lại họ hay sao? Hà cớ gì cứ phải ngậm đắng nuốt cay như thế? Nhưng, kẻ điếc thì nào có sợ tiếng súng. Nơi họ đang cư ngụ đâu phải là nơi phố thị sầm uất hiện đại, mà nơi đây chỉ là một thôn làng nhỏ bé, lạc hậu.

Ở trong thôn xóm này, tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn tiếp diễn vô cùng nghiêm trọng. Mà, một cô bé mười mấy tuổi như cô thì có thể làm được gì hơn thế nữa đây? Chẳng thể làm gì để tự cứu lấy chính mình, Vu Chiêu Đệ chỉ biết nhịn rồi lại nhịn, cô chỉ trông chờ vào một ngày được rời khỏi nơi đây – rời khỏi căn nhà không thuộc về mình.

Trong lòng có ánh sáng thì chẳng sợ con đường mù tối…

Ngày trước, “ánh sáng” trong Vu Chiêu Đệ là tương lai, là viễn cảnh một ngày cô đậu đại học, là ngày cô có thể đi đến một thành phố xa xôi và có thể “bước đi vì tương lai của mình”.

Giờ đây, chẳng còn mỗi mình cô bước đi trên chuyến hành trình lắm chông gai này nữa, bởi vì, ánh sao nơi trời cao đã nhận lời soi sáng cho con đường cô đi.

Lâm Thịnh như là một ánh sao sáng chợt ghé thăm và gửi lời chào đến cuộc sống tối đen như mực của cô. Liệu rằng, có phải vì anh đến từ thế giới ngoài kia – một thành phố xa lạ nơi cô chưa bao giờ biết đến, nên anh mới giống như một tinh cầu rực rỡ?

Hình như, trên thế gian này chưa có bất kỳ ai đối xử tốt với cô đến mức độ ấy. Anh tốt đến mức, vô số đêm dài bị bủa vây trong bao cơn ác mộng, hai chữ “Lâm Thịnh” như ánh sáng kéo cô bừng tỉnh khỏi cơn mơ quái ác ấy. Anh tốt đến mức, anh từng là nguồn động lực duy nhất kéo cô vượt thoát khỏi quá khứ nhơ nhớp.

Anh là người mang đến cho cô rất nhiều cái “lần đầu tiên”. Chỉ có anh mới kiên nhẫn giảng bài cho cô nhiều lần đến vậy. Khi cô bị thương nặng đến nỗi ngất xỉu, chẳng một ai lo lắng cho cô nhiều như anh. Ngày sinh nhật của cô, chỉ một mẩu giấy nhắn nhỏ xíu từ anh cũng đã đủ để mang đến cho cô hơi ấm. Hay khoảnh khắc anh dúi vào tay cô hộp sữa, bảo cô uống để bổ sung dinh dưỡng, cũng là một trong số những “đốm lửa” sáng soi cô. Ngoài anh ra, gần như chẳng có một người nào chịu hiểu cho giấc mơ đại học, cũng là lối thoát duy nhất của cô…

Anh tốt đẹp đến nhường ấy, tỏa sáng đến nhường ấy. Nhưng anh chỉ như một lữ khách chợt đến bên cuộc đời cô, mang lại cho cô chút hơi ấm và hạnh phúc mỏng manh. Mà, hạnh phúc ấy lại quá đỗi ngắn ngủi, ngắn ngủi như một ánh sao vụt ngang qua đêm đen cô tịch, rồi để lại không biết bao nhiêu là vấn vương, là nuối tiếc trong cuộc đời dài đằng đẵng này.

Ánh sao chỉ thuộc về nơi trời cao, hạnh phúc chỉ nên được cất giấu trong lòng. Ai cũng có quyền được buông bỏ hết quá khứ, bước tiếp và có được hạnh phúc mới.

Duy chỉ có Vu Chiêu Đệ sẽ mãi mãi ở lại trong niềm mong nhớ, mãi mãi ở lại trong quá khứ.

Ban đầu mình rất ấn tượng với cái tên “Mùa hoa không về lại”. Nhưng càng về sau, tựa truyện gốc “Chắc chắn anh sẽ hối hận” đã níu chân mình lại, kiên nhẫn đọc đến những dòng truyện cuối cùng.

Lâu lắm rồi mình mới đọc một bộ truyện thực tế “huhu ending” có giọng văn đậm tự sự như thế này. Từ lời văn, không khí truyện cho đến cốt truyện đều rất sáng rõ, không khí truyện cũng không mang sắc màu trầm buồn, cũng không khiến người đọc thấy nghẹt thở trước từng diễn biến.

Có lẽ ai trong chúng ta cũng đều xứng đáng có được hạnh phúc. Nhưng đến sau cùng, gần như chẳng có lấy một nhân vật trong truyện chạm tới được hai chữ “hạnh phúc”, mà dù có thì hạnh phúc ấy cũng mong manh vô cùng.

Vu Chiêu Đệ, cuộc đời cô như một bản nhạc trầm buồn, mà nốt cao duy nhất trong bản nhạc ấy chính là Lâm Thịnh, hoạ chăng còn có thêm một Đỗ Hạo Vũ. Cô cũng đã từng gắng sức vùng vẫy vượt qua, cũng từng cố gắng chỉ để được sống. Đáng tiếc thay, không phải ai cũng mong cô bước ra khỏi quá khứ, họ cứ đẩy cô về phía vực sâu.

“Tôi lại gặp ác mộng… dù tôi có làm gì cũng không thoát được…”

____

[*]: Trích từ “Những người đàn ông không có đàn bà” – Haruki Murakami

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Một Mảnh Trăng Non

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN