logo
REVIEW>> MỘT TẤC TƯƠNG TƯ
mot-tac-tuong-tu
Tìm truyện
Donate

MỘT TẤC TƯƠNG TƯ

Tác giả:

Tử Vi Lưu Niên

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 114

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 753

Giới thiệu:

Tả Khanh Từ thản nhiên hỏi: “Ở bên cạnh ta, nàng rất khó chịu?”

“Chàng rất tốt”. Nàng ngập ngừng, chớp mắt nói, “Nhưng ở bên cạnh chàng, ta mãi mãi là người ti tiện.”

Chàng không nói gì nữa, vén chăn gấm lên bọc người nàng.

*

Một người là diệu thủ phi tặc, bị chính phái ruồng bỏ, bước đi trên con đường của kẻ ngốc.

Một người là công tử Hầu phủ hào hoa phong nhã, ác ma tùy hứng lạnh bạc, không chịu trói buộc.

Một bức Sơn Hà Đồ, mở ra một đoạn nhân duyên bất ngờ.

Nếu tương tư chỉ có một tấc, ai có thể đo được tình dài hay ngắn.

***

Ai cũng biết phủ Tĩnh An hầu có hai vị công tử.

Đại công tử sinh ra ở biên cương, là con của một thường dân, sau khi thành niên mới được đón về đại phủ. Nhị công tử tuổi trẻ tài cao, văn võ song toàn, rất được bề trên thưởng thức.

Tuy vậy, đại công tử từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, còn nhị công tử chỉ là nghĩa tử của Hầu gia. Tước hiệu Tĩnh An hầu sau này thuộc về ai còn khó nói, tất cả mọi người đều đang xem kịch hay.

Nói vòng vo một hồi, câu chuyện lại được chuyển hướng sang những nhân vật truyền kỳ giới giang hồ trong mười năm gần đây.

Ai cũng biết Chính Dương cung ở Thiên Đô Phong là cái nôi của những anh hùng kỳ tài, đều là tinh anh trăm năm hiếm gặp, nhất là cặp Thiên Đô Song Bích đang nổi danh gần đây.

Mà nhắc đến việc nổi danh, lại không thể không nhắc đến nhân vật đang làm mưa làm gió trong cả giới giang hồ lẫn quyền quý gần đây – Tam Tuyệt Diệu Thủ Phi Khấu Nhi.

Được mệnh danh là đệ nhất phi tặc chuyên nhắm đến những món kỳ trân dị bảo đắt tiền, thần không biết quỷ không hay khiến người ta phải điên tiết. Bổ khoái triều đình đã truy bắt nhiều năm, nhưng nhiều nhất chỉ có thể đả thương hắn, còn lại đến cái bóng cũng không thấy.

Nghe nói, Phi Khấu Nhi còn có biệt danh “thiên diện”, tức là có ngàn khuôn mặt, muốn bắt hắn khó như lên trời.

Do đó, hắn được liệt vào hàng ngũ mười nhân vật nổi danh nhất giang hồ gần đây.

***

Lúc mọi người đang bàn luận hăng say, một tên nam nhân trông vừa xấu xí vừa nghèo, y phục vải xám vá lỗ chỗ bước vào trong một căn phòng nhỏ. Người trong phòng vừa thấy hắn liền cười, “Họ đang bàn tán về ngươi đấy, Phi Khấu Nhi”.

Lúc ấy, Phi Khấu Nhi thật sự không biết, hắn vừa mới đặt chân lên ngưỡng cửa của số mệnh. Vốn chỉ là một cuộc làm ăn tiền trao cháo múc, làm sao có thể nghĩ đến việc thay đổi nghiêng trời lệch đất như vậy. Trong một thân vải vóc rách rưới dơ bẩn, hắn nhìn thấy người đằng sau bình phong.

Ánh mặt trời chiếu vào chiếc áo màu xanh nhạt giống như vầng sáng vây quanh mặt trăng, chưa nhìn rõ đã thấy tuấn tú vô song, đôi mắt phượng xếch lên, sóng mắt rực rỡ lưu chuyển, phong tư tựa ngọc, nhất thời khiến non sông tươi đẹp trở nên ảm đạm.

“Đại công tử Tĩnh An hầu?”

“Kẻ bất tài này chính là Tả Khanh Từ của Tĩnh An Hầu phủ”, người đó mỉm cười.

Là Đại công tử yếu ớt nhiều bệnh đó. Ngoài Phi Khấu Nhi, Tả Khanh Từ còn mời thêm bốn vị cao thủ võ lâm, trong đó có Thiên Đô Song Bích nổi danh, giúp hắn đến nước Thổ Hỏa La ngoài Tây Vực để đoạt lại bức Cẩm Tú Sơn Hà Đồ.

Phi Khấu Nhi là một kẻ tham sống sợ c hết, nhưng hắn còn tham tiền hơn. Hành trình đến Thổ Hỏa La không hề dễ đi, phải vượt qua những đoạn hoang mạc c hết chóc, băng qua thung lũng tuyết gió bão ngập trời, đối mặt với bầy sói ranh mãnh như đã thành tinh.

Vậy mà hắn đã không tiếc mạng xông vào hiểm cảnh, mượn lời của Thẩm Mạn Thanh, một trong Thiên Đô Song Bích thì là, “chắc hắn muốn tiền đến điên rồi”.

Nhiệm vụ của Phi Khấu Nhi là bảo vệ cho Tả Khanh Từ. Hắn kiệm lời ít nói, thích hành động một mình nhưng thân thủ khinh công không thể chê vào đâu được. Lúc tuyết lở như muốn che trời lấp đất, hắn liền bắt lấy tay của Tả Khanh Từ, cắm đầu chạy như bay để thoát hiểm. Hắn kỳ dị không ai ưa nổi, lại nằm trong băng tuyết ba canh giờ để bắt Yêu Lang Vương. Thuật dịch dung của hắn thần thông quang đại, giống từ ngoại hình đến khí chất khiến người ta phải thán phục.

Cẩm Tú Sơn Hà Đồ là một tay hắn trộm ra, lại không đến bữa tiệc thưởng công như mọi người. Hắn vừa xấu xí vừa khó ưa, vị mỹ nhân đẹp nhất của Thổ Hỏa La lại bằng lòng từ bỏ quyền quý để theo hắn.

Bởi thế, việc đại công tử Hầu phủ đột nhiên nảy sinh hứng thú với tên trộm này, cũng không có gì kỳ lạ.

Tả Khanh Từ hào hoa phong nhã, ôn hòa phóng khoáng, người gặp người thích, chỉ có Phi Khấu Nhi là không thích nổi. Trong chuyến đi đến Thổ Hỏa La, chàng hết sức thân tình thăm hỏi trò chuyện, hắn chỉ dùng một hai câu cộc cằn kết thúc câu chuyện.

Nếu không phải Tả Khanh Từ còn nợ tiền của hắn, thì đừng mơ hắn đặt chân đến Hầu phủ trong đêm mưa bão như thế.

***

Tả Khanh Từ nhìn nữ tử nằm trên giường, chợt nhớ lại lúc còn ở Thổ Hỏa La.

Chàng dịch dung thành một cầm sư mù, trong lúc chới với liền đụng vào một vùng da thịt ấm áp trơn mềm, hình như là eo của nữ tử. Còn có, lúc Phi Khấu Nhi dịch dung cho chàng, trong mắt của hắn có chút xanh như người ngoại tộc. Còn có, nữ nô dâng rượu cho chàng kia, có đôi chân nhỏ nhắn tinh xảo khiến lòng người ngứa ngáy, chỉ có những vết bầm tím là đáng sợ.

Hóa ra, Phi Khấu Nhi xuất quỷ nhập thần kia lại là một nữ tử, hơn nữa lại còn là một hồ cơ.

Thời bấy giờ, hồ cơ là nữ tử ngoại lai, chuyên việc ca múa, hầu rượu cho nam nhân, là thân phận ti tiện như nô lệ, thấp kém không ai bằng. Ai có thể ngờ được một hồ cơ lại có khinh công, thân thủ, thuật dịch dung tài ba như thế.

Nếu không phải nàng bị thương dính mưa, ngất tại Hầu phủ, thì chính Tả Khanh Từ có lẽ cũng không biết.

“Ta tên là Tô Vân Lạc”, lúc ở A Khắc Tô, nàng đã nói như vậy.

Khi Tô Vân Lạc tỉnh lại, việc đầu tiên nàng làm là hỏi giá bao nhiêu.

“Cái gì bao nhiêu, ta không hiểu?”

“Tiền khám bệnh, bao nhiêu?”

Kỳ thật, Phi Khấu Nhi trước giờ tuy kín tiếng nhưng muốn mời thì không khó. Chỉ cần có tiền, có tiền và có tiền, ắt sẽ thuê được nàng. Do đó, từ trong tiềm thức, Tô Vân Lạc sinh ra một quy tắc bất thành văn, không có gì trên đời này là miễn phí, nếu có qua thì phải có lại.

Số tiền nhận được sau phi vụ Sơn Hà Đồ, nàng sớm đã tiêu sạch. Thuốc của Tả Khanh Từ điều chế cho nàng có giá ngàn vàng, Tô Vân Lạc trả không nổi. Vì vậy, nàng phải tháp tùng đại công tử đến Đại Hội Luận Kiếm để trừ nợ.

Nàng đâu hay biết rằng, mình đang càng ngày càng lún vào cái bẫy mà Tả Khanh Từ đã tỉ mỉ tạo ra, qua điệu bộ đứng đắn lại ngả ngớn, tưởng như nghiêm túc nhưng giống như trêu chọc của chàng.

“Biết ăn trộm nguy hiểm, tại sao nàng vẫn đi?”

“Do trời sinh ta mệnh tiện.”

“Vì sao vốn là giai nhân mà nàng phải đi ăn trộm?”

“Giai nhân cái gì? Từ lúc gặp được sư phụ, ta đã là trộm.”

“Với tài năng của Vân Lạc, có thể mặc sức tiêu dao nhưng lại để người ta khống chế. Khanh Từ chỉ cảm thấy đáng tiếc. Có nàng ở bên cạnh, Khanh Từ thật chẳng sợ gì nữa.”

“Công tử có hộ vệ mà.”

“Lời này của nàng khiến ta tổn thương. Thì ra hộ vệ vừa đến, sinh tử của ta đã không còn liên quan đến Vân Lạc. Ta cứ nghĩ chúng ta mấy ngày vừa qua hết sức thân thiết, cũng có thể xem là bạn, Vân Lạc nghĩ sao?”

“Không cần, ta không kham nổi bạn bè với công tử, quân tử không làm bạn với kẻ trộm.”

“Chẳng mấy khi dạo phố cùng Vân Lạc, nếu nàng thích đồ trang sức nào, ta sẽ mua cho nàng.”

“Không cần, dễ gây chú ý.”

“Vân Lạc, chú ý an toàn, tính mạng nàng quan trọng hơn cả.”

“Rốt cuộc công tử muốn gì?”

Chàng chớp mắt, “Muốn nàng.”

Nếu như là nữ tử khác, chắc chắn sớm đã đỏ mặt rơi vào ma trảo của Tả Khanh Từ rồi. Lời nói của hắn mềm mỏng dịu dàng, lại đầy phong tình ý vị như đang thuyết phục, đang dụ dỗ, chưa kể đến một dung mạo tuấn tú vô song, khiến người ta dễ dàng đắm chìm.

Chỉ là khi chàng kề sát hôn nàng, Tô Vân Lạc liền cho chàng cái tát lệch mặt. Khi chàng vươn tay bắt lấy cằm nàng cúi đầu, nàng liền đánh cho bầm tím rồi ném ra khỏi phòng.

Đám người hầu của Tả công chúa: Vì sao nàng ta lại dám làm thế với công tử!

Tô Vân Lạc vốn quen thân cô thế cô, im hơi lặng tiếng mà sống, đơn độc mà sinh tồn, nàng như thế đã quen cả rồi.

Từ lúc ra đời, nàng đã không có cha mẹ. Lên bốn tuổi, nàng phải đi biểu diễn trong gánh xiếc để kiếm sống, có lúc bị chủ bỏ đói mấy ngày, hoa cả mắt té từ trên dây xuống.

Kiếm Ma Tô Tuyền, truyền kỳ kiệt ngạo của Chính Dương cung lúc ấy đã đi ngang qua, đỡ lấy nàng.

“Sư phụ nói, lúc ấy ta rơi từ trên dây xuống, nên gọi ta là Vân Lạc, lấy họ Tô của người.”

Nguyệt xuất cửu cao, vân lạc Thiên Đô.

Trăng mọc nơi chín tầng, mây rơi vào Thiên Đô.

Tô Tuyền đưa nàng về Chính Dương cung, gây ra không biết bao nhiêu thị phi gièm pha, trở thành vết nhơ mà cả môn phái muốn giấu đi.

“Tổ sư để lại Tuyết Toan Nghê, bây giờ chỉ còn một con... nha đầu này thế mà...”

“... Tâm tư mềm yếu, hắn vốn không nên thu nhận...”

“Tư chất bình thường... dứt khoát trục xuất...”

Nhớ năm đó, nàng tuổi còn nhỏ bị đẩy ngã xuống hồ nước giữa trời đông giá rét, tự mình bò lên. Nàng bị đồng môn khinh thường vì là hồ cơ, bị ghen ghét vì là đồ đệ của Tô Tuyền, bị xa lánh vì quá yếu đuối. Chỉ có Tô Tuyền vươn tay, ép nàng ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu bảo, “Con là đồ đệ của Tô Tuyền ta, bất kể con làm sai chuyện gì cũng không thể khom lưng.”

Nhiều năm về sau, sau khi đã rời khỏi Thiên Đô, khi Tô Tuyền đã biến mất khỏi giang hồ, trong lòng Tô Vân Lạc vẫn còn tượng đài của vị sư phụ ấy. Tô Tuyền hóa điên một cách kỳ lạ, phải tìm được mười vị thuốc hiếm gặp mới cứu được. Vì thế, nàng không tiếc tính mạng đi ăn trộm, vừa lấy tin tức của thảo dược vừa lấy tiền thuê Thiên Song Địa Lão trông coi sư phụ.

Đối với nàng, chỉ có ba thứ: thuốc, tiền vàng và sư phụ.

Ngay cả đối với sự dịu dàng đầy rung động của Tả Khanh Từ, nàng cũng cố gắng hoàn trả, không nhiều thì ít.

Văn Tư Uyên bảo: “Nàng là kẻ hồ đồ, cả tin lại dễ bị lợi dụng.”

Tả Khanh Từ lại nói: “Nàng là kẻ ngu xuẩn nhất thiên hạ.”

Tô Vân Lạc ngốc nghếch dễ bị lừa gạt, đúng là như vậy.

Khi nhận được chiếc gương đồng như ân tình, nàng vui vẻ đến mức gương mặt trắng ngần hồng hào, không dám tin. Nàng vuốt ve mặt gương, kề trán vào nó như muốn mượn mặt kính lạnh buốt làm cảm xúc lắng lại. Nốt ruồi nho nhỏ ở khóe mắt bị che khuất, khóe môi có một tia e dè, ngay cả mừng rỡ cũng ẩn hiện kinh sợ.

Tả Khanh Từ lạnh lùng muốn cười, nhưng không hiểu vì sao những lời đâm chọc đến khóe miệng liền dừng lại.

Trong lòng nàng, chẳng ai thay thế được Tô Tuyền. Mặc dù chàng đã chân thành bày tỏ tâm ý như thế, nàng vẫn cứ xem như một vụ mua bán mà trả ơn. Mọi ân huệ nàng nhận được đều tìm cách đáp lại, chỉ riêng Tô Tuyền là được cho.

Nàng tự mạo hiểm trộm đồ giữa vòng vây trùng trùng để đổi lấy tin tức của thuốc, cũng tự mình xông lên đài Luận Võ để thách đấu với tên đồ thần đã g iết vô số kỳ tài võ lâm, một thân thương tích cũng muốn g iết c hết hắn, bởi vì hắn đã lăng mạ Tô Tuyền.

Nàng chấp thuận tình cảm của chàng, nhưng cũng chỉ đến vào những đêm khuya vắng lặng, hôm sau lại biến mất không dấu vết.

Chàng từng muốn mỉa mai nàng, muốn cười nhạo vào sự ngu ngốc không ai thấu của nàng, lại nghĩ đến những đêm mặn nồng cùng nhau, nghĩ đến nụ cười dè dặt, nghĩ đến hình ảnh nàng an tâm say giấc bên cạnh chàng.

Khanh Từ ơi Khanh Từ, lòng người chẳng phải đá xanh, cho nên chẳng thể đổi quanh chuyển dời. Lòng người chẳng phải chiếu ngồi, cho nên chẳng thể xếp rồi cuốn quanh.

Cuộc đời Tô Vân Lạc đều là hai màu trắng đen không rõ ràng, số phận không cho phép nàng dừng chân hay quay đầu. Chỉ là khi gặp được chàng, nàng mới nảy sinh chút tham luyến cho riêng mình.

Cũng không rõ là vì tiếng đàn văng vẳng giữa thảo nguyên gió cát ngày ấy, hay là vì một câu muốn che chở nàng từ miệng chàng. Lúc Tả Khanh Từ thoa thuốc cho nàng, bàn tay mát lạnh như có như không chạm vào lưng, thổi bùng lên cảm giác không tên.

Giữa trời mưa giăng kín, chàng cầm dù bước đến nói rằng, chúng ta về nhà thôi. Giữa toàn bộ ác ý bàn luận mà cả thiên hạ hướng về nàng, chỉ có chàng bước đến ôm lấy nàng.

Chàng như một con thú giảo hoạt quyến rũ, có đôi khi nàng cảm thấy đáng sợ. Lúc bị nàng bóp lấy cổ, đôi môi chàng vẫn mở thành đường cong duyên dáng, đôi mắt phượng như chứa kịch độc mê hoặc c hết người.

Chàng quá tuấn tú, mỗi câu nói tiếng cười đều có cám dỗ, nhìn nhiều thì trái tim sẽ dao động. Nàng biết đó là dục vọng chiếm hữu, chỉ là bị bản tính áp chế quá sâu, muốn chiếm lấy chàng làm của riêng. Bị chàng bỏ mặc trên hành lang vắng lặng, nàng đã có chút muốn bỏ đi, nhưng nhất thời tham luyến sự dịu dàng của tháng ngày đã qua.

“Đố ai giải được độc tương tư

Thấu xương một tấc tâm như tro tàn.”

“Ở bên cạnh ta nàng rất khó chịu?”

“Chàng rất tốt, nhưng ở cạnh chàng ta mãi mãi là kẻ ti tiện.”

Đúng vậy, cho dù tương tư sâu đậm như thế nào, thì thân phận hai người vẫn như chim trên trời, cá dưới biển. Chàng là Hầu gia tương lai, ai ai cũng muốn chàng kết đôi với một nữ tử môn đăng hộ đối. Nàng chỉ là hồ cơ thấp kém, vĩnh viễn nấp trong tối, chỉ biết ăn trộm và kiếm tiền.

Nàng cũng biết duyên phận ngắn ngủi, chỉ là không ngờ sẽ kết thúc sớm như vậy.

Thẩm Mạn Thanh, một trong Thiên Đô Song Bích, cháu gái của Thừa tướng, nữ tử mà Hầu gia muốn Tả Khanh Từ cưới về, bị trúng độc nặng, cần có lá Tích Lan Tinh để cứu mạng. Mà lá Tích Lan Tinh đó, là một trong những vị thuốc mà Tô Vân Lạc đang cần.

Nàng đạp trăng, đội gió mà đến, tươi cười nói rằng, “Chỉ còn một liều thuốc cuối cùng, ta có thể không cần phải đi ăn trộm nữa rồi.”

Chàng bảo rằng, “Lá Tích Lan Tinh, ta đã dùng rồi, còn nguyên mọi thứ trả lại nàng.”

Như không tin vào sự nghiệt ngã của số phận, nàng đã quay đầu chạy trốn, đánh rơi món đồ vật Tô Tuyền cho nàng, đánh rơi cả những câu nói chưa kịp nói, những đồ vật còn chưa kịp tặng.

Nàng một câu oán trách cũng không nói, lại nghe thêm tin chàng sắp thành thân, như cọng rơm cuối cùng đè c hết con lạc đà. Tô Vân Lạc gục ngã, lần đầu tiên trong đời, nàng biết gục ngã.

Tả Khanh Từ không đuổi theo, có một số điều muốn nói với nàng, nhưng xem ra chẳng còn quan trọng nữa rồi. Con chim xanh ấy tránh thoát khỏi cạm bẫy ngọt ngào, đầy cám dỗ của người, tung cánh bay đi chẳng chút do dự.

Tô Tuyền kết bái huynh đệ sai người rồi phát điên, liên quan gì đến chàng?

Nàng vì Lang Gia Quận chúa mà đắc tội với Bạc hầu, liên quan gì đến chàng?

Tất cả vướng mắc đều từ Chính Dương cung mà ra, ai cũng chĩa mũi dùi về phủ Tĩnh An Hầu, liên quan gì đến chàng?

Đều có quan hệ, liên can gì đến chàng đâu?

Chỉ là, chàng có chút luyến tiếc những hồi ức đẹp đẽ về nàng. Chẳng hạn như lúc nàng tạc tượng băng mà ngủ quên bên hiên nhà, hay là gò má hồng hào do uống rượu của nàng dưới bầu trời pháo hoa.

Đúng vậy, dường như tương tư chỉ có một tấc, mà chàng cũng chỉ có chút luyến tiếc ấy mà thôi.

***

Sau này, cái kẻ chỉ có chút luyến tiếc này đã vứt bỏ toàn bộ tương lai tiền đồ để chạy đến vùng đất Tà giáo đầy độc vật để tìm lại con chim xanh của mình.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Một mảnh trăng non

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN