logo
REVIEW>> MỘT NGÀY MƯA
mot-ngay-mua
Tìm truyện
Donate

MỘT NGÀY MƯA

Tác giả:

Thù Vỉ

Reviewer:

AI_Phù Dung

Designer:

AI_Anh Thảo

Độ dài: 58

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 263

Giới thiệu:

Ba giờ sáng.

Hứa Mộc Tử kéo vali bước vào nhà trọ, có người chưa ngủ, đang ngồi bên cửa sổ ngắm mưa.

Nhìn khá là đẹp.

Chờ khi nhìn thấy người đó là ai, Hứa Mộc Tử thở một hơi thật sâu, gặp ai không gặp, cố tình lại gặp phải Đặng Quân.

Một giờ chiều.

Hứa Mộc Tử trò chuyện vui vẻ với chàng trai mới đến, chàng trai tò mò hỏi Hứa Mộc Tử có quen Đặng Quân không.

Cô trả lời không quen nhưng kỹ năng hôn của anh ấy khá giỏi.

Mười giờ đêm.

Hứa Mộc Tử và Đặng Quân bước vào cùng một phòng ngủ.

***

“Người ta ghét cơn mưa

Vì luôn mang theo nỗi buồn…”*

Trước khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, bầu trời như một tấm vải nhung xám xịt nặng trĩu những tâm sự chưa từng được thổ lộ, rồi khi cơn mưa ập đến, nó như quét sạch mọi muộn phiền để lại một khoảng trời trong xanh, quang đãng.

Tâm hồn của con người cũng thế, sau những giông bão, họ lại tìm thấy sự thanh thản và bình yên.

Những ký ức dở dang chợt hiện về trong một đêm mưa, khi Hứa Mộc Tử đang được cả gia đình “quan tâm đặc biệt” muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình. Vì quá mệt mỏi với điều đó nên cô đã bỏ trốn đến một căn nhà nghỉ để nghỉ dưỡng một vài hôm.

Thế nhưng cô không ngờ mình sẽ gặp lại Đặng Quân ở nơi này… Hứa Mộc Tử cứ ngỡ xa cách hai năm đã xóa nhòa tình cảm trong lòng cô về anh. Song khoảnh khắc gặp lại vẫn khiến tim cô bồi hồi rung động.

Quay ngược thời gian về quá khứ, Hứa Mộc Tử là học sinh nghệ thuật, cô bắt đầu học piano từ năm bốn tuổi và đã giành được nhiều giải thưởng. Thời tiểu học, ảnh của cô được treo trên tấm áp phích quảng cáo ở trường dạy piano lớn nhất thành phố.

Lúc ấy, cô thật sự rất nổi tiếng, đặc biệt là trong lòng của ba mẹ cô con gái của nhà họ Hứa thật sự rất tuyệt vời nên họ thường xuyên “flex” lý lịch giỏi giang của cô. Và vô hình trung nó đã tạo ra áp lực cho cô.

Cái tên “Đặng Quân” luôn xuất hiện cùng với áp lực mà gia đình đặt lên vai Hứa Mộc Tử. Theo lời mẹ Đặng Quân nói: “Đặng Quân chưa bao giờ khiến chúng tôi phải lo lắng về việc học, vốn dĩ tôi và bố nó là kiểu phụ huynh Phật hệ, cảm thấy chỉ cần nó không gây chuyện ở trường, thành tích thế nào cũng không quan trọng, không ngờ mỗi lần thi nó lại có thể đứng nhất.”

Song, Hứa Mộc Tử không hề biết rằng Đặng Quân cũng rất phiền muộn về những gì mà mẹ anh khoe khoang với những người bạn. Anh cảm thấy họ đều sống trong vỏ bọc hào nhoáng, phù phiếm. Dường như mỗi người giàu mới nổi đó đều muốn chứng tỏ với cả thế giới rằng tôi vô cùng giàu và có giá trị ra sao.

Hai người con đều là đối tượng để khoác lác của bố mẹ. Người ca ngợi con gái là thiên tài piano, người thì có con trai là học sinh giỏi. Chủ đề về hai người con lúc nào cũng xuất hiện trong cuộc trò chuyện của họ. Nghe đến mức mà Hứa Mộc Tử thấy nhàm chán.

Thế rồi qua những lần gặp gỡ tình cờ của Đặng Quân và Hứa Mộc Tử, ấn tượng ban đầu do gia đình hai bên mang lại đều tan biến. Hóa ra hình tượng “con ngoan trò giỏi” của Đặng Quân chỉ là do anh cố tình thể hiện cho ba mẹ mình xem thôi, sau lưng ba mẹ anh lại là một phiên bản khác.

Một phiên bản “quậy quá” và thu hút hơn nhiều. Hóa ra “thiên tài piano” trong miệng ông bà Hứa cũng không “phù phiếm” như anh tưởng, thiếu nữ thiên tài ấy cũng mang tâm lý muốn nổi loạn như bao bạn trẻ khác.

Và Đặng Quân cũng không biết mình bắt đầu để ý đến cô nàng này lúc nào, có thể là khi bà luôn miệng khen cô hay là khi gặp cô ở Megalos và những lần chứng kiến “sự ngớ ngẩn” mà đáng yêu của cô. Hai người đã cùng nhau trải qua nhiều kỷ niệm khó quên, hầu như trong thời kỳ “nổi loạn” của Hứa Mộc Tử đều bị lấp đầy bởi hình bóng của Đặng Quân.

Tuy nhiên, biến cố gia đình ập đến khiến mối tình mới vừa chớm nở đã bị dập tắt. Mối tình thoáng qua như một cơn gió, chưa kịp bắt đầu thì đã phải kết thúc. Cứ ngỡ sau nụ hôn ngọt ngào mà cả hai dành cho nhau sẽ là một chuyện tình mãnh liệt mà không ngờ đón chờ họ là sự chia tay chưa được dự báo trước.

Nhưng sự chia tay này đã dẫn dắt họ phát triển và hoàn thiện con đường riêng của mình, khi quay trở về bên nhau Đặng Quân và Hứa Mộc Tử đã là phiên bản tốt nhất của chính mình.

Nếu như quay về quá khứ, liệu họ có chọn sẽ cùng đồng hành với nhau trong khoảng thời gian khó khăn ấy hay không?

“Họ có những trải nghiệm giống nhau

Cô quá hiểu cảm giác của anh lúc đó.”

“Khởi nghiệp đã là vay tiền để làm, yêu đương không thể vay tiền để yêu.

Có lẽ người khác còn có thể nói ra những lời oán trách ngây thơ như có tình uống nước lã cũng no.”

Thực tế cuộc sống không cho phép họ mơ mộng về hoàng tử và công chúa hay “một túp lều tranh hai quả tim vàng”. Với Đặng Quân và Hứa Mộc Tử, họ không thể yêu khi cả hai chưa có gì trong tay và khi họ còn chưa lo nổi cho bản thân mình.

Gặp lại nhau trong một đêm mưa, bao nhiêu ký ức xưa như nảy mầm sống dậy, tình yêu ấy cứ ngỡ phá kén chui ra.

Người có tình rồi sẽ về bên nhau.

*

Thật sự, truyện này làm mình cảm động lắm, nó cho mình cảm giác không quá day dứt nhưng mà có điều gì đó “khó diễn tả” lắm. Truyện viết xen kẽ quá khứ và hiện tại, cho mình thấy rõ được sự khác biệt của cả hai nhân vật và trong 52 chương chỉ hoàn toàn tập trung vào diễn biến tâm lý của cả hai. Lời văn cũng đẹp lắm, đọc mà muốn lên homestay của Đặng Quân nghỉ dưỡng một lần luôn đấy.

____

*Trích lời bài hát Hẹn em vào ngày mưa cuối do Minh Kha thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cỏ mùa hè

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN