logo
REVIEW>> MƯA BÓNG MÂY
mua-bong-may
Tìm truyện
Donate

MƯA BÓNG MÂY

Tác giả:

Thập Bát Họa

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 35

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 272

Giới thiệu:

Mọi người đều nói rằng học sinh mới chuyển trường Chu Mục lạnh lùng, ít nói, sống cô độc, chỉ nghe lời răm rắp cô nữ sinh ngồi bàn sau cậu ta, chỉ nghe theo cô ấy.

Chu Mục: Muốn giữ cô ấy thật chặt, nhét vào trong túi.

***

Nếu thanh xuân là một cơn mưa, thì có lẽ sẽ trong veo như trận mưa bóng mây.

Trong mưa còn có nắng, một cơn mưa chỉ nhẹ nhàng gội sạch cho bầu trời. Sau mưa còn có cầu vồng, sau thanh xuân ngọt ngào còn có người cùng nắm tay ta đối mặt với giông tố khi trưởng thành.

Đường Giai Kỳ vốn là một cô bé rất thông minh, ba mẹ cô từng tự hào vì cô học vượt những hai năm cơ. Sau này mới mười sáu tuổi Đường Giai Kỳ đã học lớp mười hai rồi. Nhưng có lẽ dù tự hào như thế nào thì ba mẹ cũng chỉ đứng ở lập trường ba mẹ, luôn thấy con mình bé bỏng, ngây ngô.

Những bảo bọc quá mức từ nhỏ của ba mẹ khiến Đường Giai Kỳ tự tạo nên một bức tường vô hình với những người xung quanh. Trong khu vực an toàn của mình, cô thấy ổn khi không có bạn bè thân thiết, khi không quá gắn bó với ai thì cảm xúc sẽ không bị ảnh hưởng qua nhiều.

Sau này cả khi mối quan hệ giữa ba và mẹ Đường Giai Kỳ thay đổi, họ cố giấu giếm để không làm ảnh hưởng đến cô mà không nghĩ rằng thật ra cô bé đủ khả năng nhận biết tất cả.

Đường Giai Kỳ sống trong thế giới của riêng mình, không có gì khó chịu. Không phải cô không muốn có bạn, mà hình như cô đã hình thành thói quen không có bạn.

Chu Mục đã bước vào thế giới của Đường Giai Kỳ như thế nào nhỉ?

Có ai ngờ cậu bạn mới chuyển vào lớp với quả đầu cạo gần sát, ấn tượng như “phạm nhân mới đi ra khỏi trại giam”, sau này lại chăm chỉ theo “cô giáo” Đường giải đề thi.

Có ai ngờ cậu bạn khiến Đường Giai Kỳ dính vào rắc rối đánh nhau ầm ĩ ngoài trường sau này lại cùng cô đi học về hằng ngày.

Có ai ngờ Chu Mục lạnh lùng, khó gần, lầm lì chẳng nói chuyện với ai lại dịu dàng hứa hẹn sẽ mua nước cam cho Đường Giai Kỳ cả đời.

Sau khi bà ngoại mất, Chu Mục bước vào một giai đoạn chông chênh, trống rỗng của tuổi mới lớn. Không có gia đình ở bên, hoặc có cũng như không có, Chu Mục không còn cảm nhận được tình cảm hay ấm áp của cái gọi là tình thân. Điều này tạo nên một Chu Mục xù xì gai góc và nổi loạn khi đi cùng bạn bè. Đến khi chỉ ở một mình, cảm giác mù mịt khó chịu khiến Chu Mục càng bất lực và buông xuôi.

“Có lúc cậu ngồi trong nhà sẽ nghĩ đến tương lai của mình. Cậu không biết sau này phải làm những gì với tình trạng hiện tại của mình. Lệ thuộc vào Chu Lập An? Thi đại học? Trước đây cậu đã thử đọc sách giáo khoa, học thuộc từ vựng, nhưng đọc một hồi lại cảm thấy phiền não. Cậu đã bỏ bê việc học từ rất lâu rồi”.

Đó là tâm lý rất bình thường của một đứa trẻ không có người dẫn dắt đúng thời điểm, không có đường đi, không có động lực để cố gắng.

Đường Giai Kỳ và Chu Mục trở thành bạn của nhau, và đó chính xác là điều mà hai đứa trẻ cần lúc này.

Đường Giai Kỳ dần bước ra khỏi vỏ bọc của mình, chúng ta thấy một cô bé rất nhí nhảnh, rất thích khám phá, rất thích kết bạn, nói rất nhiều. Là nhờ người bạn Chu Mục khiến sự vô tư của Đường Giai Kỳ trở lại, sự quan tâm của cậu đằng sau vẻ ngoài ít nói khiến cô bé bỏ qua cảnh giác mà tin tưởng vào những người xung quanh hơn.

Chu Mục tìm lại niềm yêu thích trong việc học, có một người giúp cậu lấy lại căn bản, từ thứ hạng gần chót lớp lên bậc dần dần qua các kỳ thi. Có người cho cậu động lực để cố gắng, mục đích thật đơn giản là để được gần bên người thật sự quan tâm đến cậu.

Một người bạn mà chúng ta cảm thấy thoải mái khi ở bên, được là chính mình không che đậy, cùng nhau cố gắng trở thành phiên bản tốt hơn qua từng ngày. Đây là khởi đầu tuyệt vời cho một mối quan hệ chữa lành bền lâu.

Chu Mục và Đường Giai Kỳ phát triển tình cảm từ bạn thành yêu cũng rất tự nhiên.

Hai đứa nhỏ tự khám phá những thay đổi trong cảm xúc dành cho đối phương, thử gọi tên nó là gì, sao khi ở bên nhau lại bài tiết nhiều hormone hạnh phúc Dopamine thế nhỉ? Sao mà chiến tranh lạnh lại khó chịu thế nhỉ? Sao mà khi biết đối phương xảy ra chuyện lại lo lắng và đau lòng quá đỗi thế này?

“Cậu có thích mình không?” Đường Giai Kỳ nhìn Chu Mục, “Có thích hay không?”

Chu Mục gật đầu.

“Thích đến mức nào?”

Muốn ở bên cậu từng giây từng phút, mua nước cam cho cậu cả đời, vò nát xương của cậu, nhào trộn vào trong linh hồn của mình, hòa hợp những điều tốt xấu với mình.

“Rất thích.” Chu Mục nói.

***

Một câu chuyện tình yêu gà bông thanh xuân vườn trường đúng nghĩa, ngọt ngào như đường, trong lành như bầu trời sau cơn mưa. Cũng là motip nữ sinh chăm học “cảm hóa” nam sinh cá biệt nhưng mà tình tiết nhẹ nhàng gì đâu á, gần gũi quắn quéo như chính mình trải qua những cảm xúc vô tư đó thật vậy.

Bản chuyển ngữ mượt mà, phiên ngoại đúc kết lại một kết thúc trong mơ từ học đường đến lễ đường. Tóm lại là một câu chuyện dễ thương nên đọc.

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Diệp Vũ Lam

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN