logo
REVIEW>> MỘNG HOA XUÂN
mong-hoa-xuan
Tìm truyện
Donate

MỘNG HOA XUÂN

Tác giả:

Hắc Nhan

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 31

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1578

“Nếm trải một đời gió sương của ta

Không tranh giành, không cướp đoạt, không đánh mất cũng chẳng lãng quên

Không có ánh nắng của người, hết thảy tẩm mình trong nắng gắt

Không khí chỉ còn lại hơi nóng.

Vạn vật đều chìm trong bóng tối, chỉ có đôi mắt người rực sáng

Nghe theo lòng mình đi đến phương xa ngắm nhìn mặt trời

Đâu đâu cũng là bi thương, chỉ có đôi mày của người khẽ nhướng

Đợi người cùng uống một chén ánh sáng trong đêm.

Lúc đến mang theo gió mưa, lúc đi lại mang đi mất xuân hạ thu đông

Người không ở đây, phong cảnh đẹp đến mấy cũng chẳng có ích gì

Bắt đầu mãnh liệt tập kích, sau này tuyệt trần mà rời đi

Người không đến, đất trời đẹp đến mấy đều hỗn loạn rối ren.” *

Ngày Mộ Dung Cảnh Hòa tìm thấy Mi Lâm, trước mắt hắn chỉ là một nấm mộ đơn sơ nằm cô độc trên đồi hoa xuân ở Kinh Bắc.

Rõ ràng, tiết trời đang độ xuân thì, khắp nơi trải dài những sắc màu xinh tươi rực rỡ, hoa đỗ quyên đỏ thắm, hoa cải vàng diễm lệ, hoa tuyết lê trắng muốt… Không khí tràn ngập hơi thở tươi mới của sự sống, gió cũng nhè nhẹ hôn lên cỏ cây hoa lá. Thế nhưng, trái tim của Mộ Dung Cảnh Hòa lại như trụy xuống hầm băng lạnh lẽo. Bởi vì, Mi Lâm của hắn, nàng c hết rồi.

Không hề dự liệu về bất cứ điều gì cho kết cục bi thương này, Mi Lâm cứ thế tuyệt tình buông bỏ hết thảy, cả sinh mạng mà nàng đã bao lần kiên cường đến rơi lệ để có thể sống sót. Cuối cùng, nàng cố chấp đem thân mình hòa vào mảnh đất nơi đây, nguyện cho giấc mộng hoa xuân không phai tàn.

***

CHẤP NIỆM

Từ khi còn bé, Mi Lâm đã được đưa đến trại huấn luyện s át t hủ, trở thành một tử sĩ mà không biết cái mạng của mình sẽ biến mất vào lúc nào. Lúc ấy, Mi Lâm đến tên gọi cũng không có, không có bất cứ thứ gì thuộc về mình. Thứ duy nhất nàng nắm giữ và trân trọng, chính là giấc mơ về đồi hoa xuân nơi phương xa Kinh Bắc. Mảnh ký ức tươi đẹp ấy, dường như là sợi dây kiên định cho nàng niềm tin và sự kiên cường để đối mặt với tất cả những tăm tối dơ bẩn trên thế gian này.

Mi Lâm bề ngoài nhỏ bé yếu ớt, không hề có tính công kích hay uy hiếp được bất kỳ ai. Nàng kỳ thật rất sợ c hết. Bởi vì, nàng muốn sống, muốn được trở về nơi nàng xem là quê nhà xa xôi ấy, muốn được ngắm nhìn cả một vùng đất trời tràn ngập hoa xuân, muốn được là chính nàng, chứ không phải là ai khác như từ trước đến nay.

Thế nhưng, vận mệnh như con dao sắc nhọn luôn hướng về phía Mi Lâm, khiến nàng toàn thân thương tích và nhuốm máu.

Mi Lâm bị phế bỏ toàn bộ võ công, ném đến một nơi xa lạ với thân phận mới, tìm cách lấy những thông tin hữu ích trước khi bị c hất đ ộc trong cơ thể lan tràn xâm chiếm và giày vò nàng đến c hết.

Nàng không có lựa chọn, chỉ có thể từng bước từng bước lần mò trong bóng tối và nỗi sợ hãi để tìm con đường thoát cho mình. Vì nàng tin rằng, chỉ cần còn sống, chỉ cần còn sống, nàng vẫn còn hy vọng cứu lấy bản thân thoát khỏi địa ngục này.

***

MỘ DUNG CẢNH HÒA

Lần đầu tiên Mi Lâm gặp Mộ Dung Cảnh Hòa, khí chất thâm trầm và sự tàn nhẫn ngoan độc được che dấu đằng sau vẻ ngoài hoan lạc đê tiện đang dần toát ra trong đôi mắt hắn đã khiến nàng biết người này nhất định không thể trêu vào. Vì vậy, hết lần này đến lần khác, nàng buông bỏ mọi thứ, cố hết sức lấy lòng hắn, bảo toàn tính mạng.

Bởi vì, trên đời này, đứng trước sống - c hết, những thứ khác đều hoàn toàn vô nghĩa. Mi Lâm cứ như một nhành hoa bé nhỏ, mặc người chơi đùa giẫm nát, rồi cứ thế ngoan cường mà tìm kiếm sự sống trong mọi kẽ hở của vận mệnh.

Thế nên, khi Mộ Dung Cảnh Hòa xem Mi Lâm như là công cụ phát tiết cho dục vọng của mình, khi hắn dùng nàng làm trò vui cho người con gái hắn đem lòng yêu thương, khi hắn lợi dụng nàng xong liền vứt bỏ không thương tiếc rời đi, Mi Lâm đều chưa từng ngạc nhiên hay đau lòng.

Thế giới của bọn họ không giống nhau, ngay từ đầu đã định sẵn, Mộ Dung Cảnh Hòa là vương gia cao cao tại thượng, hắn nắm trong tay sinh mệnh của rất nhiều người, bao gồm cả Mi Lâm nàng. Còn nàng, chỉ là một người khao khát được sống, có thể dùng mọi cách để được sống, vậy thôi.

Cho nên, Mộ Dung Cảnh Hòa dù có đối xử với Mi Lâm tàn nhẫn ác độc ra sao, đều không thể dập tắt được ý chí và sự chấp niệm về giấc mộng cùng sự sống của nàng.

Vì thế, khi Mục Dã Lạc Mai, người mà Mộ Dung Cảnh Hòa dùng hơn 10 năm để chờ đợi và yêu thương dùng một mũi tên xé gió ghim vào Mi Lâm, nàng biết, mình đã trở thành con mồi cho cuộc đi săn hung ác và tàn độc này rồi. Nàng ta là người con gái cao ngạo của tướng quân, nàng ta có sự bảo hộ chở che vô điều kiện của Mộ Dung Cảnh Hòa, nàng ta có bề ngoài tươi sáng rực rỡ nhưng nội tâm lại âm u tàn nhẫn vô cùng. Nàng ta, đến cuối cùng, không chỉ dùng một mũi tên cắm trên người Mi Lâm, còn muốn lấy tất cả mọi thứ của nàng, kể cả sinh mệnh.

Thế nhưng, cho dù Mi Lâm không muốn thì thế nào? Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn sẽ vì nàng ta mà hủy hoại nàng không thương tiếc.

Và rồi, khi mọi thứ đang dần không thể vãn hồi thì biến cố xảy đến, Mộ Dung Cảnh Hòa và Mi Lâm cùng gặp nạn, cả hai lạc vào cổ mộ và thạch lâm. Đến tận lúc này, mọi rào cản ngăn cách của Mộ Dung Cảnh Hòa và Mi Lâm mới thật sự được xóa bỏ. Nơi này, không tồn tại bất kỳ thân phận nào có quyền uy hay sức mạnh cả, chỉ có một Mộ Dung Cảnh Hòa thương tích đầy người và Mi Lâm bé nhỏ kiên cường dùng hết sức lực của mình cứu giúp hắn mà thôi.

Mi Lâm nhận ra, đằng sau một Mộ Dung Cảnh Hòa tưởng chừng như có hết thảy mọi thứ trong tay, lại cô độc bi thương đến nhường ấy. Hắn mang trên vai nỗi đau của hận thù c hém g iết, hắn giả vờ đê tiện hoang dâm để che đậy trái tim rỉ máu, bảo hộ người con gái hắn yêu. Hắn lừa cả thế giới, đến cả bản thân hắn cũng không dám lật mở ký ức hay thừa nhận tất cả. Nhưng, Mi Lâm thấy hết rồi.

Đến cùng, Mộ Dung Cảnh Hòa, cũng chỉ là người có cả thiên hạ, quyền lực tối cao, lại chẳng mua được một giấc ngủ ngon, trăm ngàn người vây quanh, lại chẳng có ai thật lòng. Con đường mà hắn chọn, là từng bước đi trên lưỡi dao, toàn thân rướm máu, sơ sẩy liền mất mạng.

Còn Mi Lâm, Mộ Dung Cảnh Hòa chưa từng nghĩ rằng, trong giây phút đối diện giữa sống và c hết, giữa hoạn nạn khổ cực này, hắn vẫn còn có nàng. Bề ngoài nàng yếu ớt nhu nhược nhưng ý chí và sự kiên cường thì không phải ai cũng có được. Nàng cho hắn niềm tin và sức mạnh rằng, bọn họ nhất định sẽ tìm được đường ra, sẽ vượt qua được đoạn gian nan trắc trở này, sẽ tìm thấy ánh sáng nơi phía cuối. Và, sẽ sống, để được nhìn thấy mặt trời cùng cây cỏ xinh đẹp ngoài kia.

Trong những giây phút này, như có cái gì đó thổi qua nơi trái tim hai người, mềm nhẹ lại lưu luyến. Dường như, những cảm xúc dịu dàng đang dần được định hình và quẩn quanh trong lòng nhau. Thế nhưng, không một ai dám gọi tên hay nhìn vào sự thật. Bởi vì, chỉ cần bước ra khỏi nơi này, tất cả mọi thứ đều sẽ quay trở về vị trí cũ. Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn là Mộ Dung Cảnh Hòa, còn Mi Lâm vẫn là Mi Lâm. Khoảng cách và ân oán của bọn họ, không cách nào phá vỡ được vận mệnh mà ông trời an bài.

Thế nên, khoảng thời gian Mộ Dung Cảnh Hòa và Mi Lâm tình nguyện quên đi thân phận cùng quá khứ để sống như một đôi phu thê bình thường nơi trấn nhỏ có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc vui vẻ và êm đềm nhất. Đã từng trong những ngày sương sớm, Mi Lâm ra ngoài hái rau kiếm quả hay săn thú, ở nhà có Mộ Dung Cảnh Hòa ngồi yên bên khung cửa sổ đợi nàng về. Đã từng có những đêm mưa rơi rả rích, hắn sưởi ấm cho nàng. Đã từng vào ngày nắng ấm áp, dưới tán cây xanh mát, có nàng lưu luyến mỉm cười nhìn hắn…

Nhưng, cũng là ngày đẹp trời như thế, Mộ Dung Cảnh Hòa rời đi, quay về thân phận của hắn và nhẫn tâm lấy đi giọng nói của Mi Lâm.

Hóa ra, giấc mộng đã đến lúc tỉnh rồi, Mộ Dung Cảnh Hòa và Mi Lâm, mọi thứ ở nơi này, đều bị xóa bỏ toàn bộ.

***

MỘNG HOA XUÂN

Mộ Dung Cảnh Hòa đã biết Mi Lâm là một người cố chấp, cố chấp đến điên cuồng. Nàng vì sự sống có thể làm tất cả, cũng vì sự sống có thể buông bỏ tất cả. Mà nay, nàng vì tự do rời đi, không tiếc dùng mạng của mình ra đánh đổi.

Rõ ràng, từ lâu Mộ Dung Cảnh Hòa đã rung động với Mi Lâm nhưng hắn lại không dám thừa nhận. Bởi vì, 10 năm qua, trong tim hắn cất giữ một người, vì nàng ta hắn làm ra không biết bao nhiêu chuyện. Sự chấp niệm của hắn, nhất định phải có được nàng ta, chạm vào giấc mộng ấp ủ nhiều năm.

Thế nên, dù nhận ra bản thân khác thường, Mộ Dung Cảnh Hòa vẫn không cho phép mình quên đi lý trí. Hắn, tuyệt đối có thể kìm hãm trái tim được. Mi Lâm, chỉ như là một sự dao động mà có lúc hắn đã lạc nhịp mà thôi. Đến cùng, quyền lực, thân phận cùng với người con gái trong mộng mà hắn luôn chờ đợi, sẽ không bao giờ thay đổi.

Mộ Dung Cảnh Hòa nói được làm được, hắn sắp xếp hoàn hảo cho vận mệnh tương lai và con đường mà hắn đã chọn. Mi Lâm cũng có được thứ mình muốn, giữ lại trái tim cho riêng nàng và rời khỏi nơi này, tự do đến nơi nàng thích.

Mộ Dung Cảnh Hòa - Mi Lâm, ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay cắt đứt.

Thế nhưng, khi tất cả ngỡ đã được an bài thì vào mùa xuân năm ấy, khi trăm hoa đua nở, sắc xuân trải dài cả vùng trời, Mộ Dung Cảnh Hòa nhận được tin Mi Lâm mất.

Mi Lâm, nàng rời hắn mà đi rồi.

Khoảnh khắc ấy, cả thế giới này, chỉ còn là sự trống rỗng đến bi thương.

Hóa ra, Mộ Dung Cảnh Hòa hắn nắm trong tay cả thiên hạ, lại chẳng tìm thấy thiên hạ của lòng mình.

“Khi bần hàn có nàng bên cạnh, khi có tất cả lại mất nàng

Ngẩng đầu trông mong có nàng, cúi đầu nhung nhớ lại mất nàng

Gió tuyết đến có nàng, nhưng khi hoa nở rộ lại mất nàng

Khói bếp vương vấn có nàng, ánh sao rực rỡ lại không còn nàng.

Ánh sao rực rỡ lại không còn nàng.” **

Không còn Mi Lâm nữa rồi…

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Vạn vật không bằng nàng do Trương Kiệt thể hiện, ost Trường Tương Tư

**: Trích bản dịch lời bài hát Có nàng mà lại không có nàng do Mao Bất Dịch thể hiện, ost Trường Tương Tư

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN